1. - Chúng ta có quen nhau?
Đan không nghĩ rằng câu đầu tiên anh nói với cô sau một năm dài không gặp lại là câu vô tình đến thế? Dáng vẻ của anh không khác khi xưa là bao, đến cái chớp mắt của anh Đan cũng có thể nhận ra, có thể đoán được khi nào anh sẽ thôi nhìn cô và quay về một phía khác xa xăm. Bởi Đan biết, đó là thói quen cố hữu mỗi khi anh lẩn tránh câu trả lời hay ấp úng vì không biết sẽ tiếp tục cuộc hội thoại như thế nào. Vì quá ngạc nhiên và bối rối khi gặp lại Quân, Đan quên mất rằng đi bên cạnh anh còn có một cô gái khác. Dáng vẻ cô ấy nhìn anh, khoác lấy tay anh giống như hai người đã gắn bó thân thuộc với nhau từ lâu. Đan nhíu mày, hơi thở nặng nề đè nén trong lồng ngực cùng những tức tối bủa vây. Người yêu cô vì lý do nào đó đã không còn bên cạnh cô nữa, và sau hơn một năm trời, anh xuất hiện cùng một người con gái khác hoàn toàn xa lạ.
- Xin lỗi, có lẽ… tôi nhầm!
Đan cố gượng cười che đi những băn khoăn và nghi ngại trong lòng mình. Cô mơ hồ nhận ra một con người xa lạ đang đứng đối diện mình trong dáng hình của Quân. Vẻ bề ngoài là của anh, hoàn toàn không sai lệch, nhưng ánh mắt vô hồn trống rỗng, một tia nhỏ nhoi tình cảm dành cho cô cũng không có. Đan chỉ hy vọng là một sự nhầm lẫn nào đó. Có thể vì cô quá nhớ anh, vậy nên không muốn làm phiền những vị khách của mình, Đan nhẹ nhàng nói câu xin lỗi.
Quân cùng May ra về ngay sau đó, trên dọc đường về May hoàn toàn im lặng. Cô chỉ tựa đầu vào vai Quân, vòng tay ôm lấy anh và thở đều nhè nhẹ. Quân nghĩ rằng May đã quá mệt mỏi trong công việc cho những ngày chuẩn bị rời xa Việt Nam, anh buông một tay siết lấy tay cô, không muốn đánh thức cô ra khỏi những phút giây thư giãn tĩnh tại. Còn về cô gái lạ đã nhận nhầm anh với ai đó cũng khiến dòng suy nghĩ bất chợt dừng lại, lắng sâu. Quân không nhớ ra tên cô gái ấy, càng không biết anh với cô đã từng có quan hệ gì trước đây trong cuộc sống của nhau. Nhưng Quân biết chắc một điều, rằng cô ấy không nhầm lẫn. Chắc chắn họ từng quen biết nhau, nếu không, anh đã không có cảm giác nhói trong tim đúng lúc nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên đến sững sờ của cô ấy. Cả khi anh cùng May quay bước đi, cô ấy vẫn dõi theo, với đôi tay che lên ngang miệng như giấu một nỗi sợ hãi mơ hồ chợt vỡ òa cùng nước mắt. Quân cảm nhận một điều rõ rệt rằng, cô ấy không phải là ngoài hoàn toàn xa lạ và bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh. Có lẽ, anh sẽ tìm gặp lại cô ấy, tại shop chocolate handmade vào một ngày không quá bận rộn, và lần đó sẽ chỉ có một mình anh.
2. Việc đầu tiên của Đan khi về đến nhà là chạy lên phòng của mình, lục tung những cuốn album ảnh để tìm hết tất cả những tấm ảnh chung cô đã chụp cùng Quân. Cô biết dù thời gian có trôi qua lâu như thế nào đi chăng nữa, cuộc sống có xô bồ tấp nập đến thế nào chăng nữa, hình ảnh anh vẫn là những hình ảnh rõ nét nhất mà cô muốn lưu sâu trong tâm trí của mình. Thế nhưng Đan vẫn phải bấu víu vào một niềm tin mơ hồ đầy mâu thuẫn, rằng cô không tin mình đã gặp lại được anh, với không chút khác biệt, lại càng không chút cảm tình nào từ câu trả lời khô khốc ngắn gọn:
“Chúng ta có quen nhau?”
Những tấm ảnh trải đều từ mốc thời gian ba năm trở về trước cho đến ngày mà Quân biến mất khỏi cuộc đời cô. Đan nhớ rằng đó là một ngày mùa mưa, khi anh cùng cô chọn tên cho shop chocolate handmade mà hai người dự định sẽ khai trương vào mùa lễ hội cuối năm. Giữa Đan và Quân đã có một số mâu thuẫn, mỗi người dự định đặt một cái tên khác nhau, với ý nghĩa khác nhau hoàn toàn. Khi Đan muốn hướng về giới trẻ và phong cách sành điệu thì Quân muốn hướng về đối tượng các đôi tình nhân và sự ngọt ngào trong tình yêu. Mọi chuyện đúng ra không có gì quá phức tạp, chỉ cần hai người chịu khó ngồi lại, bỏ bớt cái “tôi” của mình để lắng nghe đối phương thì mọi chuyện đã khác. Tuy vậy, mỗi lần gặp nhau giữa Đan và Quân lại bùng lên một đợt mâu thuẫn mới, từ phong cách màu chủ đạo cho quán, đến slogan hay logo. Mặc dù yêu nhau nhưng cả Đan và Quân đều là những người trẻ độc lập và sáng tạo, luôn đi theo bảo vệ ý kiến của mình đến cùng. Trong một lần, vào đúng ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau, Đan tiếp tục nói về công việc, và Quân đã bỏ lại phía sau những hờn dỗi, anh đặt lên trên bàn một bó hoa rum trắng được bó lại cẩn thận:
- Anh đã nghĩ ngày hôm nay sẽ khác, nhưng hóa ra không phải vậy.
Nói rồi Quân bước nhanh ra phía ngoài quán, lấy xe đạp địa hình của mình bắt đầu chạy đi nhanh nhất có thể. Đan ngồi lại trong quán với nét mặt thẫn thờ, nhìn những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, làm ướt nhòe ánh mắt cô, ướt nhòe dáng người cao lênh khênh của Quân ngày một xa dần phía sau con ngõ nhỏ.
Đan mím môi, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô vô thức bấm một dãy số để gọi nhưng từ rất lâu sau ngày mưa hôm ấy đã không còn ai trả lời lại cô ngoài giọng nữ vô cảm của tổng đài báo số máy không liên lạc được. Đan lạc mất Quân từ ngày đó, khi dự định về shop chocolate còn dang dở, khi tình yêu còn đang phiêu lưu chùng chình giữa hai trái tim non trẻ chưa tìm được điểm chung sau ba năm yêu nhau. Đan bật khóc nức nở, ôm vào lòng những tấm ảnh cũ có hình ảnh Quân. Cô nhớ anh, nhớ anh hơn bao giờ hết. Khi gặp lại một người giống anh y hệt, cô muốn tin rằng đó là anh để có thể chạy lại ôm chầm lấy, để có thể thút thít nũng nịu, để cô trách anh rằng sao nỡ bỏ cô ở lại, sao nỡ bỏ mặc cô với vò võ cô đơn. Nhưng rồi ngay sau đó Đan sẽ xin lỗi anh, sẽ thừa nhận rằng cô quá bướng bỉnh, vì muốn được anh chú ý nên lúc nào cũng tỏ ra bướng bỉnh.
Bất giác điện thoại rung, Đan gạt nước mắt, cố lắng lòng để người bên kia điện thoại không nhận ra cô đang khóc một cách yếu ớt thảm thương.
- Chào Đan, chủ shop chocolate handmade ở góc ngõ Tô Hiệu, hôm nay Đan có mở quán không? Tôi là Quân, muốn gặp Đan hỏi một số chuyện. Không biết, Đan có phiền không?
Đan vội vã gật đầu, cô lại nhận ra rằng mình đang nói chuyện điện thoại với anh, không phải là đang đứng đối diện. Dù vậy, cô vẫn có thể hình dung ra cảnh anh đang mỉm cười như an ủi, đuôi mắt hơi cong lên, một tay cầm điện thoại, một tay bất an làm động tác chạm nhẹ liên tục giữa đầu ngón trỏ và ngón cái. Ngày xưa, mỗi lần chờ đợi câu trả lời thuộc dạng yes/no, anh vẫn luôn làm động tác ấy.
- Vâng. Đan dự định mở quán lúc ba giờ chiều. Nếu rảnh, anh Quân cứ qua nhé!
3. Đan ngồi ở quán bất an chờ đợi, giống như những lần trước đây cô chờ đợi Quân để nói lời xin lỗi sau mỗi lần hai người xảy ra cãi vã. Quán của Đan vốn dĩ không có nhiều khách, mọi người chủ yếu gọi điện và đặt hàng thông qua kênh bán hàng trên facebook, việc kinh doanh như thế mang lại nhiều hiệu quả hơn vì khách hàng không phải tốn thời gian đi lại, chỉ cần bỏ ra chút thời gian online đặt hàng hoặc gọi một cuộc điện thoại chưa đầy một phút là nhận được hàng ngay sau đó hai giờ đồng hồ. Tuy nhiên, vì lời hứa với Quân, vì dự định cùng kinh doanh với Quân vẫn còn đang dang dở, Đan muốn tiếp tục nuôi lớn giấc mơ của mình, cũng coi như đó là một cách để bấu víu vào tình yêu thầm lặng dành cho Quân. Mặc dù từ ngày hôm ấy, không biết vì lý do gì, Quân đã lánh xa hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của cô.
- Đan đã chờ tôi lâu chưa?
Quân lại gần từ khi nào, đặt lên bàn một bó hoa rum trắng được gói cẩn thận. Đan không trả lời câu hỏi, chỉ mỉm cười và gật đầu chào, thay vào đó, hỏi một câu hỏi khác.
- Anh chuẩn bị đi gặp bạn gái sao? Có phải định mua chocolate để tỏ tình với cô ấy không?
Quân nhìn theo ánh mắt Đan, cô đặt điểm nhìn vào đóa hoa rum trắng, anh nhoẻn cười:
- Ừ, Đan tinh tế thật. Sau cuộc hẹn với Đan, tôi sẽ đi gặp May, bạn gái tôi, cũng là người hôm nọ đi cùng tôi đến đây. Cô ấy thích rum trắng, thích cả chocolate ở đây. Nhưng mà điều quan trọng hôm nay tôi muốn hỏi Đan là…
- …
Đan cúi mắt nhìn xuống đôi giày cao gót đang đi ở chân, di di mũi giày vô định trên nền gạch Tàu màu đỏ. Cô khẽ hắng giọng, nuốt trôi những gì định nói với Quân mà cô đã lẩm nhẩm suốt dọc đường từ nhà đến quán. Quả thật, bây giờ hỏi rằng anh còn nhớ cô là ai không đã quá sức vô duyên. Dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với Quân, nhưng Đan biết rõ một điều, anh đang yêu một cô gái khác, vốn dĩ không phải là Đan, và anh đang hạnh phúc.
- Tôi muốn biết, có phải, chúng ta từng quen biết nhau không?
Quân khó nhọc mở lời. Hai bên vành tai đỏ nhừ, như biểu hiện của một sự bối rối cực độ. Anh tiếp lời ngay sau đó vài giây.
- Thú thật, tôi gặp một tai nạn xe, sau đó bị mất trí nhớ và không còn nhớ gì nhiều nhặn về những mối quan hệ xung quanh mình. Tôi chỉ kịp nhớ mình tên gì, bao nhiêu tuổi theo giấy tờ tùy thân kèm theo trên người. Ngoài ra, tôi không còn nhớ gì khác cả. Kể cả công việc, tôi cũng đang làm một công việc mà không hề biết rằng có liên quan gì đến những công việc trước đây hay không.
Đan lặng lẽ thở dài, bàn tay xoay xoay cốc nước để trên mặt bàn kính. Cô vẫn dành sự chú ý cho bó hoa rum trắng đặt bên cạnh vòng tay khoanh của Quân.
- Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tìm lại quá khứ của mình chưa? Cuộc sống hiện tại của anh… ổn chứ?
Quân khẽ gật đầu. Đối với anh, có công việc ổn định, có thể tự nuôi lấy bản thân mình không có gì là không tốt. Có một người yêu thương, chăm sóc và bên cạnh mỗi ngày, cũng không có gì là không tốt. Nhưng như thế không có nghĩa là anh không cần tìm lại quá khứ của anh. Anh nhớ rằng có những trận đau đầu lúc giữa đêm khiến anh khóc lóc như một đứa trẻ. Nhiều lúc Quân nhận ra anh yếu đuối đến độ có thể buông bỏ tất cả chỉ vì không biết rốt cuộc mình đã từng là ai, đã từng là người như thế nào. Cuộc sống của một người nếu thiếu đi những mảnh ghép từ quá khứ hẳn đã trở nên vô nghĩa. Anh cũng từng tìm đến gặp bác sĩ, nhưng câu trả lời của họ là câu trả lời không chắc chắn. Anh sẽ tìm lại được ký ức vào một thời gian hạn định nào đó. Một năm, hai năm, cũng có thể không bao giờ những ký ức đi lạc ấy trở lại bên anh một lần nào nữa. Vạn sự tùy duyên.
- Sao lại tìm tới Đan để hỏi về quá khứ của anh?
- Là do… biểu hiện hôm trước của Đan. Đan đã xin lỗi và nói nhầm lẫn. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi chắc chắn rằng… chúng ta đã từng quen biết nhau.
Đan bấu chặt những ngón tay vào lòng bàn tay, cố kìm nén những dòng cảm xúc đau đớn đang len lỏi và bủa vây lấy mình. Đối diện với một người mình từng yêu thương đến thắt lòng thắt dạ, lại phải lừa dối và tự lừa dối rằng chưa từng quen anh. Đó là việc làm tàn nhẫn nhất. Cô cảm thấy yếu đuối và bất lực, giống như việc cô đã không thể níu kéo anh trong ngày mưa năm đó.
- Chúng ta từng là bạn bè, quen biết xã giao thôi. Phải, đã từng là bạn bè.
- Là bạn bè? Thật sao?
Quân nhíu mày hỏi lại một lần nữa. Đan không đáp lời, chỉ chớp mắt tỏ ý rằng đúng như thế. Một vài giây sau, cô lặp lại điều đó một lần nữa.
- Từng là bạn bè…
Bên ngoài lất phất những hạt mưa mỏng tang, Đan đưa ánh mắt nhìn vào vô định vì không đủ mạnh mẽ để nhìn Quân lâu hơn. Anh vẫn ngồi trầm ngâm đối diện, tiếng thở dài nghe não nề hơn. Thật ra, Quân đã cảm giác thân thuộc khi gần cô, cảm giác vết nhói trong tim dâng lên liên hồi, một thứ tiếng vọng ra từ trong tâm tưởng của anh, rằng Đan là một người con gái đặc biệt, có thể là người anh từng yêu, rất yêu. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của cô khiến anh loay hoay giữa hai miền lạc lõng. Rốt cuộc, anh là ai, và cô là ai? Giữa họ, từng có một tình yêu không?
- Hôm nay Đan mệt nên đóng cửa quán sớm, Quân chọn một loại chocolate tặng May để Đan làm cho. Làm xong cho Quân, Đan cũng về nhà.
Đan mỉm cười, đứng dậy đi ra phía quầy, Quân dõi theo dáng người nhỏ bé của Đan, bất giác nắm lấy tay cô níu khẽ:
- Không phải chúng ta từng yêu nhau sao?
(Còn tiếp)