Trước ngày con rời nhà lên thành phố trọ học mẹ đã mất ngủ, lo nghĩ trắng đêm. Mẹ nói : “Mẹ còn lo, suy nghĩ nhiều hơn khoảng thời gian sinh con ra mà thiếu tháng vì khi đó con còn trong vòng tay của mẹ”. Giờ đây, nơi hoàn toàn xa lạ, con phải tự lập gần như tất cả…
Mẹ ở cùng con mấy ngày sắm đồ và nhập học với con, mẹ lại trở về, không thể nán lại lâu hơn vì mẹ còn em nhỏ còn bộn bề những công việc ở nhà. Những ngày ấy ngắn ngủi mà trong đôi mắt mẹ luôn chỉ nghĩ đến nơi ăn chỗ ngủ, học hành của con nên hình ảnh thành phố trong mắt mẹ thật xa lạ, xô bồ nhiều hiểm nguy. Người ta thường đề cao cảnh giác, thật thận trọng với những điều, những nơi xa lạ… Mẹ dặn con phải biết cảnh giác mọi người lạ, chọn bạn mà chơi, đừng tin người quá… và đi đâu cũng phải có nhánh tỏi bên mình.
Như chập chững tập đi lần thứ hai sau đoạn đời xấp xỉ một tuổi, con bỡ ngỡ và cũng lo lắng rất nhiều. Những người bạn của con dù chín chắn, trưởng thành hơn con cũng giống con lần đầu xa bố mẹ, đến một nơi mới lạ và choáng ngợp. Bao điều mẹ dặn con đều ghi nhớ. Đến nỗi mà ba lô, áo khoác mỏng của con đâu đâu cũng có nhánh tỏi nhỏ. Những cuộc điện thoại của mẹ mỗi ngày làm con dịu đi nỗi cô đơn, nhớ nhà… nhưng rồi lại có lúc khi đặt máy xuống lòng con bùng lên dữ dội hơn bao lần nỗi nhớ bố mẹ ấy.
Và con khóc khi con nhớ, chạnh lòng bởi cơn gió, trận mưa vô tình, tủi thân khi đứng trước ngã tư thấy những em nhỏ được bố mẹ đưa đón đi học và lắm khi bị mắng nhiếc vô cớ, oan ức bởi những người lớn hoàn toàn vô lý, xa lạ khác… Ngày rồi ngày đi học rồi về nhà, con bước ra lặng lẽ nhưng ngẩng đầu và luôn lắng nghe cuộc sống bên ngoài.
Mẹ ơi! Có những người lạ dù không biết con là ai nhưng sẵn sàng đứng lại sửa xe giúp con khi cả đoạn đường không có một quán sửa xe giữa trời mưa phùn gió mùa về. Có bác xe ôm đi sau bật đèn xe cho con đi về đến ngõ khi con đi làm bài tập nhóm về muộn trên một đoạn đường mất điện. Bác ấy thấy con đứng một lúc ở cổng trường, hỏi con có đi xe không? Con không hiểu sao mình lại thật thà nói ngay với bác rằng con cận nặng nên tối quá con ko nhìn rõ đường, con đợi có điện trở lại để về!… Bác bảo vệ già, cô bán rau, bác thợ điện… Bao nhiêu con người xa lạ nhưng sẵn sàng giúp đỡ con khi con gặp khó khăn mà không đòi hỏi gì.
Mẹ ơi! Cuộc sống luôn có nhiều màu sắc, nhiều cánh cửa phải không mẹ. Dù bài học cảnh giác mẹ dặn dò nhưng mẹ cũng không quên nói với con hãy mở lòng với những người xung quanh và giúp họ khi họ cần. Cùng với điều đó, con còn tự tin, vững vàng vì con có tình yêu của mẹ. Tình yêu vô giá vỗ về, an ủi, nâng mọi bước con đi. Có lẽ vì thế mà con gặp rất nhiều người như thế. Những người giúp đỡ con và cần con giúp đỡ. Dù con chưa làm được điều gì đáng kể nhưng với tấm lòng mẹ hướng cho con từ dòng sữa, lời ru… Chắc sẽ còn vô vàn lần con thấy cuộc sống ấm nóng tình người…
Mẹ vất vả nắng mưa không ngày nghỉ, chịu đựng trong âm thầm mọi đắng cay cuộc đời để con có một cuộc sống tốt đẹp, an vui, hạnh phúc nhất. Với mẹ con là tất cả. Mẹ hy sinh mọi điều để dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Và mẹ đã cho con cuộc đời được đi đến nhiều nơi, gặp gỡ bao con người để học hỏi, trải nghiệm và lớn hơn, trưởng thành.
Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp.
Đó là cuộc đời mẹ đã cho con. Và dù ngày mai ra sao, con biết có một điều không bao giờ thay đổi, mà luôn bao la bất tận, đó là tình Mẹ. Mẹ ơi!
“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru"