Ngân đang khủng hoảng tột độ, khủng hoảng, là khủng hoảng. Mọi thứ quanh cô đang quay cuồng, đảo lộn, đặc biệt sau sự xuất hiện của Duy ít ngày qua. Tại sao vậy? Ngân ôm lồng ngực như nghẹt thở và tự hỏi khi nghĩ về Duy.
Thức dậy trên chiếc giường trải ga xanh nhợt, Ngân nheo mắt. Vệt nắng rát đâm thủng lớp mành dày, phả vào căn phòng một không khí oi nồng ngột ngạt. Tiếng chim vang lên lảnh lót đâu đó không đủ sức xua đi sự bí bách mà trái lại, càng làm cho Ngân khó chịu hơn. Ngân thấy mắt mình nặng trĩu và muốn ngủ thêm chút nữa nhưng không được. Thức dậy với đôi mắt này, sưng húp và đỏ đục, tất cả sẽ chĩa sự quan tâm vào nàng, thật lòng có nhưng tò mò nhiều hơn, nàng không muốn.
Ngân bước vào nhà tắm, xối nước lạnh để xua đi phần nào cái nóng của sớm hạ oi nồng và che đi cả những giọt nước nóng hổi, hối hả rỉ ra từ khóe mắt. Mảng kí ức của những ngày tháng cũ bị thời gian phủ bụi bỗng chốc trở về nhưng nhàu nát không nguyên vẹn. Sự không vẹn nguyên giày xéo đến nát con tim. Đau! Ngân tự nhủ lòng vậy. Khi vết thương cũ chưa kịp lên da non thì Duy tìm về, dành cho nàng những nụ hôn rát bỏng như thể chia ly chưa từng có và những thương yêu đã từng quá ư nồng nhiệt, lại nhìn nàng bằng cặp mắt đó. Ngân muốn trốn chạy mà đứng trước Duy, chân cô nhũn ra, chùn lại. Ngân muốn kháng cự mà nhìn vào mắt Duy, cô biết quyền năng của mình bị khước từ hết thảy. Thì ra rất lâu, Ngân chưa học cách buông bỏ nỗi buồn. Tham lam nắm giữ để đến lúc này, khi những kỉ niệm chưa kịp bay màu bỗng chốc quay trở lại, nàng không thể nào chế ngự con tim mình.
Ngân từng yêu Duy, rất yêu nhưng thứ nàng nhận lại chỉ là một thứ trách nhiệm, trách nhiệm của tình thương. Ngân biết điều đó ngay từ những phút giây đầu tiên bước vào thế giới của anh nhưng Ngân của ngày ấy vẫn còn phơi phới tin yêu, tin một ngày nào đó chỉ cần sự chân thành đủ lớn, Duy sẽ quay nhìn những yêu thương phía cô dành trao. Duy quay nhìn thật, nhưng không phải cặp mắt của một kẻ đang yêu. Cặp mắt ấy của kẻ áy náy về những yêu thương của một kẻ ngốc dại dành trao không màng tính toan, nghi kị. Cặp mắt của một kẻ luôn luôn thấy được nụ cười của kẻ ngốc dại kia những khúc quanh co nhất của cuộc đời. Dù chẳng phải yêu, cũng là thương, chữ thương ở trên ranh giới chữ yêu nhưng lại chưa từng bước qua chữ yêu để với tới được...Rốt cuộc, vòng quay thời gian luôn luôn khốc liệt còn niềm tin chưa bao giờ là vô hạn cả. Ngân đã phải mất rất lâu để nhận ra điều đó, khi con tim đã héo mòn, vì yêu thương.
Bước ra từ phòng tắm, Ngân bắt gặp chiếc ví màu nâu đồng Duy bỏ lại đêm trước, bây giờ nàng mới phát hiện ra. Có lẽ trong lúc bước vào nhà tắm trong cơn say không còn biết trời đất, Duy đã vô tình làm rơi mà không biết. Ngân sững người, chiếc ví nàng tặng Duy sau chuyến công tác hơn một năm sau anh vẫn giữ, món quà cuối cùng, những ngày còn yêu thương...Ngân bỗng thấy hồi hộp lạ, không biết bên trong chiếc ví kia, cái ô cài ảnh nho nhỏ đã được hình bóng ai lấp đầy. Dù tỏ ra lạnh lùng và bất cần yêu thương sau tháng ngày xa cách, Ngân vẫn không thể ngừng quan tâm đến người nhận được yêu thương ấy.
Hồi ấy khi tặng chiếc ví cho Duy, Ngân đã cài bức hình gần như duy nhất của mình vào đó. Ngân không thích chụp ảnh, cũng không thích cho người ta thấy ảnh của mình nhưng với Duy thì khác . Nàng biết những quan tâm nồng ấm kia, đầy trách nhiệm kia một ngày nào đó sẽ cạn kiệt, Ngân muốn Duy nhớ nàng. Cái cảm giác khi nghĩ đến người mình yêu thương nhất lãng quên mình, và bóng hình mình tan biến nhanh hơn cát bụi trong tâm trí người đó thực sự, thực sự...rất đáng sợ. Ngày nói lời chia tay Duy, Ngân tự thấy mình dũng cảm nhưng ngu ngốc. Suốt một thời gian dài Ngân ám ảnh bởi suy nghĩ đó. Đêm đặt lưng xuống trên chiếc giường trải ga xanh nhợt, Ngân thấy mình không thở được. Cho đến khi nhịp thở mệt mỏi trở lại đưa Ngân vào giấc ngủ, những bóng hình về Duy lại hiện hữu và ám ảnh khôn nguôi.
Người chủ động chia tay là Ngân để đến cuối cùng, người ám ảnh, day dứt nhất vẫn là cô. Ngân đã rất sợ người quay lưng trước là Duy nên cố dành phần chủ động nhưng đến cuối cùng, người đau nhất cũng vẫn là cô. Vậy đấy! Cuộc sống có nhiều khi dù cố đổi thay cho bằng được vẻ bề ngoài nhưng bản chất không hề thay đổi. Giống như một nửa tổn thương vẫn hoàn thương tổn mà thôi...
Ngân không biết trong suốt ba năm ấy, cái quãng thời gian bạn bè nhắc đến Duy với tư cách là người yêu mình, Duy có phút nào nghĩ đến Ngân với ý nghĩ trìu mến mà những người yêu nhau hay dành cho nhau. Ngân chỉ biết mình từ một cô gái lạc quan và phới tin yêu bỗng e dè trước yêu thương, bỗng dưng lo sợ, sợ mất những yêu thương mình đang nắm bắt, sợ mất người con trai đã trở nên quan trọng như là hơi thở dù từ phía Duy, thứ Ngân nhận được phần nhiều hơi hụt hẫng, sự hụt hẫng lớn dần giết chết niềm tin nhưng yêu thương không dứt. Yêu mà không tin thì yêu trong vô vọng, thứ tình yêu đó, hiểm nguy, vô cùng hiểm nguy.
Suốt quãng thời gian yêu Duy, Ngân luôn phải đua tranh với người con gái đã từng là quá khứ của anh. Duy không kể nhưng Ngân đã tự phát hiện ra và cảm nhận được điều đó. Đúng tròn một tháng sau cái ngày sự thật về thái độ ơ hờ của Duy được hé lộ, Ngân nghĩ tốt nhất là nàng nên xa anh. Ngân mặc định mình không nên và cũng không có quyền ghen tuông vô cớ. Hình bóng người con gái ấy có lẽ vẫn còn ghì trong Duy những thương tổn quá lớn, lớn đến độ tin yêu nơi Ngân mãnh liệt và phơi phới nhường ấy cũng không đủ sức lấp đầy.
* * *
Duy gặp Ngân một sớm Hà Nội đang đợt mưa ngâu não nùng. Một cô gái gây ấn tượng trong cách chuyện trò cởi mở, mạnh mẽ và thẳng thắn. Giống hệt một người đã đi xa từ lâu lắm. Duy không thể phủ nhận mình bị thu hút tức thì, thứ cảm xúc gì thì chính anh cũng không thể biết nữa. Vừa bồn chồn khó yên khi đối diện, vừa sợ sệt và pha chút nghi ngại. Chính những cảm xúc lẫn lộn nhen lên trong lòng ấy đã lấy đi của Duy một quãng thời gian dài để Ngân tới bên mình, rồi tiếp tục yêu thương và... rời bỏ anh.
Duy không bao biện tình cảm dành cho Ngân không mang những ám ảnh của mối tình đầu và bóng hình của người con gái ấy. Anh không có ý giấu giếm, chỉ sợ có một người thương tổn như mình, lâu, rất lâu. Chuyện qua cũng đã qua rồi mà sao Duy không thể mở lòng cho một ai khác. Hoặc chăng tin yêu nơi Ngân quá nồng nhiệt đến nỗi Duy không cảm nhận được chút chủ động nào của mình trong đó, chỉ hoàn toàn là Ngân. Duy luôn thấy Ngân cười, những khúc anh quanh co nhất. Nụ cười đựng chứa cả những tổn thương, chịu đựng phía sau luôn làm Duy khe khẽ nhói đau. Duy không hiểu mình thương hay là yêu Ngân. Những quan tâm đáp trả rất tự nhiên nhưng ánh mắt trao đi luôn chứa chất nghi ngại. Người ta bảo sau một cuộc tình dài rộng, mở lòng lại là một điều dường như rất khó. Có lẽ đúng với Duy. Mối tình cũ đã rút cạn sức lực và những xúc cảm phơi phới vốn đặc trưng cho tính cách của anh, để lại một chàng trai dễ bề nghi ngại với mọi điều, kể cả với những tin yêu nơi người con gái luôn luôn nồng nhiệt, là Ngân.
Cái ngày Ngân đến bên cạnh, nói rằng cô sẽ cùng anh đi hết những khúc quanh cuộc đời, Duy nghe mình rối bời tâm trí. Vẫn cái cách trò chuyện ấy, vẫn ánh nhìn quyết liệt ấy, vẫn câu nói ấy nhưng từ một người con gái khác, Duy không biết cảm xúc của mình có còn vẹn nguyên khi những nghi ngại và thương tổn cứ ưa ứa nơi vết thương lòng còn chưa lành miệng. Anh càng không thể cản ngăn Ngân đến bên mình, cái ngoái nhìn lại những yêu thương tự nhiên vô cùng mà Duy không hay nó quan trọng nhường nào với Ngân, là niềm hi vọng xen lẫn cả xa xót.
Ba năm bên nhau, Ngân đủ thông minh để dần hiểu ra sự thật, về Duy và cả người con gái kia. Cô ấy mất trong một tai nạn ô tô vào cái ngày mà tình yêu của cả hai sắp đến bờ hạnh phúc. Duy đã mất rất lâu để chấp nhận sự thật này, một phần nhờ Ngân. Duy của quá khứ luôn luôn cô độc. Ngay từ nhỏ đã không có cha mẹ, Duy và anh trai được một nhà chùa nhận nuôi rồi cho đi học. Ngày bố mẹ mất, Duy còn quá nhỏ để ý thức được nỗi đau thấu tận tâm can. Rồi lớn lên như con ngựa hoang, anh trai cũng không đủ tinh tế để chăm sóc Duy cho thật chu đáo, cả hai anh em dắt tay nhau qua quãng tuổi thơ ít êm đẹp. Chỉ đến khi gặp cô gái ấy - mối tình đầu cho Duy những yêu thương và xúc cảm tươi mới anh chưa từng có, Duy mới ý thức được, mình cũng có thể được yêu thương đến thế. Vậy mà...
Cô gái ấy đi chưa lâu thì Ngân đến, như là hiện thân hoàn hảo. Duy không hiểu vì sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy, đặc biệt là ở ánh mắt trao anh. Ngân yêu anh, thứ tình yêu mà người ngoài cuộc nhìn vào cũng dễ bề rung động, huống hồ bên cạnh Duy, những yêu thương nơi Ngân còn nồng nhiệt hơn nhiều lần. Vậy mà Duy đã nghĩ mình không thể yêu thêm ai khác, vậy mà Duy hững hờ, vậy mà Duy đẩy Ngân xa thật xa, nơi con tim thương tổn.
Vào cái ngày Ngân nói lời chia tay, Duy thấy nhẹ nhõm nhiều lần, nghĩ rằng như thế sẽ tốt cho cả hai. Duy không hiểu sau câu nói nhẹ như gió thoảng ấy, Ngân không sao thanh thản như lời cô nói. Và cả Duy, ít lâu sau cũng không thể nhẹ nhõm như chính anh đã tưởng.
Anh trai Duy mất, cái tin động trời mà mới nghe, Duy không thể nào tin được. Sau bố mẹ, sau mối tình đầu, sau...Ngân, đến lượt người thân cuối cùng, chỗ bấu víu cuối cùng cho một cuộc đời quá nhiều thương tổn ra đi. Duy nấc nghẹn cái đêm nhận xác anh trai trong bệnh viện, oà lên nức nở như đứa trẻ nhưng chấp nhận sự thật, đó là cách duy nhất mà Duy có quyền chọn lựa để lần lượt bước qua những nỗi đau quá lớn. Điều đó, chính anh trai đã dạy Duy dù những tháng ngày sau khi chấp nhận, Duy đã chẳng còn là chính anh.
Lúc đó, Duy nhớ nụ cười của Ngân. Phải, nụ cười của Ngân chứ không phải người con gái đó. Cái ngày anh bị sa thải khỏi công ti vì những ứng xử thiếu khôn khéo với cấp trên, những đêm vì xúc cảm bất chợt và say mèm nhung nhớ, Ngân vẫn hay cười, ve vuốt mái tóc Duy, nói dăm ba câu chuyện không đầu không cuối rồi đợi Duy ngủ gục trên vai cô trong men rượu nồng. Duy thấy mình thức dậy và bình yên lại, chẳng biết đến những giọt nước mắt lăn dài sau nụ cười xa xót.
Duy tìm lại Ngân như một điều tất yếu, trong những cơn say tràn vì tuyệt vọng. Thực sự Duy cần Ngân, rất cần. Nỗi ân hận nhen lên dần lấp đầy tâm trí, Duy tự nhiên ý thức, thì ra là tình yêu. Duy không thể biết mình ích kỉ nhường nào khi không hề nghĩ cho cảm xúc của Ngân. Nhưng có lẽ, tình yêu nơi Ngân vẫn còn dư thừa bao dung để chở che Duy thêm một lần nữa
* * *
Đồng hồ điểm đúng 12 tiếng, lại có người bấm chuông cửa, Ngân có thể đoán ra được, là Duy. Ngân bước ra hai bước, lại quay vào, chuông cửa vẫn réo liên hồi, Ngân đang suy nghĩ xem có nên mở cửa cho Duy. Cuối cùng Ngân vẫn mở cửa. Cả thân hình nồng nặc mùi rượu của Duy ập về phía Ngân, Ngân phải chật vật lắm mới một tay đỡ Duy, một tay khoá cửa và dìu anh vào sofa. Duy gần như không ý thức được nữa nhưng khi Ngân vừa buông Duy ra để lấy nước cho anh, Duy siết cổ tay Ngân rất mạnh, miệng lầm bầm gì đó Ngân không nghe rõ. Cô cố gắng gỡ tay Duy một lần nữa thì anh chồm về phía trước, áp sát cô vào thành sofa rồi đặt lên đôi môi một nụ hôn bỏng rát.
