Mình chia tay rồi phải không anh? Em vẫn cứ thẫn thờ khi nghĩ lại những ngày mình còn nhau. Em tự khóc, tự lau, tự cười. Những tháng ngày không anh sao mà khó khăn đến thế. Việc gì cũng một mình, không có anh cuộc sống của em đảo lộn hết cả. Là tại em, tại em cố chấp không chịu buông một bóng hình chỉ còn trong kỉ niệm để mãi chìm trong đau khổ thế này.
Biết không anh, em đã mơ thấy anh rất nhiều lần kể từ ngày anh đi để sáng mai nước mắt ướt gối.
Biết không anh, hình bóng ngập tràn tâm trí em đến nỗi ở đâu em cũng thấy anh.
Em đã từng giật mình vì một bản nhạc chuông của ai đó giữa phố đông. Bản nhạc đó sao em quên được, nó là bài hát anh yêu thích nhất và nó cũng từng là nhạc chuông của hai đứa mình. Dáo dác kiếm tìm anh, nhưng chẳng thấy anh đâu. Nhạc chuông, chỉ là sự trùng hợp, nhưng sao sự trùng hợp này khiến em đau lòng đến thế.
Em từng ngồi lì ở quán café quen, yêu cầu nhạc công chơi bản nhạc anh từng chơi cho em. Người ấy chẳng phải anh, giọng hát ấy chẳng phải của anh, cây ghita kia cũng là của họ, vậy mà sao em cứ ngồi nghe bài hát đó. Nghe mãi rồi, lỗ tai cũng lùng bùng chẳng nhét nổi gì vào nữa, chỉ là bài hát đó kéo em về ngày xưa, về cái ngày anh ôm đàn hát cho em nghe. Đã quá xa rồi phải không anh?
Em đã từng nấu rất nhiều món ăn vào mỗi lần sinh nhật anh. Bày thức ăn ra bàn, và tưởng tượng anh đang ngồi đối diện. Ngày xưa mình vẫn đón sinh nhật cùng nhau như thế này mà, bây giờ chỉ khác là không có anh thôi. Không sao đâu, em vẫn tự làm bánh kem, tự viết thiệp chúc mừng anh. Trong hộc tủ của em đã có tới 3 tấm thiệp rồi, sao anh chưa chịu về nhận lấy?
Em đã hẹn hò với người có giọng nói ấm áp như anh, nhưng những gì người ấy nói lại chẳng giống anh. Rồi cuộc tình ấy cũng đứt gãy, chỉ vì em chẳng quên được anh mà người ta cũng chẳng đủ kiên tâm để bên một người mãi nhớ về quá khứ như em. Thế là em lại cô đơn, cô đơn đi tìm hình bóng anh.
Thế đấy, khư khư giữ chặt một bóng hình cũng giống như việc tự lấy dao đâm thẳng vào trái tim mình. Đau lắm, nhưng không thể dừng lại.
Em đã từng chạy theo một người trên phố bởi họ có dáng người hao hao anh. Em cứ tưởng đó là anh, cứ nghĩ sẽ được gặp lại anh cơ đấy. Họ quay lại nhìn em với ánh mắt khó hiểu, em chỉ biết cười trừ xin lỗi họ.
Không biết bao lần như thế. Hóa ra là em nhầm, em lại nhầm nữa rồi.
Vì có ai đó giống anh làm trái tim em dại khờ lạc nhịp.
Vì có ai đó giống anh nên em mãi chẳng thể quên.