Để quá khứ ngủ yên

Hạ Anh, Theo Mask Online 15:00 04/10/2014
Chia sẻ

Tình yêu của tôi kết thúc dưới một chiều hè mưa tầm tã, và tôi không hề biết rằng, đó cũng là điểm xuất phát của một khởi đầu mới…

-    Mình chia tay nhé?

-    Em có thể hỏi lí do không?

-    Người yêu cũ của anh, mang thai rồi.

Cô chẳng hiểu mình đã rời khỏi quán kiểu gì sau khi nghe anh nói vậy. Người yêu cũ? Mang thai? Thật nực cười. Tức là, anh qua lại với người yêu cũ khi đang hẹn hò với cô? Thậm chí, còn đến mức có thai? Cô vẫn hay cửa miệng câu nói “do ăn ở cả”, thế giờ cô phải làm sao với chính mình đây?

Huy và Trang yêu nhau từ hồi cấp 3. Đợt ấy, hai đứa được coi là cặp đẹp đôi nhất của trường. Ngoại hình, tài năng, học hành, đều tương xứng. Thậm chí, thầy cô và bố mẹ biết chuyện cũng chẳng phản đối gì, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đường còn dài, phải biết giữ mình, đừng để sau này ân hận”. Trang chỉ gật đầu cười nhẹ. Huy là người con trai cô tin tưởng nhất, yêu thương nhất, chỉ sau bố. Thậm chí, sau khi đỗ đại học, cô còn tự cho phép mình tưởng tượng ra tương lai của hai đứa. Một tương lai không quá giàu sang, nhưng sẽ thật yên ấm hạnh phúc.
 
Đám cưới của hai người sẽ làm ở một thảo nguyên trong lành tươi mát. Nơi chỉ có gió, có mây, có nắng, có cỏ, và Huy. Ngày ngày, Trang sẽ lên lớp nuôi dạy trẻ, rồi tan chiều trở về nhà nấu cơm chờ Huy đi làm về. Hai người sẽ cùng vun đắp một gia đình hạnh phúc, với hai đứa nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn biết nghe lời… Một tương lai đẹp đẽ biết nhường nào, một kết thúc cho câu chuyện tình yêu có hậu biết nhường nào…

Trang giật mình tỉnh giấc. Mắt nhạt nhòa nước. Đã 2 tháng rồi kể từ ngày chia tay Huy. Đêm nào Trang cũng mơ. Rồi khóc. Đôi lúc, Trang cảm thấy cuộc đời sao cay đắng thế. Yêu nhau năm năm, kết thúc cũng chỉ vài giây. Hứa hẹn đủ điều, cuối cùng vẫn cứ buông tay. Người ta nói, trong chuyện tình cảm, người nặng tình hơn bao giờ cũng là con gái. Huy giờ thế nào? Sống tốt không? Thoải mái chứ? Không ân hận chứ? Người phụ nữ kia thì sao? Đứa con thế nào? Hàng loạt câu hỏi cứ mòng mòng trong đầu Trang, dù cô không muốn nghĩ đến.
 
Phụ nữ chính là như vậy. Luôn quan tâm và dành ưu tiên tuyệt đối cho người đàn ông đã từng là của mình, đã từng tổn thương mình. Thế giới của đàn ông bao gồm có: đàn ông – phụ nữ. Còn thế giới của phụ nữ, chỉ đủ chỗ cho Anh, và Em. Trang tự hỏi, đến bao giờ cô mới quên được Huy? Còn nhớ là còn yêu, còn yêu là còn đau. Nhưng, Trang không muốn quên, cũng không thể quên, bởi vì, cô không cho phép mình tha thứ cho Huy.

Sáng thứ 7, Trang đến Argento, quán quen của cô và Huy. Nhìn đồng hồ, khuấy khuấy cốc latte đã nguội, Trang vẫn kiên nhẫn chờ đợi. 30 phút, rồi một tiếng. Cuối cùng cô ta cũng đến. Là Linh, người yêu cũ của Huy, à không, người đang mang thai con của Huy mới đúng. Vác cái bụng đã bắt đầu nhô lên, Linh ngồi phịch xuống, cười:

-    Xem ra cô vẫn sống tốt nhỉ?

-    Thế giới chưa từng vì ai đau lòng mà dừng lại. Tôi cũng không có lí do gì để không tốt vì một người không đáng. Vào chuyện chính đi, cô hẹn tôi là muốn nói gì?

-    Tôi thừa nhận, tôi dùng đứa con để ràng buộc Huy. Nhưng tôi không có ý định xin lỗi cô. Đàn bà luôn có nhiều cách để chiếm được người đàn ông mình muốn. Tôi lựa chọn cách phiến diện ấu trĩ ấy, cô khinh thường tôi cũng chẳng sao. Vì tôi đã có được thứ mình muốn. Cô có mà không biết giữ cẩn thận, nên tự trách mình trước. Chuyện cô không biết còn rất nhiều. Cô có thể oán hận tôi, nhưng cô không có tư cách trách Huy. Tôi hẹn cô ra đây, chỉ muốn cô ghi nhớ rằng, cô và Huy đã lạc nhau rồi. Tôi biết là cô sẽ không, nhưng tốt nhất đừng nên làm phiền anh ấy nữa.

