Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này (Kỳ cuối)

Greenstar, Theo Pháp luật xã hội 14:24 12/12/2013

Han nắm chặt tay Dung để tay cô nằm gọn trong tay anh – Em còn nhớ cái nắm tay như thế này không? Anh thì không bao giờ quên được. Em từng bảo như thế này giống mặt trăng đang ôm mặt trời.

8. Dung sửa soạn để chuẩn bị ra ngoài trong lo lắng. Cái suy nghĩ sắp hẹn gặp một người đàn ông đã có vợ là điều xấu xa cứ lởn vởn trong đầu cô. Nhưng rồi cũng tự mình an ủi mình, Dung nghĩ cũng chỉ là hẹn gặp một hôm, để ăn mừng giáng sinh hay đại loại là tâm sự chuyện cũ gì đó… sau đó rồi nhà ai nấy về, đường ai nấy đi. 
 
Choàng khăn len quanh cổ, đội mũ len kín tai, Dung hít thật sâu để chuẩn bị đón nhận tất cả. Tắt đèn, cô mạnh mẽ đến cầm tay nắm cửa, vặn rồi giật mạnh ra như trút hết dũng khí. Bỗng một vật to đùng, nằng nặng ngả về phía chân cô làm cô mất điểm trụ cũng ngã về phía sau, ngồi phịch xuống nền nhà. Sau đó là chiếc vali to tướng cũng đè lên vật đó. Dung hốt hoảng đẩy vật kia ra rồi đứng dậy bật công tắc đèn. Là Lee, cậu ta nằm co ro như bị đóng băng. 
 
Dung vội kéo vali vào nhà, đóng cửa lại để tránh gió tràn vào phòng. Cô dùng hai tay vỗ nhẹ vào má Lee gọi tên cậu, nhưng cậu vẫn không hề có phản ứng gì. Dung hoảng tập hai, cô chạy vội vào bếp pha một ca nước ấm vừa đủ rồi lấy một chiếc khăn đem ra chỗ Lee. Cẩn thận vắt nước ấm rồi chườm khắp mặt, lau đôi bàn tay lạnh buốt, nước mắt cô bỗng trào ra đầy hối hận và sợ hãi làm nhòe đi lớp son phấn trên mặt. 
 
Lần nữa, cô vắt khăn rồi đắp lên trán Lee, dùng hai tay mình nắm chặt lấy đôi tay Lee. Chợt nhớ ra phải làm gì đó, cô lóng ngóng lấy điện thoại định bấm số gọi bệnh viện. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, không hiểu vì run sợ hay vì lạnh quá mà điện thoại rơi khỏi tay cô, chạm xuống nền nhà phát ra tiếng động. Cái vật “im như chết” lúc nãy giật mình ngồi bật dậy, mặt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy Dung. Lee ấp úng định giải thích gì đấy thì bị cái ôm thật chặt của Dung ngăn lại. Dung khóc nức nở, nước mắt ướt một phần vai áo Lee, còn Lee thì lại như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười thật hạnh phúc.
 
- Em sắp chết ngạt vì chị ôm quá chặt rồi đây! – Lee thều thào.

Dung buông vội tay, đứng lên lau nước mắt.
 
- Chị xin lỗi, chị tưởng em… - Chợt Dung như nhớ ra chuyện gì đó, ngồi xuống đập nhẹ vào vai Lee – Mà chị bảo em đi kiếm chỗ khác ở cơ mà, sao còn ngồi trước cửa làm gì? Chị không ra ngoài thì có phải em sẽ chết cóng rồi không?
 
- Em có đi rồi đấy chứ, nhưng nhớ ra hôm nay là giáng sinh nên em quay về… - Lee ngập ngừng – Để tặng chị món quà này! – Lee kéo khóa áo, lấy trong người ra một hộp quà đặt vừa lòng bàn tay, đưa ra trước mặt Dung. – Chúc giáng sinh an lành!
 
Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này (Kỳ cuối)  1

Dung không nói được gì nữa, rưng rưng nước mắt nhận lấy món quà, mở nắp hộp ra. Một quả cầu pha lên, bên trong có ngôi nhà nhỏ, trước nhà là cây thông noel và chỉ cần lắc nhẹ quả cầu, những hạt kim tuyến trắng lấp lánh sẽ bay lên, phủ mái nhà và cây thông. Tất cả sống động như hiện thực. Mải ngắm món quà, Dung quên mất sự kiện chính, cho đến khi vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, Dung mới sực nhớ ra. Cô cuống quýt chạy vào phòng trang điểm lại rồi vội vàng đi để không bị trễ hẹn.
 
- Chị đi đâu mà trang điểm đậm vậy? Trước đây em chưa thấy chị như thế này bao giờ. – Lee mặt rầu rĩ, ngồi trên giường của cậu nhìn theo Dung.
 
- Chị đi gặp bạn… - Dung khẽ cau mày, rồi cô nảy ra một ý định mà cô cho là hay ho, mỉm cười, nhìn Lee trìu mến – Em đi với chị không? Đi chơi Noel đấy.
 
Lee gật đầu lia lịa, vội vàng chải chuốt, thay quần áo rồi theo Dung ra khỏi nhà. Hai người đón một chiếc taxi, địa điểm đến là công viên gần trường của Dung. Lee không hiểu vì sao lại đến đó, nhưng cậu rất vui vì Dung đã không còn nhắc đến việc đuổi cậu ra khỏi nhà. Không có tuyết rơi, nhưng gió đông vẫn khiến con người ta rùng mình cần một nơi nương tựa và sưởi ấm.
 
9. Tuyết mang màu cô độc. Đêm giáng sinh, yêu thương cũ tràn về.
 
Mùa đông lấy đi sự sống của nhiều loài. Nếu ai từng đọc qua câu chuyện “Bà chúa Tuyết”, sẽ biết được rằng tuyết mang màu sắc của sự cô độc. Sự lãnh lẽo khiến mọi thứ đóng băng, kể cả cảm xúc. Ba tháng mùa đông, ba tháng sự sống của bà chúa Tuyết, bà ta sẽ tìm cách phủ tất cả màu cô độc lên những nơi bà ghé qua, bà không cho một ai có thể yêu thương và nhận được yêu thương, bởi vì chính bà chưa từng cảm nhận được thứ gọi là tình yêu. Nhưng bà cũng không thể thắng nổi một trái tim biết yêu thương, vì trái tim luôn ấm nóng đủ để làm tan chảy tất cả băng tuyết bà phủ lên. Thế đấy, tình yêu của loài người mãnh liệt đến mức chiến thắng được cả những lời nguyền tưởng chừng như không bao giờ hóa giải nổi.
 
Dung và Lee bước xuống taxi. Công viên đêm giáng sinh thật đẹp, đèn dây được treo lên hầu hết các cây và hồ nước ở giữa công viên phun nước kết hợp với ánh đèn dưới đáy hồ nhìn lung linh khiến lòng người mê mẩn. Lee thích thú định kéo tay Dung đến bên hồ thì bị Dung kéo ngược lại, ý muốn Lee đi theo cô. Lee đành tiếc nuối quay đầu bước theo Dung. Ra đến chỗ xích đu, có một người đàn ông đang đứng dựa người vào cột, khoanh tay vào nhau, mặt nhìn xuống đất, chân đá qua đá lại chiếc nắp chai nước. Dung nắm chặt tay Lee, bước đến gần người đàn ông đó.
 
- Xin lỗi em đến trễ. – Dung thở từng làn hơi gấp gáp ra không khí, cô cảm thấy tim mình vẫn còn đập rất nhanh.
 
Người đàn ông ngẩng mặt lên, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Dung một cách trìu mến, có chút nồng nhiệt như muốn ôm ngay cô vào lòng. Nhưng anh kiềm chế được và điềm tĩnh đáp lại.
 
- Không sao, anh cũng vừa tới thôi. – Rồi ánh mắt anh chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn thấy Lee – Ai đây? Người quen của em sao?
 
- Không! Là người yêu của em. Hiện tại em và cậu ấy đang ở chung nhà. – Dung đáp thản nhiên như đó chính là sự thật, không để ý Lee phía sau lưng đang tròn mắt nhìn cô. Dung quay lại phía sau – Lee! Đây là anh Han – từng là giảng viên của Dung hồi năm nhất. Còn đây là Lee, người-yêu-của-em! 
 
Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này (Kỳ cuối)  2

Dung nhấn mạnh từng chữ một như để chúng khắc sâu hơn vào tâm trí của Han, nhưng trái tim cô lại có chút đau nhói, cảm giác khó thở ngày một nhiều hơn. Cô biết bây giờ mình đang lợi dụng Lee, đang nói dối Han. Nhưng chỉ đêm nay thôi, cô cho phép mình có lỗi với hai người con trai ấy để đổi lại sự bình yên. Cô cũng không biết nữa, không biết đây là bình yên hay là sự hèn nhát, muốn trốn tránh thực tại của cô.
 
- Thì ra là thật! Em có người yêu thật rồi. – Han cười, nụ cười có chút chua chát.
 
- Tại sao anh lại nói thế? Chẳng lẽ em không được quyền có người yêu hay sao? Chúng em còn sống chung nhà nữa, sau này cũng sẽ kết hôn, sẽ sinh con… những chuyện này đơn giản lắm, vì chúng em đều là du học sinh, đều có thể nương tựa vào nhau mà sống chứ không cầu toàn như một số người khác có địa vị học vấn cao. – Dung nói một hơi không ngừng nghỉ.
 
- Anh biết! – Han vẫn cười, gật đầu nhiều lần.
 
- Anh biết cái gì? Mà sao anh biết? – Dung ngạc nhiên, tay bắt đầu buông lỏng tay của Lee ra.
 
- Là Kim nói cho anh biết. Chắc em biết Kim? Kim là cháu họ của anh, mấy hôm trước con bé có về nhà anh chơi và đã kể cho anh nghe về chuyện buồn của nó. Kim nói nó quen một người chị cũng là du học sinh, học khoa Ngôn ngữ học của trường đại học Seoul, anh đoán là em. Nó còn kể cô gái ấy ở chung nhà với em họ, nhưng hình như không phải là em họ vì hai người cư xử với nhau có vẻ khác thường. Cho đến khi anh hỏi cụ thể tên của em thì…
 
- Vậy hóa ra anh gọi em đến đây chỉ vì muốn xác minh xem Kim nói có đúng hay sai phải không? Vậy thì giờ anh biết rồi đấy! Em ở cùng với người yêu em, nhưng vì cậu ấy nhỏ tuổi hơn nên em ngại, em nói dối là ở cùng em họ. Nhưng sự thật chúng em yêu nhau. Anh hiểu rồi chứ!
 
- Em vẫn còn hận anh nhiều như vậy sao? – Han nắm lấy hai vai Dung – Anh biết mình đã sai nhiều lắm. Cuộc sống hiện tại của anh… thật sự không có hạnh phúc. Vì… vì anh không thể quên em.
Dung cười khẩy – hành động lạ nhất trước giờ cô không làm.
 
- Thật sao? Giờ anh sẽ làm gì? Bỏ vợ để quay lại với em sao? Em giống nhà tắm hơi công cộng lắm sao? Lúc mệt mỏi anh tìm đến để giải tỏa, sau đó thì không đến nữa vì nó làm anh mất nhiều thời gian và không giúp anh thăng tiến trong công việc. Sau đó nữa, vì mệt mỏi anh lại muốn tìm đến nhà tắm hơi để giải tỏa… rồi tiếp theo sẽ ra sao? Nực cười thật!
 
- Em đừng như vậy! Anh biết sai rồi, anh xin em… - Han kéo mạnh tay Dung về phía mình, cả tay đang nắm tay Lee cũng bị Han lấy mất. Han nắm chặt tay Dung để tay cô nằm gọn trong tay anh – Em còn nhớ cái nắm tay như thế này không? Anh thì không bao giờ quên được. Em từng bảo như thế này giống mặt trăng đang ôm mặt trời. Anh cũng không tin em có thể dễ dàng quên anh như vậy. Xin em…
 
- Hai người coi tôi là bù nhìn đấy à? – Lee bước lên gần hai người, dùng tay gỡ từng ngón tay của Han ra, sau đó kéo Dung lùi lại phía sau – Giờ thì đôi bàn tay này không thuộc về anh nữa rồi, vì chúng là của tôi! – Nói rồi
 
Lee nắm chặt tay Dung đưa lên trước mặt Han.
 
Một khoảng thời gian thật sự yên lặng trôi qua giữa ba người. Han cúi mặt không biết đang nghĩ ngợi điều gì, sau vài phút, anh ngẩng mặt lên thở một hơi dài. Vẫn ánh mắt ấp áp ấy nhìn Dung đắm đuối, nhiệt huyết, bao năm qua sưởi ấm trái tim cô. Nhưng sao nay cũng là ánh mắt ấy, Dung lại cảm thấy lạnh lẽo tới tận sâu cõi lòng, tê buốt đến từng tế bào. Nếu không có Lee đứng sau cho cô dựa vào, có lẽ cô đã gục ngã vì kiệt sức.
 
- Anh sai rồi! Sự hối hận muộn màng quá phải không Dung. Nhưng giờ cũng không thể thay đổi được gì nữa rồi. Anh chúc em hạnh phúc, chúc hai người giáng sinh an lành! – Nói rồi Han quay lưng bước đi. Dáng người lịch lãm của anh bước đi dưới trời mùa đông cũng có phần run lên, không biết là vì lạnh hay vì… nước mắt của một người đàn ông đang rơi.
 
Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này (Kỳ cuối)  3

Han đi rồi, Dung khóc nấc lên không thể kiểm soát. Đây là thứ yêu thương cũ cô muốn nó quay trở lại cơ mà, tại sao cô lại từ chối nó? Những giọt nước mắt làm tan chảy cả trời đông, Dung khóc rất nhiều, rất lâu và rất thoải mái. Có lẽ vì bên cạnh cô còn có một người sẵn sàng cho cô mượn bờ vai. Một đêm giáng sinh có cả hạnh phúc và khổ đau, nhưng đâu là hạnh phúc, đâu là khổ đau, Dung chưa phân biệt được.
 
10. Yêu thương mới. Yêu thương mãi mãi.
 
Có những mối quan hệ được móc nối kỳ lạ đến không ngờ. Như việc Kim là cháu họ của Han, rồi Dung lại quen Kim. Mà trước đó Han là người yêu của Dung… Nhưng duyên trời đã định, phải trải qua những mắt xích như vậy thì mới biết được yêu thương nào là mãi mãi. 
 
Với Dung, Han và Kim đều bước vào cuộc đời cô một cách ấn tượng và ra đi cũng ấn tượng. Điều đặc biệt là cả hai có liên quan đến nhau mà một khoảng thời gian rất dài cô không hề biết. Cô đâu có vô tâm đến mức không hỏi chuyện gia đình Kim. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Kim kể rất nhiều về gia đình cô bé, thế mà chẳng hề nhắc đến Han. Nếu biết trước Kim là cháu họ của Han, Dung có thoải mái mà thân thiết với Kim bằng chừng ấy thời gian hay không? Có lẽ không.
 
- Chị đang nghĩ gì vậy? 
 
- Chị đang nghĩ… tại sao em lại không hỏi chị điều gì cả.
 
- Điều gì cơ?
 
- Là chuyện hôm ở công viên…
 
- À… - Lee gật gù như đã nhớ ra sự việc – Chuyện đó à? Thật ra em biết hôm đó chị mượn gió bẻ măng – phải câu tục ngữ đó không nhỉ? – Lee nhìn Dung, đợi Dung gật đầu rồi mới nói tiếp – chị muốn em làm người yêu của chị lâu rồi mà không dám nói. Ngại tuổi tác nên mới nhờ cái anh Han gì đó giả vờ nói yêu chị để chị có cơ hội nói yêu em. Phải không? – Lee chớp chớp mắt, làm bộ trêu ngươi.
 
- Cái thằng này! – Dung cốc nhẹ vào đầu Lee – Khéo tưởng tượng quá!
 
- Chị nhé! Suốt ngày gọi em là “cái thằng này”, “cái thằng kia”. Chị xem có ai gọi người yêu của mình như vậy không?
 
- Có chị đây nhóc con ạ!
 
- Cái gì?! Nhóc con?! Chị còn gọi thế nữa em dọn đồ vào phòng ngủ để ngủ với… mẹ Dung đấy! – Lee biết mình sắp bị ăn đòn tiếp nên nhanh chóng đẩy ghế, đứng dậy cách xa Dung, làm điệu bộ phòng thủ.
 
- Cuối năm sau chị về Việt Nam rồi. Lúc đó căn nhà này chị nhường cho em thuê, muốn ở phòng nào thì ở nhé.
 
Vừa nghe Dung nói vậy, Lee đã chạy ào đến, kéo ghế ngồi sát Dung, đưa vẻ mặt buồn rầu ra ca thán:
 
- Chị về rồi, em ở lại một mình sao được. Cho em theo về Việt Nam với. Chị đưa tay đây! – Dung đưa tay ra, Lee nắm chặt tay Dung – Em nói rồi mà, bàn tay này giờ thuộc về em rồi, chị có muốn bỏ em thì em cũng không buông chị ra đâu! Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này.
 
Dung rút tay lại, nhưng quả thật đã bị Lee nắm rất chặt. Có thể tình cảm của cô đối với Lee lúc này chưa phải tình yêu, nhưng biết đâu đấy, vì luôn có những mắt xích bất ngờ xuất hiện vào những thời điểm con người ta không tính trước được. Dung tự nghĩ đây có thể chính là yêu thương mới của cuộc đời cô, nhưng không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, không biết đến bao giờ cô mới tìm được yêu thương mãi mãi. Nhưng ít nhất ở thời khắc này, trong không gian này, Dung cảm nhận được một yêu thương rất khác. Nó không có rào cản địa vị, cũng không bắt cô phải khép nép lo lắng vì không xứng, càng không khiến cô mệt mỏi vì sự chuẩn mực. Chỉ cần như thế này thôi, một tình cảm có thể đem lại cho cô sự bình yên, vui vẻ, hạnh phúc và nó giản đơn.
 
Đông bắt đầu khép dần độ phủ lời nguyền của bà chúa Tuyết, thiên nhiên đang chuyển mình đón những điều mới. Thật ra, mùa đông cũng có ích nhiều lắm, vì nó làm tan biến đi những thứ, những khoảnh khắc không đẹp, đã già nua, tàn úa… Để khi đông kết thúc, mọi sự mới bắt đầu tốt đẹp hơn, tràn đầy sức sống hơn. 
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày