Đời buộc người bay ngang gió
Buộc tình trôi theo mây,
Buộc mê say vào những ngày nắng vội
Để buộc lòng níu giữ ngày bâng quơ.
Chiều chao nghiêng với từng gợn nắng; chao nghiêng với từng áng mây nửa muốn bay, nửa muốn dừng. Phố lặng yên nhìn chiều: thẩn thờ và vô cảm, hững hờ và dửng dưng. Phải chăng, phố cũng đợi ai giữa dòng người xuôi ngược, nhớ ai giữa ngổn ngang những bồi hồi?
Tháng ba, những giọt nước mắt chưa kịp tan đã vội đan xen nỗi niềm, kéo nhau lay động khoảng lặng chật chội đang lim dim ngủ. Em bước đi trên phố, hoặc ngập ngừng hoặc phân vân, hoặc muốn quên hoặc đang nhớ về anh- " Người xa lạ em từng yêu".
Giá như anh là người xa lạ! Xa lạ với miền kí ức của hai ta, thì em đã có thể dễ dàng tươi cười, buông đôi lời chào hỏi mà không cần ép buộc đôi môi hay khóe mắt phải phản bội lại cảm xúc của chính mình.
Nhưng vì anh là " người xa lạ em từng yêu" nên những vô tư đối với em bây giờ thật khó. Giả sử, vào những ngày nào đó, vô tình gặp lại nhau, thì em chỉ dám lướt qua anh trong vội vàng như người dưng e ngại với người dưng.
Giá như anh là người xa lạ, chưa từng biết đến dòng thời gian đã qua của đôi ta, thì em chẳng cần tìm mọi cách xóa nó đi trong dãy những suy nghĩ, chẳng cần gắng gượng hay lảng tránh mỗi khi vô tình đi lạc vào vòng tròn nỗi nhớ. Đôi lúc thấy dại khờ, đôi lúc thấy ngu ngơ... muốn bước tự do trên những bậc thang yêu, dù cho những bước đi đó có ngẫu nhiên giẫm lại dấu chân "ai".
Nhưng anh ơi! Vì anh là "người xa lạ em từng yêu" nên em chẳng thể chiều theo cảm giác của riêng mình. Chỉ trông mong sự cách xa sẽ làm nhạt nhòa đi mọi thứ.
Giá như anh là người xa lạ, tình cờ đi qua em vào những ngày nắng vội. Có thể, một số lúc nào đó, em sẽ thả lòng vu vơ cùng lưng chừng những nhung nhớ, cùng những ngại ngùng của con tim đang mặc sức cựa quậy, thổn thức vì đã biết đợi chờ "một ai".
Nhưng, tất cả chỉ là không tưởng vì mọi thứ bị thắt chặt trong chiếc túi yêu thương mà anh đã lạnh lùng ném vào quá khứ. Sẽ mãi mãi không có cuộc hành trình nào cho những tình cờ vụng dại, cho riêng anh và em. Thôi thì đành nhờ thời gian gói ghém và chôn vùi thật lâu, thật sâu cho đến khi nào nụ cười em giòn tan trở lại.
Giá như anh là người xa lạ như vô vàn người xa lạ khác, không tồn tại trong cái gọi là duyên phận của đời em, thì em chẳng phải lang thang giữa vun vút những nỗi buồn, chẳng phải bơ vơ giữa chồng chéo những bất ổn. Dẫu biết vỡ tan sẽ có lúc lành lặn nhưng những yếu đuối bất trị cứ thay phiên đánh gục lòng em.
Và giá như "người xa lạ em từng yêu" lại nói tiếng yêu em... thì em sẽ vui mừng đón nhận? Không bắt lí trí phải phân xử đúng hay sai, phải hay trái? Không anh ơi! Đừng bao giờ nhìn em, đừng bao giờ gọi tên em nữa, dù chỉ một lần. Bởi trái tim mỏng manh quá, em sợ nó lại vỡ hơn cả nghìn lần "giá như...".
Thôi dừng nhé những suy tư bâng quơ. Chợt nhận ra hoàng hôn đang nhẹ rớt, gió đủ nhẹ để thổi tung tấm màn che xám xịt nơi tâm hồn. Ngày đã trôi thật xa về phía cũ và đường cũng đã hết. Ta lại rẽ sang lối khác khi những nhịp tim đủ rộn ràng và trọn vẹn.
Ôi! đường về như thênh thang lạ,
Giang rộng lòng ôm ấp cánh hoa rơi.
Ôm ấp những nỗi nhớ trái trời
Ôm ấp luôn con tim đang lạc lõng...