Cha từng nói với con, con người ta chỉ trở nên mạnh mẽ khi họ biết cách điều khiển cảm xúc của mình. Nếu con muốn học cách trưởng thành, con buộc lòng phải để bản thân mình trở nên cứng cỏi, va vấp gì đó chỉ là chuyện thường tình, chỉ cần con biết học cách kiên trì bền bỉ, học cách đứng thẳng lưng, học cách yêu thương làm sao cho đúng cách, học cách vươn lên mỗi khi thất bại.
Nhưng cha à, tại sao việc quên đi ai đó lại khó khăn như thế? Nó khiến con cảm thấy mỏi mệt khi phải vật lộn với một tá những cảm xúc vui buồn kéo về cùng những kỷ niệm, nó khiến con cảm thấy mình như buồn hết nỗi buồn của cuộc đời, nó khiến con cảm thấy sao mình quá yếu đuối, vấp ngã rồi mà chẳng thể vực dậy nổi bản thân.
Cha ơi, quên một người khó vậy sao cha? Nếu khó khăn như vậy tại sao người ta vẫn làm được? Một khi trong tim mình đã dành để cất giữ một hình bóng nào đó, sao có thể một sớm một chiều có thể xóa bỏ ngay được? Tim và não đâu phải máy tính, muốn xóa một dữ liệu chỉ cần một khoảng thời gian nhỏ nhất định, còn con người, khi đã khắc sâu trong lòng rồi làm sao có thể dễ dàng nói quên là sẽ ngay tức khắc quên?
Con nghĩ mình quá kém cỏi, không biết cách khi phải nói với cha mình trót yêu đó quá sâu đậm, đến nỗi không thể tách rời, trong đầu con chỉ có duy nhất hình bóng cô ấy, nhắm mắt là lập tức nghĩ ngay tới, mở mắt cũng sẽ lén lút tưởng tượng ra.
Là một thằng đàn ông, con không thể giữ người đó ở cạnh bên, cũng không thể khiến trái tim cô ấy cứ mãi hướng về con. Thất bại này con tự nguyện nhận lấy, chỉ có điều con đã bất lực với cảm xúc của chính mình, không thể điều khiển nó ngừng quan tâm cô ấy, ngừng dõi theo cô ấy, ngừng muốn bảo vệ cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, ngay cả khi mà cô ấy đã không còn dành tình cảm cho con.
Con như thế này là kém cỏi lắm phải không cha? Người ta sẽ nói con là một gã si tình hết thuốc chữa khi mà chỉ mãi dõi theo hình bóng của một người, yêu thương mù quáng khi người ấy đã quay lưng đi xa.
Con nghĩ rồi thời gian trôi qua con cũng sẽ dần tập học cách chấp nhận, và coi đó là chuyện của quá khứ, nhưng xét cho cùng, nỗi đau vẫn là nỗi đau, một khi đã tổn thương rồi sẽ khó trở lại nguyên lành, con vẫn sẽ nhớ về người ấy cả về sau này, khi con đã ở bên một người khác và dành tình cảm cho người ở tương lai ấy.
Nhưng cái nhớ ấy sẽ chỉ dừng ở mức như người ta vẫn nhìn lại các vết thương cũ của mình, xuýt xoa quãng thời gian xưa cũ, nhìn thấy mình trưởng thành lên.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, điều con cần vẫn phải là học cách làm quen, học cách quên, trở nên mạnh mẽ hơn.