Viết cho ấy, người đã từng cùng anh đi qua một đoạn đường thương nhớ…
Tớ đã rất ghen tị với ấy, ấy biết không? Bởi trước khi đến với tớ, với anh, ấy dường như đã là tất cả.
Mối tình đầu của người yêu tớ…
Tớ ghen tị với quá khứ ngọt ngào mà hai người đã có với nhau, cái quá khứ đã khiến anh ấy bao lần nhức nhối.
Tớ ghen tị, bởi hình ảnh ấy vẫn quấn quýt lấy tâm trí anh ấy trước khi biết tới mình mỗi khi đêm về dù hai người chia tay đã rất lâu rồi.
Tớ ghen tị, với những con đường đã có bước chân hai người từng đến trước đó.
Tớ ghen tị, với bàn tay ấy vì đã được nắm lấy cả bầu trời của mình trước đây.
Tớ ghen tị, bởi người con gái anh ấy ôm đầu tiên không phải là mình, bởi nụ hôn đầu tiên anh ấy có cũng không phải là với mình. Bởi những lần đầu tiên ấy thật sự rất thiêng liêng và đáng nhớ!
Tớ ghen tị, với những khắc khoải của mối tình đầu để lại, những xúc cảm tuy đau đớn nhưng khó lòng xóa mờ được nó.
Tớ ghen tị, bởi vết thương lòng của anh ấy là vì ấy, bởi những ám ảnh tổn thương của ngày xưa cũng là vì ấy.
Tớ ghen tị, vì mình là người đến sau…
Vì tớ, sẽ chẳng bao giờ được yêu thương với một trái tim còn nguyên vẹn…
Mối tình đầu của anh,
Nhưng tớ biết, có ghen tị biết bao nhiêu đi chăng nữa, cũng chẳng thể thay đổi được những thứ đã xảy ra trong quá khứ, có phải vậy không?
Tớ vẫn chẳng thể nào thay thế được vị trí của mối tình đầu…
Tớ vẫn mãi chẳng phải là người đầu tiên anh ấy muốn được là tất cả…
Nhưng ấy ạ, là kẻ đến sau, tớ vẫn muốn cảm ơn ấy nhiều lắm!
Cảm ơn ấy, đã yêu anh, đã nâng niu bàn tay của người tớ yêu, đã trân trọng từng vòng ôm của anh ấy.
Cảm ơn ấy, đã dạy dỗ anh ấy cách để yêu thương một trái tim yếu đuối, một tâm hồn mong manh như cỏ cây.
Cảm ơn ấy, đã rời bỏ anh, để tớ có cơ hội quen anh, và yêu anh thật nhiều như thế! Yêu anh, là yêu những khoảng chông chênh nhớ về kỉ niệm, là yêu phút anh trải lòng về hạnh phúc đã từng qua, là yêu cả những tổn thương mà anh đã từng có khi bên ấy…
Yêu anh là yêu một chàng trai chai sạn chẳng còn những rung động nguyên sơ như thuở ban đầu. Nhưng yêu anh, cũng là yêu một con người có những cảm xúc chín chắn từng trải biết trân trọng và nâng niu hơn những yêu thương đang hiện hữu từng ngày…
Cảm ơn ấy, đã cho anh biết cái giá của sự “từ bỏ” không phải thù hận, mà là tiếp tục ấy đã trở thành quá khứ, đã là “người yêu cũ” trong tâm trí của anh. Còn tớ, là người anh ấy yêu ở những phút giây hiện tại, nhưng rồi kim đồng hồ quay, biết đâu tớ cũng sẽ trở thành một “người yêu cũ” nữa…
Chỉ xin những dằn vặt và thương tổn vơi dần đi, tớ sẽ yêu anh nhiều hơn phần của ấy nữa. Vì chàng trai chúng ta lựa chọn để cạnh bên, xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế, phải không?
“Có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau?”.
Tớ sẽ không mong anh ấy phải quên ấy, chẳng ai đủ nhẫn tâm và bản lĩnh để xóa hết những gì đã thuộc về một phần đời ở trong quá khứ… Và vì quá khứ chính là bài học dạy người ta trưởng thành! Tớ sẽ vẫn để anh ấy nhớ, nhớ về ấy như một kỉ niệm đẹp của những ngày rất xưa những ngày yêu thương trong sáng và thơ ngây ấy!
Và tớ, sẽ luôn siết chặt tay và học cách giữ anh ấy, để cảm ơn ấy, vì đã cho chúng tớ được bên nhau như ngày hôm nay.