-    Phụ nữ mang thai không nên nghĩ nhiều. Tôi sẽ không chúc phúc, nhưng hy vọng cô sẽ không hối hận, Linh ạ.

Sau khi Linh rời đi, Trang tiếp tục khuấy café, đến mức café trong cốc sủi bọt đục ngầu, cũng giống như tâm trạng của cô bây giờ. Trang thật sự mệt mỏi. Và cũng thật sự buông xuôi. Dù sao thì, lời Linh nói cũng không sai. Điều duy nhất mà cô nên làm bây giờ, là đứng vững, và đi tiếp.
 

4 năm sau

Chuyến bay Incheon – Hà Nội, số hiệu XXX

-    Mẹ ơi!

-    Tiểu bảo bối, ông bà đâu?

-    Ông bà đi Đà Lạt rồi, papa dẫn con đến đón mẹ.

Trang cúi xuống ôm con gái vào lòng. Đi công tác 1 tháng mà cô thấy dài như cả năm. Nhớ con gái vô cùng. Duy tiến đến, đưa một bó hồng về phía Trang. Chưa kịp để Trang nhận, anh đã ôm cả hai mẹ con vào lòng, thì thào: “Anh nhớ em, lần này đừng hòng đi đâu nữa.” Rồi một tay ôm Trang, một tay đẩy hành lí, cười cợt trêu chọc con gái nhỏ: “Con gái, lần này con nhớ lấy keo dính chặt mẹ vào, đừng để chúng ta bị bỏ rơi nữa nhé, papa buồn lắm”. Một nhà ba người lại cười vang, không để ý đến bóng người đang nhìn mình chằm chằm từ phía xa…

Trang lăn lộn trên giường. Đúng là không đâu bằng nhà. Ở bên đó, dù điều kiện tốt mấy, cô vẫn không thể ngủ ngon. Nửa đêm vẫn tỉnh dậy ướt đẫm mồ hôi, rồi thức luôn đến sáng. Điện thoại báo tin nhắn: “Anh là Huy, chúng ta có thể gặp nhau được không?”. Trang hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy xao động mấy. Đêm ấy, cô chủ động ôm hôn Duy, đến mức Duy phải bật cười: “Rốt cục em ở đó ăn phải cái gì mà nhiệt tình thế này, anh phải nghiên cứu mới được”. Cô gối đầu lên tay Duy, nhẹ nhàng nói: “Huy muốn gặp em”. Duy giật mình, nhìn Trang, rồi im lặng.


Lại là Argento. Trang cười khổ. Bốn năm trước, cô gần như khuỵu ngã vì Huy khi bước ra khỏi đây. Mưa tầm tã. Trời đất như hòa vào nhau. Cũng chính là thời điểm ấy, cô gặp Duy. Bốn năm sau, cô lại đến đây. Hôm nay trời vẫn mưa. Trang có chút hồi hộp. Ngoài ra chẳng còn chút cảm xúc gì. Vì cô an lòng, Duy luôn ở đằng sau.

-    Anh muốn nói chuyện?

-    Anh xin lỗi.

-    Bốn năm trước không nói, thì giờ cũng không cần phải nói.

-    Anh có nỗi khổ riêng.

-    Nếu anh định nói mấy chuyện này thì tôi đi đây.

-    Nghe mẹ bảo, bốn năm trước, lúc đó, em cũng mang thai. Liệu…?

Trang im lặng. Nhìn Huy chằm chằm. Bỗng cảm thấy thật hết nói nổi. Đây là người đàn ông cô đã yêu 5 năm, đã bỏ quãng đời tươi đẹp son trẻ nhất để yêu hay sao?

-    Đừng hiểu lầm. Tôi phá nó rồi. Tôi đã là người có gia đình. Mong anh đừng làm phiền đến tôi nữa. Chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, đều có người mình thuộc về và phải bảo vệ. Tôi không muốn để quá khứ cản đường mà làm phiền đến tương lai. Hiện tại, tôi sống rất tốt. Và mong rằng anh cũng vậy. Dù tôi, sẽ không tha thứ cho anh.

Trang thừa nhận, bản thân là một người cực đoan. Thế giới của cô, chỉ có hai màu độc lập, đen và trắng. Đã là người cô yêu thương, thì dù bất cứ lí do gì, cũng không được phép làm tổn thương cô. Cô có thể yêu họ bằng cả sinh mệnh, yêu đến chết đi sống lại, nhưng sẽ tuyệt đối cả đời không tha thứ cho họ. Huy đã chạm phải nguyên tắc bén rễ sâu trong tim Trang. Huy không chỉ lừa dối, mà còn phản bội. Huy vì đứa con với người khác mà rời bỏ cô, không hề biết rằng cũng là từ bỏ đứa con của cô với anh.
 

Vì anh, cô sảy thai. Khi cô đang hạnh phúc không biết nói với anh thế nào, thì anh buông tay vì đã làm người khác mang thai. Khi cô mất đi sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, thì anh đang tất bật chuẩn bị làm bố. Khi cô rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng, thì anh đang hy vọng đứa nhỏ sẽ lớn khôn. Khi cô bị cả thế giới quay lưng, bố mẹ từ mặt, bạn bè xa lánh, thì anh, không ở bên cô. Những điều đó, cô tuyệt đối không bao giờ tha thứ. Đến chết cũng không tha thứ. Tình yêu của cô, cô chẳng quan tâm còn dành cho Huy hay không, bởi vì, nó đã không còn là màu sắc vốn dĩ của nó nữa.

Có một cuốn sách rất hay mà Trang đọc được, từng viết thế này: “Trời sinh phụ nữ chung tình nhưng chính vì đàn ông bạc tình mà trở nên tuyệt tình. Anh phải hiểu rằng, phụ nữ là động vật cảm tính. Khi đối mặt với lừa dối và tuyệt vọng, tình cảm của họ sẽ thành cực đoan. Đương nhiên khi không còn gì đáng để lưu luyến thì phải cư xử tuyệt tình. Đây cũng là thói quen bản năng tự bảo vệ bản thân của phụ nữ, giống như sự yêu thích hư vinh trời sinh ở đàn ông. Tuyệt tình, là ô dù tự nhiên che chắn cho phụ nữ.” Huy à, thời gian đều đã phụ bạc chúng ta, giây trước chúng ta còn ôm nhau, giây sau liền thành người xa lạ. Chúng ta đều không còn cách nào quay đầu được nữa.

Trang trở về nhà. Đèn tối. Chắc là Duy chưa về. Bởi anh biết cô luôn bị ám ảnh vì bóng tối, và sẽ trở nên cáu gắt nếu đi về mà đèn chưa sáng. Duy chỉ lắc đầu bảo cô trẻ con nên mới luôn thiếu cảm giác an toàn như thế. Tháo giày, đi vào phòng khách, Trang bật đèn lên. Cô ngạc nhiên vì thấy Duy đang nằm trên sofa, ở dưới là vỏ lon, vỏ chai ném tung tóe khắp sàn. Trang mỉm cười. Lên thay bộ quần áo ở nhà, buộc cao tóc rồi nhẹ nhàng dọn dẹp. Lâu lắm rồi mới phải động tay động chân đến việc nhà như thế này, Trang có chút xấu hổ.
 
Bình thường, Duy chiều cô nên sẽ dọn dẹp, không thì gọi người giúp việc. Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ sang lau dọn hộ. Dù sao hai vợ chồng cũng không ở với bố mẹ chồng, nên Trang càng thêm lười và ỷ lại vào Duy. Đang nấu nướng dở, Trang giật mình vì bị Duy ôm từ đằng sau, siết mạnh eo thậm chí có chút đau. Đang định mở miệng hỏi thì Duy hôn cô nồng nhiệt. Trang cười bất lực, để mặc Duy muốn làm gì thì làm. Dù sao thì hai người cũng còn rất nhiều thời gian….

-    Bây giờ anh đã nói được chưa? Vì sao uống say nhè như thế? Em về còn không biết. Có ngày trộm lấy hết đấy nhé.

-    Muốn lấy gì cứ việc, để em và con nguyên cho anh là được.

-    Không trống lảng. Trả lời em. Hôm cưới anh đã thề sẽ không bao giờ lừa dối hay giấu giếm em điều gì. Anh vẫn nhớ đấy chứ?

-    Yes sir, bà xã. Anh ghen. Ok?

-    Có gì để anh phải ghen à? Rõ ràng anh nói là tùy em cơ mà.

-    Đấy là anh chỉ muốn ra vẻ mình là người cao thượng, không chấp vặt thôi. Nhưng đâu ngờ là em đi gặp Huy thật. Anh đây có quyền ghen, nhé!

Cô bật cười thành tiếng. Đây là chồng cô, là bố của con cô, là người đàn ông sẽ gắn bó suốt đời với cô. Đây là cuộc sống mà bốn năm trước cô đã chọn. Trang cảm thấy may mắn, và rất hạnh phúc, vì đã chọn đúng. 

Quá khứ đã qua rồi, hãy để nó ngủ yên, đào bới lên là có lỗi với hiện tại, phải không?

Giờ thì cô có thể an tâm đặt gánh nặng quá khứ xuống được rồi. Cô ôm chặt người chồng yêu thương của mình, một giọt nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt của hạnh phúc.
 
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày