Chờ đợi chưa bao giờ là hạnh phúc

Aren Dương, Theo Trí Thức Trẻ 00:33 28/01/2015
Chia sẻ

Đau đớn là vậy, mệt mỏi là vậy nhưng em cứ mãi ngu muội đợi chờ chỉ vì quá yêu anh thôi. Bao ngày qua, mệt mỏi, tủi hờn, đớn đau em đều trải qua đủ. Hóa ra chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc như người vẫn nói.

Mùa đông sang, mùa cô đơn đến, em co ro trong cái lạnh đất trời. Bàn tay đưa ra, chẳng được ủ ấm mà chỉ nhận được cái nắm tay lạnh toát của trời đông. Trí nhớ sực tỉnh rằng mình đã lạc mất nhau tự bao giờ. 

Cũng trong một ngày đông rét buốt, anh quay lưng đi không một lời để mặc em với những nhớ, những thương.  Bao đêm em khóc vì nhớ anh, bao ngày em đi tìm kiếm anh, bao lần em chạy theo vì một dáng hình quen thuộc, rồi bao lần em ngẩn ngơ chỉ bởi một đoạn kí ức ùa về. Em tự dặn lòng phải chăm sóc tốt bản thân để anh ở xa không phải phiền lòng nhưng em lại luôn hành hạ bản thân mình trong nỗi nhớ anh. Nỗi nhớ như cuộn len, càng gỡ càng rối, càng gỡ càng đau đáu nhớ thương. 

Mất anh, em chông chênh nhiều quá. Em loay hoay giữa quá khứ và hiện tại, chẳng biết anh ở đâu, chỉ biết tìm anh trong những kí ức mình từng có với nhau. Ngày còn anh nụ cười em sao mà trong, mà hiền. Còn giờ đây sao mà đắng chát đến thế. 

Em cứ chờ anh quay lại, nói cho em lí do tại sao anh ra đi nhưng anh cứ chơi trò trốn tìm mãi khiến em chờ đợi trong vô vọng. Em như đứa ngốc, bao lần tìm kiếm chờ đợi chẳng có kết quả vậy mà vẫn tự ủi an vỗ về mình rằng chắc anh đang bận gì đó, chắc anh cũng đang rất nhớ em, rồi anh sẽ về sớm thôi. Tự ru mình trong ảo tưởng để rồi tự rước vào mình những đớn đau. 

Chờ đợi chưa bao giờ là hạnh phúc 1

Mọi người bảo em khờ, em chỉ cười trừ. Khi yêu có ai không ngốc nghếch vậy chứ. Thà rằng em ngốc, nhưng anh quay về bên em cũng được. Sự chờ đợi này với em cứ như những mũi kim, chẳng thể giết chết em ngay nhưng lại khiến tim em rỉ máu mỗi ngày. Em chỉ muốn thoát hình bóng anh ra khỏi đầu nhưng chẳng thể. Anh ở đâu, mau về đi. Một lần thôi cho em biết lí do để em có thể buông bỏ tình yêu này, nhẹ bẫng như cách anh ra đi. Một lần thôi để em được yên lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện tình mình đã cũ. Một lần thôi để em được cao ngạo bước đi, để em giữ lại chút kiêu hãnh con gái. Đừng im lặng mãi thế, em sợ, em mệt lắm biết không? 

Tại sao anh tàn nhẫn thế, tại sao anh ích kỉ như vậy. Thanh xuân của em sắp hết rồi, vậy em phải chờ đợi anh đến bao giờ? Anh như vậy có xứng với tình yêu của em không? 

Đau đớn là vậy, mệt mỏi là vậy nhưng em cứ mãi ngu muội đợi chờ chỉ vì quá yêu anh thôi. Bao ngày qua, mệt mỏi, tủi hờn, đớn đau em đều trải qua đủ. Hóa ra chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc như người vẫn nói. 

Phải không anh?
 
Phải không em? 
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày