Lam bàng hoàng đứng nhìn người ta mang xác Karasami ra khỏi ký túc xá, cô được phủ một lớp vải xanh, im lặng nằm yên trên chiếc cán bằng sắt lạnh lẽo.
Quân như người mất hồn, sau khi đọc lá thư tuyệt mệnh Karasami gửi, cậu đã cười thật lớn, cười đến nỗi nước mắt rơi lã chã, thấm ướt nhàu lá thư, cười đến nỗi ngay sau đó lên cơn sốt, miên man bất tỉnh.
Chẳng ai biết lý do vì sao Karasami làm thế, một cô gái vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng những cũng rất kiên cường, lại chọn cách tiêu cực, tự tay vứt bỏ mạng sống của chính mình. Khi ra đi lại chẳng để lại điều gì, chỉ để lại một bức thư cho Quân. Bởi vì cô không có người thân, chỉ có bà nội nuôi từ nhỏ đến lớn nhưng đã mất từ 3 năm trước. Người ta đành an táng cô tại một nghĩa trang gần đó. Cho đến phút cuối cùng, cô vẫn rất cô đơn.
Vụ tự tử của Karasami gây một cơn chấn động lớn trong trường, lãnh đạo cao cấp của trường mở cuộc họp rồi đi đến thống nhất câu trả lời về nguyên nhân và lý do dẫn tới cái chết của Karasami.
“Tự tử do suy nghĩ tiêu cực và không chịu nổi áp lực thi cử”.
Cả trường xôn xao.
Lam không tin, rõ ràng có lý do gì đó khiến một cô gái như Karasami làm thế. Cô ấy không phải là một cô gái yếu đuối hay ngốc nghếch đến nỗi tìm đến cái chết chỉ vì một chút áp lực cỏn con. Quân thì vẫn còn đang chìm trong đau khổ và dằn vặt, cô đến bên cạnh cũng không hề được cậu chú ý, chỉ nhốt mình trong một mớ hồi ức riêng, và rồi nói với cô vài câu qua loa rằng cậu vẫn rất ổn.
Một ngày mưa phùn rả rích, ngấm vào tâm trạng của mỗi người như một mảnh xốp bị thấm nước ướp nhẹp và nặng trĩu. Cảnh sát đến đưa Quân đi, bởi vì theo kết quả khám nghiệm tử thi, trước khi chết, Karasami đã mang thai.
Và cái thai trong bụng bị nghi ngờ là của Quân, vì thế cậu được triệu tập để điều tra.
Cả trường hốt hoảng. Bắt đầu có những tin đồn được thêu dệt, lan truyền. Người ngoài cuộc thì vừa tò mò, vừa sợ hãi lại vừa thích thú, người trong cuộc thì chỉ thấy đau lòng và tổn thương.
Lưu Đông đến gặp cô, ánh mắt anh lộ rõ vẻ thương xót. Lam chỉ biết mình đã tự tiêu hết tất cả mọi sức lực sót lại trong người, lúc anh giơ tay ra chạm vào cô, cô xiêu vẹo một chút rồi cũng đứng được thắng, cuối cùng thì thoát khỏi bàn tay ôm chặt của anh.
- Em nghĩ nhìn em thế này thì tôi có thể bỏ mặc em được à?
- Em như thế nào thì có liên quan gì đến thầy? Chẳng phải thầy luôn chưa từng quan tâm đến em sao? Chẳng phải thầy thấy em thú vị nên chỉ muốn trêu đùa em một chút sao? Thầy đến đây làm gì? Thầy về đi, em xin thầy đừng làm em thêm mệt mỏi nữa!
- Nếu tôi nói mình không hề trêu đùa em thì sao? Nếu tôi nói tôi thích em thì em có tin không? Nếu tôi nói mình e ngại thừa nhận tình cảm này bởi vì vị trí thầy trò, nhưng giờ thì tôi không câu nệ bất cứ điều gì nữa rồi, thì em có cần tôi không?
- Thầy buông tay em ra!
Nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi cái ôm đầy sức mạnh của Lưu Đông, một cái hôn đè xuống môi Lam khi cô còn đang trong cơn hoảng loạn. Môi anh ươn ướt, còn mang theo hơi lành lạnh, nụ hôn cuồng nhiệt khiến người ta ngừng thở. Ban đầu Lam còn chống trả, nhưng rồi cũng vô thức đáp lại với anh.
Dần dần thấy đầu lưỡi ngọt dịu, rồi lại thành vị tanh của máu, cho đến khi dừng lại thì môi dưới của Lưu Đông đã có một vệt máu dài. Là Lam cắn, nhưng anh không hề kêu đau, chỉ cau mày một chút rồi lại lấy ngón cái chạm vào khóe môi cũng đang sưng đỏ của Lam.
Lưu Đông nhẹ nhàng ôm Lam vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô, rồi vỗ nhẹ lên lưng.
- Không sao đâu, em chẳng có lỗi gì cả, người chết cũng đã chết rồi, dù đau lòng nhưng hãy cố vượt qua. Còn có anh ở bên cạnh em.
Lam nhắm mắt thở nhẹ, những lời đồn ác ý về cô cô đều biết, thậm chí là những ánh mắt thù ghét, miệt thị, những lời mỉa mai ngay trước mặt khiến cô dần hồ nghi. Liệu có phải mình chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Karasami không.
Quân được trả về sau một ngày lấy lời khai, khuôn mặt cậu phờ phạc, hốc hác đến nỗi chính cô còn không nhận ra. Dưới cằm còn có một lớp râu mờ mờ còn hốc mắt thì đỏ hoe, nhìn thấy Lam cậu vẫn cười, nhưng nụ cười phóng khoáng ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là nụ cười của một người đã từng trải, đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn và mất mát.
Đương nhiên, tất cả những tin đồn chỉ nhắm một phần vào Lam, nhưng phần lớn vẫn chĩa thẳng vào Quân. Bỏ mặc mọi lời sỉ nhục và chửi rủa, Quân vẫn lên lớp, vẫn đều đặn nộp báo cáo cho những đề án mà cậu tham gia. Mọi thứ tưởng như không có gì thay đổi, nhưng cậu thì trầm lắng hơn rất nhiều.
- Quân… Cái thai đó, chính là con cậu phải không?
- Ừ!
- Tại sao lại thế hả Quân? Tại sao hai người bọn cậu lại như thế?
- Như thế nào? Cậu bảo tôi phải làm sao? Con là của tôi, nhưng tôi không hề biết, cô ấy ôm sự thù hẹn với tôi để kết liễu đời mình, và cả đứa bé mới chưa đầy 1 tháng. Cậu thử nói xem tôi nên làm thế nào?
- Tôi biết, cậu rất đau khổ.
- Lam, chỉ cần có cậu, tôi sẽ không thấy khổ. Hãy ở bên cạnh tôi, có được không?
Lam nhìn vẻ mặt khổ sở của Quân, lại nghĩ về những biến cố bỗng chốc ập đến trong cuộc đời cậu. Đứa con chưa kịp chào đời, và người cậu yêu nhất đã vĩnh viễn ra đi. Còn có thể làm cách nào để xoa dịu tất cả. Cô đưa tay ôm lấy cậu, đối diện với đau thương và mất mát, con người ta ai cũng sợ hãi và yếu đuối vậy thôi.
- Có gì mà được với không được, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, mãi mãi!
…
Nếu như mọi chuyện dừng lại ở đó, nếu như cô bạn thân của Karasami không đến và quăng vào người Lam một quyển sổ màu xanh lam với một nụ cười khinh bỉ và ánh mắt miệt thị pha lẫn sự ghê tởm. Cúi xuống nhặt cuốn sổ lên, bất ngờ nhận ra dường như đó là cuốn nhật ký.
- Của Karasami sao?
- Mày thử xem có đúng không? Nghe nói mày biết tiếng Nhật, tao chắc không phải nói lại cho mày nghe chứ? Từ từ mà đọc, đọc chậm thôi, dù sao cũng tặng lại cho mày vì trước khi chết cậu ấy đã nhờ tao đốt đi.
Nói rồi cô bạn kia bỏ đi, để lại Lam đứng trơ khốc với cuốn kỷ vật của Karasami trong tay, cô lật giở những trang đầu tiên, đập vào mắt là những dòng tâm sự vừa mâu thuẫn vừa đau khổ của cô ấy trong thời gian yêu Quân.
Hóa ra, trước khi Quân và Karasami chính thức yêu nhau, cô ấy đã yêu đơn phương cậu trong suốt một thời gian dài.
Mỗi trang chỉ viết đôi ba dòng ngắn ngủi, thật không thể đoán được Karasami đã nghĩ gì để rồi viết ra những câu khiến người khác đọc thôi cũng đau lòng như thế. Lam cứ đứng chôn chân một chỗ, đọc chăm chú bởi vì mỗi một trang đều có tên cô xuất hiện, đều có hình bóng của cô. Từng nụ cười, từng ánh mắt, mọi thứ đều được ghi lại rõ ràng.
Rồi Karasami viết rằng, dường như cô đã có thai với Quân, cô cảm thấy như rơi vào bế tắc. Dù rất muốn sinh đứa trẻ này, nhưng còn tương lai của cô, của Quân và cuộc sống sau này của đứa nhỏ. Và cô vẫn canh cánh một nỗi lo lắng, cô vẫn sợ hãi một mối đe dọa đối với mẹ con cô.
Đó chính là Lam.
Lam thấy mắt mình nhòe nước, một giọt chảy xuống đọng lại đúng chỗ có vài vệt nước mắt đã khô. Khi Lưu Đông đến thì cô đã ngã bệt xuống nền đất, thẫn thờ và đáng sợ đến nỗi có lay gọi thế nào cũng không tỉnh.
Chìm trong những cơn ác mộng chắp nối, Lam thấy Karasami ôm chặt một đứa bé toàn thân đầy máu tiến đến phía mình, túm áo xin hãy tha cho họ, Lam thấy lại hình ảnh người ta đến mang xác Karasami ra khỏi ký túc xá, tấm vải xanh khẽ bay lên, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, lạnh lẽo.
…
- Quân, tại sao?
Lam chỉ hỏi duy nhất một câu, rồi đặt vào tay cậu cuốn nhật ký viết dang dở, những nét chữ thanh mảnh nhỏ nhắn đập vào mắt cậu. Quân lặng đi một hồi rồi lật giở từ những trang đầu tiên, sau đó cậu lặng lẽ ôm nó vào lòng, mắt nhìn thẳng vào Lam.
- Cậu hỏi tôi điều gì? Tại sao lại nhận lời Karasami trong khi không yêu cô ấy? Tại sao luôn khiến cô ấy sống trong một chiếc tù ngục của cảm xúc? Hay là tại sao tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu mình cậu?
- Tôi… chúng ta là bạn cơ mà, bạn rất rất thân. Tại sao cậu có thể…
- Chẳng sao cả, khi tôi nhận ra thì mọi việc đã quá muộn, tôi đã có Karasami còn cậu đã có thầy Lưu ở bên cạnh. Hơn nữa, cậu sẽ nhất định không chấp nhận tôi.
- Nhưng tôi không…
- Thực ra tôi đã ân hận rồi, tôi đã khiến Karasami phải sống khổ sở trong suốt quãng thời gian yêu cô ấy, đã khiến cô ấy ngay cả khi mang thai vẫn sợ bị bỏ rơi. Tôi quả thực là một thằng khốn nạn.
- Tôi đưa cuốn nhật ký cho cậu không phải để cậu tự trách bản thân mình, tôi chỉ nghĩ rằng nếu cậu đọc được nó và hiểu được Karasami thì thật tốt. Cô ấy vốn muốn đem nó đốt đi, chắc vì không muốn cậu đọc.
Sau khi nói tất cả mọi chuyện với Quân, sau khi đã làm sáng tỏ rất cả những điều nhỏ nhặt xung quanh, Lam cảm thấy sức lực trong người cô đã cạn kiệt. Cô vỗ nhẹ lên vai cậu rồi quay người rời đi, không thể biết được sau đó vành mắt Quân đỏ hoe, cậu cứ nhìn theo bóng cô cho tới khi không thể nhìn thấy nữa.
Ngày hôm ấy, Quân đến trường xin bảo lưu nửa năm, cậu muốn đưa tro cốt của Karasami về quê hương, mặc dù cô không còn bố mẹ, nhưng chí ít cũng nên để cô được an táng cùng họ, yên nghỉ ở đất nước mà cô sinh ra và lớn lên.
Lam đứng chờ cậu ở trước cửa ký túc xá, Lưu Đông nhìn thấy cậu thì đứng tránh sang một bên chừa không gian riêng cho hai người. Lam không nói gì hết, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt vừa áy náy lại vừa hối lỗi.
Hai người đứng nhìn nhau như thế một lúc, rồi Quân mỉm cười, bước vào phòng xách theo vali đã chuẩn bị từ trước, vỗ vai cô rồi nhanh chóng ra đi.
Không hề nói với nhau một lời nào. Nhưng lúc Lam nhìn thấy cậu ấy quay đi, đã thấy tròng mắt đỏ hoe của cậu ngấn nước, một vài giọt nước mắt không kìm được đã tuôn rơi.
Lam không thể giữ cậu lại. Cho dù muốn chạy đến ôm một lần như để nói lời tạm biệt, cô cũng dùng mọi cách nhưng không thể nhấc chân, cứ đứng im một chỗ nhìn cảm giác mâu thuẫn chồng chéo trong tim mình cho đến khi Lưu Đông ở đằng sau đi lên phía trước dắt cô đi.
- Rồi cậu ấy sẽ quay trở lại thôi, mọi chuyện đều có thể vượt qua… Cả em và cậu ấy đều sẽ trưởng thành, rồi sẽ từ từ quên đi nỗi đau của ngày hôm nay, chỉ nhớ rằng đã từng rất buồn vì những lựa chọn sai lầm, nhưng sẽ chai sạn cảm xúc.
Lưu Đông nhẹ nhàng an ủi, chỉ một câu có thể khiến trái tim đang nặng nề như đá tảng chặn lên bắt đầu tìm thấy chỗ bấu víu để thoát ra. Kể ra người ta vẫn luôn chuẩn bị một thứ lý do như thế, để toàn tâm toàn ý tin vào.
Nhưng mọi việc lại không hề suôn sẻ như thế. Một trận mưa tuyết xuất hiện kéo dài, Bắc Kinh bắt đầu bị phủ một lớp chăn dày. Nhìn có vẻ lãng mạn, nhưng thật ra với một số người là rất thê lương.
Chiếc taxi chở Quân ra sân bay cùng tro cốt của Karasami đến đoạn đường vắng bị mưa tuyết làm khuất tầm nhìn, đúng lúc đường trơn trượt vì tránh chướng ngại vật trên đường nên đâm phải một chiếc xe tải lớn. Khi Lưu Đông đưa Lam đến bệnh viện thì người ta đã không thể cứu nổi cậu nữa rồi.
Tuyết vẫn rơi, những con phố dài lê thê ngập trong sắc trắng đau thương, Lam ôm thi thể lạnh lẽo của Quân gào khóc, khóc đến nỗi máu rỉ ra từ khóe miệng, Lưu Đông phải kéo cô ra để người ta đưa xác Quân đi. Chính anh cũng cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở.
Tang lễ của Quân được nhà trường đứng ra tổ chức, Lưu Đông đứng ra đề nghị và cuối cùng cũng được chấp thuận. Nhưng đến ngày tổ chức tang lễ, Lam bỗng dưng biến mất. Lưu Đông tìm thấy cô trong căn gác nhỏ ọp ẹp trong dãy nhà thư viện, nơi mà cô vẫn kể với anh, cô và Quân vẫn hay lên đấy lúc thì đánh guitar nhảy múa, lúc thì khóc với nhau mỗi khi nhớ nhà hay là gặp bất cứ chuyện gì ấm ức.
- Sao em lại ở đây?
- Suỵt – Lam đưa tay lên miệng rồi chầm chậm quay lại nhìn anh – Quân bảo không muốn ai đến làm khách ở đây. Nếu cậu ấy mà biết anh đến thì sẽ giận không đến nữa.
- Cậu ấy không đến được nữa đâu!
- Tại sao? Anh đừng có nói linh tinh. Hôm nay em có nói là em rất muốn khóc, cậu ấy đã nói là mỗi lúc em muốn khóc cậu ấy đều có mặt cơ mà.
- Lam, tỉnh lại đi, Quân… cậu ấy đã… chết rồi!
Đôi mắt Lam đang thất thần bỗng dưng đỏ hoe, cô chậm rãi lắc đầu, chậm rãi ngước lên nhìn anh. Cô bắt đầu nói rất nhiều chuyện, kể rất nhiều chuyện, nói liến thoắng không ngừng. Dường như sợ nếu không kể ra thì sẽ quên mất, kể ra rồi sẽ có anh nhớ cùng cô.
Lưu Đông lặng lẽ ôm Lam, nắng buổi sớm xuyên qua khe cửa gỗ, rọi lên mái tóc màu đỏ tím của cô, rất sinh động.
- Nào, đứng lên đi, chúng ta về với Quân!
- Phải rồi, chắc cậu ấy đang lạnh lắm! Em phải ở bên cạnh cậu ấy mới được
- Tuyết sắp tan rồi… cậu ấy sẽ cảm nhận được ánh nắng thôi…
Bởi vì có nắng là có ấm áp, mọi giá băng đều sẽ tan chảy. Những người chết vĩnh viễn không thể sống lại, thôi thì những người sống phải cố gắng sống tốt hơn. Sống hạnh phúc, mặc dù gặp phải nhiều thương tổn.
(Hết)