Cách đây vài tháng anh ấy kể chuyện cười sao mà duyên vậy. Còn bây giờ, nhìn anh chẳng khác gì thằng dở hơi đang tự mãn với những câu chuyện ngớ ngẩn của mình. Cái bài này mình thuộc làu sáu câu. Đến chỗ này anh ấy sẽ nheo mắt nè, gặp trường hợp này anh sẽ nói câu này nè. Đúng là “Tui chán thằng bồ tui, bao nhiêu năm hắn chẳng nói được một câu gì mới (nhái thơ ai đó quên rồi).
Hồi mới quen tính lơ đãng của nàng đáng yêu kinh khủng. Mình tha hồ có cơ hội nhắc nàng nhớ đem theo áo mưa, nhớ cất thẻ xe vào ví. Bây giờ mỗi lần sắp cùng nhau đi ra ngoài, nhìn nàng bới tung nhà để tìm thẻ xe, mắt kính mà vở kịch chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu, mình chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho rồi. Con gái gì mà có nết dữ! Mai này dám lấy nhau về, nghĩ một hồi mới nhớ ra đã bỏ con vào…tủ lạnh lắm!
Đại loại vậy. Những điều ngày xưa mình chấp nhận dễ dàng, thậm chí là thích thú, bây giờ trở nên cực kỳ ám ảnh. Ngay cả ưu điểm của đối phương cũng thành một thứ gì đó thật kệch cỡm khó chấp nhận. Ông bà mình nói: “Thương nhau cau sáu bổ ba. Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười”, là có vẻ hơi rạch ròi yêu ghét rồi đó. Nhiều khi có ghét nhau đâu, nhưng ngán nhau thì cau sáu vẫn còn chẻ ra làm mấy mươi như thường.
Nhiều khi mình nghĩ, chán nhau thì đừng gặp nhau ít ngày coi có nhớ không. Nhưng mà vậy cũng không ổn, gần mặt mà còn cách lòng, huống chi là xa. Nếu sự chán nhau còn in ít, may ra xa nhau còn nhớ chứ đã chán nhau tận cổ rồi thì mấy ngày xa cách đâu khác gì giúp nhau “tháo cũi sổ lồng”. Kiểu này thì tan đàn xẻ nghé như chơi.
Chi bằng tìm vui trong cái sự chán ấy. Chàng nói hươu nói vượn, thì mình chú ý nghe nhạc trong quán cà phê thay vì nghe chàng nói. Nàng bới tung nhà cửa thì mình đứng chơi game, quan sát làm chi cho bực mình. Chỉ là, hãy đừng đứng dậy bỏ đi, hãy đừng sập cửa. Chúng ta có thể không nhìn nhau, không nghe nhau nói, nhưng đừng buông tay nhau ra.
Vì ai biết qua cái lúc bực mình ngán ngẩm ấy rồi, mình vẫn thấy người này cần cho đời mình biết bao nhiêu.
Vì buông lơi, có nghĩa là mình đang mất đi rồi.