- Anh... - Ngân ú ớ. Duy chặn câu nói của Ngân, khe khẽ thì thầm:
- Xin lỗi, nhưng...tha thứ cho anh. Anh... anh yêu em!
Ngân chết lặng dưới vòng tay ôm đang ghì siết cô, dưới nụ hôn nồng đang cuộn chặt bờ môi và những xúc cảm nơi cô, tất cả như đang chìm đắm trong men rượu nồng. Nụ hôn Duy cứ dần mạnh bạo, Ngân thấy nhịp thở mình gấp gáp hơn khi Duy trượt nụ hôn xuống cổ, những chiếc cúc ngực bật mở theo nhịp đập như muốn làm tim cô nổ tung. Khoảnh khắc ấy Ngân biết chắc chắn rằng mình chưa bao giờ hết yêu Duy nhưng...cô hận anh, nội tâm mâu thuẫn hơn nhiều lần. Ngân bỗng bật khóc, đẩy mạnh Duy ra rồi vùng bỏ chạy.
Còn một mình Duy ở lại trong căn phòng vắng. Những giọt nước mắt nóng hổi của Ngân vương lại nơi gò má như làm Duy tỉnh thức. Anh là ai và đang làm gì? Tại sao lại đến tìm Ngân trong lúc này, cô đã đủ khổ đau vì anh. Duy không hiểu duyên cớ của nụ hôn ấy, chỉ biết mình, khát thèm yêu thương. Những xúc cảm chưa bao giờ có được nơi Ngân bỗng dưng vụt sáng. Có lẽ những ngày tháng còn bên Duy, Ngân đã từng khát khao một nụ hôn như thế. Nhưng bây giờ thì sao? Ngân có còn đủ bao dung để chở che Duy lần nữa? Ngân có đủ yêu thương để bên cạnh Duy lần nữa và... Duy có quá tồi tệ khi nhận lại những yêu thương đó.
Không gian bỗng trở nên vắng lặng lạ, Duy bắt gặp khắp nơi trong nhà Ngân bóng dáng của mình. Chiếc ví màu nâu đồng bật mở nằm chỏng chơ trên bàn, bức ảnh của Ngân trong cái ô nhỏ hơi lệch ra, Duy chưa bao giờ có ý định bỏ cái ảnh đó đi, có lẽ điều đó đã làm Ngân thắc mắc.
Duy bỗng giật mình khi ý thức được thời gian Ngân đi khỏi. Quá nửa đêm, khu vực gần bến xe an ninh không hề tốt, Ngân đi đâu? Câu hỏi làm Duy bật ngay khỏi sofa và chạy đi tìm Ngân như điên dại trong mớ suy nghĩ hỗn độn chen ngang. Duy chưa bao giờ lo lắng cho Ngân nhường ấy...
Ngân ngồi ở điểm chờ xe buýt, lầm lũi dưới ánh đèn đường vàng vọt. Duy thấy lòng mình quặn thắt, anh cứ đứng đó lâu thật lâu, nhìn Ngân và nước mắt tự nhiên ào ra mặn đắng.
Thời gian cứ lặng lờ trôi từng khắc, đôi lúc như ngưng lại. Duy đến cạnh Ngân, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô vào vòng tay ấm. Ngân như chẳng còn sức lực mà chống cự lại Duy, để giữ cho mình cái vỏ bọc mạnh mẽ. Ngân thừa biết chỉ cần Duy quay lại, chỉ cần Duy nói yêu thương, cô sẽ lại ngã vào vòng tay anh. Duy chưa bao giờ lấy những lời đó để lợi dụng tình cảm của cô, những yêu thương nhọc nhằn độ ấy. Ngân lại òa khóc như đứa trẻ, lần đầu tiên trong vòng tay người mình yêu thương. Lời Duy khẽ thì thầm thoảng qua như gió:
- Anh sẽ để em cười, theo một cách khác hơn!