Thật kì lạ mỗi khi nhớ về một điều gì đó khiến em cười nhưng đau nhói. Đó không phải là tình đầu, không phải là mối tình thứ hai, không phải là bất kì người con trai nào yêu em rồi lẳng lặng bỏ em mà ra đi. Mà là anh – người với em, là tất cả những vị trí có thể, là anh trai, là bạn thân, là người đồng hành, là người em có thể khóc bất kì lúc nào.
Anh coi em như một người bạn, em coi anh như tri kỉ. Thế rồi, chúng ta cứ ở bên nhau, qua ngày, qua tháng, chia sẻ với nhau những chuyện thường nhật của cuộc sống. Những câu chuyện vui buồn hàng ngày, chúng ta viết thay nhau quyển nhật kí chung của nhau tuyệt nhiên chỉ có niềm vui mà chẳng có nỗi buồn. Chúng ta không có trách nhiệm gì với nhau, chỉ tìm đến nhau khi cần, chỉ bên nhau khi vui, chỉ san sẻ với nhau khi buồn.
Anh chẳng bao giờ khiến em phải khóc vì sự vô tâm của đám con trai. Còn em, chẳng bao giờ khiến anh phải phiền lòng vì những giận dỗi vô lý của bọn con gái. Những nỗi nhớ cứ ở lưng chừng, yêu thương ở lưng chừng, vui buồn hạnh phúc đều ở lưng chừng. Mọi thứ cứ như lớp bóng xà phòng, cho nó bay đi thì rất đẹp nhưng chạm vào thì vỡ tung.
Thế rồi thời gian qua đi, em đủ lớn để cảm thấy rằng mối quan hệ này nếu cứ tiếp tục thì chẳng đi về đâu, em chẳng thể dứt anh ra để đi tìm hạnh phúc cho mình, anh cũng không dễ dàng gì buông bỏ em. Chúng ta cứ giống như “của để dành”, như vitamin hàng ngày của nhau, có nó sẽ khỏe, không có thì sẽ yếu dần. Đôi khi em cũng muốn gọi anh là người yêu, muốn anh coi em như người tình nhưng rồi liệu có quá đáng không khi những thứ chúng ta dành cho nhau chưa đủ để cảm nhận được những điều thiêng liêng ấy.
Và rồi chúng ta chọn cách xa nhau. Đó có lẽ là cách tốt nhất cho cả hai. “Khi nào em và anh tìm được người yêu, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé”– đó như một lời thề và cũng giống như một thách thức cho một-mối-quan-hệ-không-bao-giờ-nói-ra, dù đó có là thứ tình cảm gì đi chăng nữa.
Em đã thua vì không vượt qua được nó cho đến ngày em có người yêu. Đó là ngày mà em muốn gặp lại anh nhất và hỏi anh rằng: “Anh có người yêu chưa?”– Một người dù không ở cạnh, không yêu thương bằng tất cả trái tim. Một người bên em bằng thứ tình cảm hời hợt, lừng chừng, chỉ luôn làm em cười vui nhưng sau bao nhiêu năm người con trai ấy vẫn là người làm em nhớ nhất. Không phải là người em yêu nhất, là người lướt vội qua cuộc đời em như một cơn gió, rồi đi, là người làm em hoang hoải với nỗi nhớ mong vô định, không thể oán trách một câu dù nỗi đau cũng đủ để giày xéo tâm can.
Là người mà bản thân em không rõ mối quan hệ giữa anh - em có thể gọi tên là gì? Để rồi đến khi cách xa nhau, chúng ta vẫn chẳng biết mình là gì của nhau, chẳng thể nói được một tiếng YÊU với nhau. Để lời hứa chẳng bao giờ thực hiện được, khi chúng ta không đủ can đảm để gặp nhau thêm một lần nào nữa. Có lẽ, mãi là chưa đủ, chưa bao giờ là đủ để gọi lên những mối quan hệ không tên!