1. Vân làm rơi tập báo trên tay xuống đất do vô tình va vào một người đi ngược hướng. Lật đật nhặt từng tờ báo lên, không quên ngước nhìn kẻ-tội-phạm đã đi va vào mình, lúc kịp nhận ra người quen, cô nàng nhăn nhó.
- Ê, cậu đi không chịu nhìn đường gì cả, rơi hết của tớ rồi đây này…
Vân chưa dứt lời thì giọng nam trầm cất lên, kèm theo nụ cười khuyến mãi giòn tan.
- Nhìn mặt cậu thộn quá! Đi lấy báo về cho lớp hả?
- Ờ.
Cô nàng xìu mặt ngay lập tức, tưởng đã có thể đánh trả cho nhân vật nam cao kều kia một cái nhưng bất thành bởi tay vừa phải nhặt báo, vừa phải đỡ lấy chồng báo cao vượt mặt.
- Để tớ giúp một tay.
Bảo cúi người, nhanh tay nhặt gọn ghẽ từng tờ báo một rồi xếp chúng lại với nhau, thi thoảng liếc nhìn lên trang bìa rồi nhìn Vân cười mỉm. Đã có lúc tay Bảo chạm tay Vân, cả hai cùng im lặng. Cho đến khi chồng báo yên vị trên tay Bảo, cậu mới mở lời.
- Suốt ngày đi lấy báo cho lớp, cậu còn việc gì làm nữa không thế Vân?
Vân im lặng như không nghe thấy gì, Bảo lại tiếp.
- Bọn con gái lớp mình hay rủ nhau đi chụp choẹt, lại đi ăn uống hay mua sắm gì đó, đừng nói với tớ cậu không phải là con gái nhé!
Dãy hành lang mọi ngày vẫn ngắn mà hôm nay dường như dài ra vô tận, Vân thấy mắt hoa đi vì nắng và tai ù lên bởi người đi cạnh vẫn nói hoài chưa thôi. Câu cuối cùng trước khi hai người bước vào lớp và cả lớp rào rào lên như cái chợ là câu mà Vân nhớ nhất.
- Hay là hẹn hò với tớ đi!
Ngay tắp tự, Vân đá vào chân Bảo khiến cậu chàng la lên oai oái, bọn con gái trên lớp xúm vào chàng bán báo bất đắc dĩ điển trai, nửa vờ như quan tâm đến tin tức nóng hổi từ khoa truyền xuống nửa đá mắt đá mày với Bảo. Trong khi đó, Vân bỏ lại Bảo với câu hò hẹn vớ vẩn, với cái chân đau và một chồng báo cùng đám đông con gái.
2. Buổi chiều muộn, từ lớp đại học về chỗ dạy thêm khá xa, lại thêm tắc đường, Vân cố gắng hết sức cũng mới có thể đến nơi kịp giờ. Vừa đến nhà chủ, cậu nhóc con đã đứng chờ trên ban công tầng hai, nhìn thấy Vân nó cười tít.
- Chị Vân!!!
Vân nhoẻn cười, bấm chuông cửa như thường lệ, hôm nay là Bảo ra mở cổng. Không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của Bảo, Vân cười một cái chào nhẹ rồi đi thẳng vào trong.
- Ê, giận tớ chuyện sáng nay hả?
- Chẳng có gì để giận. Cậu rảnh quá mà.
- Nhưng mà tớ nói thật.
Bảo toan nhắc lại lời đề nghị một lần nữa, lập tức bị Vân lừ mắt. Cậu nhóc trên ban công tầng hai đã phi xuống từ bao giờ, ríu rít nắm lấy tay Vân kéo đi.
- Đi thôi chị, kệ anh ấy đi!
Kèm theo đó là cái lè lưỡi rất duyên hướng về phía Bảo. Vân và cu em mất hút, Bảo cũng bỏ lên phòng ngồi hậm hực.
Vân là gia sư cho cu em ở nhà, lại là bạn cùng lớp đại học. Chuyện Bảo thích Vân có lẽ tất thảy mọi người đều biết, kể cả bố mẹ của Bảo. Ấy vậy mà không hiểu vì sao cô nàng vẫn như kẻ ngu ngơ, chẳng hay chẳng biết tí nào. Lần nào khi hai đứa có cơ hội ở riêng với nhau dù chỉ một lúc thôi thì Vân cũng trở nên im lặng. Có lẽ, vì Vân cho rằng Bảo thể hiện quá trẻ con, cũng có thể trong thâm tâm cô bạn, việc cậu bạn thân đề nghị hẹn hò chẳng có gì là thú vị. Vân vẫn sợ nhiều mối tình bắt đầu từ tình bạn, nỗi sợ đến ám ảnh, mà đã là ám ảnh thì cứ đeo đẳng mãi không thôi. Bảo sẽ không thể có được cái gật đầu của Vân cho đến khi nào cậu đủ nhiều kiên nhẫn. Có lẽ, sẽ là rất lâu trước cái ngày mà cậu sẵn sàng bỏ cuộc. Vân đã nghĩ thế.
3. Kết thúc kỳ học, Vân đăng ký đi tình nguyện ở tỉnh xa. Cô nàng thích tự do bay nhảy, thích được tung tăng màu áo xanh tình nguyện cùng đồng đội. Nhưng năm nay khác với mọi năm, Vân không rủ Bảo đi cùng.
- Ê, cậu sợ tớ theo đuổi cậu à?
Bảo nhởn nhơ đưa cốc nâu đá lên uống một ngụm nhỏ, cúi sát đầu vào nhìn Vân. Vân vờ tự nhiên và bình thản, thở dài, quay mặt đi.
- Năm nay cu em nhà cậu thi chuyển cấp, ở nhà hậu thuẫn cho em trai đi chứ?
- Nó cần chị gia sư chứ có cần gì tớ đâu. Đừng chối, nói thật đi!
Vân im lặng. Sau cái mím môi đầy bất lực, Bảo đứng dậy, cầm cặp đi thẳng một mạch về nhà. Ánh mắt cậu nặng trĩu, cảm giác như những gì muốn nói với Vân đã không thể thẳng thắn thành lời. Bảo sợ, những gì cậu nói ra sẽ làm tổn thương Vân, và cả cậu nữa.
Việc theo đuổi Vân đối với Bảo chưa bao giờ có điểm dừng, bởi cậu biết, chỉ cần nhìn thấy Vân, nhìn thấy nụ cười và ánh mắt ngời sáng ấy, cậu đủ đức tin và sức mạnh để bước tiếp, dù chỉ một mình. Nhưng đôi khi, cuộc sống này tồn tại nhiều những mâu thuẫn. Kể cả khi Bảo có thể chấp nhận bước đi một mình và gửi tình yêu đơn phương đi một cách vô vọng thì Vân cũng sẽ không chấp nhận điều đó. Việc không nói năng gì với Bảo về chuyện đi tình nguyện đã là một câu trả lời. Khác với mọi lần, khác với Bảo ngông cuồng và si dại, lần này Bảo chấp nhận, chấp nhận là kẻ rút lui vì chính tình cảm của mình.
Yêu thương Vân khiến Bảo tin rằng mình là một chàng trai bạc nhược, bạc nhược bởi đã bơi những sải quá rộng trên cung đường đua quá sức. Bảo mệt mỏi dù dáng vẻ bên ngoài chẳng bao giờ thể hiện ra điều đó. Thậm chí, đến nhớ thương cũng đành lén lút một chiều.
Ngày hôm đó, sau khi Bảo đi, Vân nhìn theo dáng cậu từ xa, ánh mắt đong đầy một màu xám buồn. Dáng Bảo cao lênh khênh, giọng nói trầm ấm và nụ cười duyên trên mức tưởng tượng. Bọn con gái ở lớp vì quý mến Bảo mà đâm ra ghét cả Vân vì cô nàng không chịu chấp nhận tình cảm của Bảo. Nhưng Vân thiết nghĩ, cứ lặng lẽ đi bên đời nhau như thế này mãi không được sao? Biết rằng đó không phải là tình bạn, nhưng cũng không nhất thiết phải nâng cấp lên tình yêu không được sao? Vân chỉ sợ khi mà cuộc tình chóng vánh kết thúc, cái gọi là bạn bè sẽ không còn nữa, chẳng ai có thể đối diện với ai một cách tự nhiên như trước. Yêu nghĩa là đã chấp nhận đánh đối rồi. Bởi vì Bảo là người con trai đặc biệt quan trọng, nên Vân không đủ can đảm để chấp nhận đánh đổi. Rồi sau bao nhiêu lần bị khước từ, Bảo sẽ trở nên chán nản mà thôi.
Vân thoáng buồn, vu vơ một câu hát buồn trên môi, từ mắt rớt rơi một giọt tròn nóng giãy. Nhìn thấy Bảo buồn, chưa một lần Vân không buồn theo cậu ấy. Giá như Bảo tinh tế hơn một chút, giá như Bảo đừng quá vội…
4. Chuỗi ngày tình nguyện qua nhanh, Vân hăng say tới mức không một lần chủ động gọi về cho Bảo. Và Bảo cũng lì lợm tương tự vậy. Ngày cuối cùng khi thu xếp vali quần áo, Vân cầm chặt điện thoại trong tay, không ý thức được rằng mình đang chờ đợi một điều gì đó. Có một tin nhắn mới, không phải là của Bảo, Vân cười buồn.
Lúc về tới nhà, sau khi đã mệt lả bởi chuỗi ngày chuyển động, Vân vẫn ngóng nhìn chờ dáng bảo ở bến xe. Nhưng tuyệt nhiên không có. Bảo vẫn không liên lạc, tất nhiên, Vân cũng không bao giờ là người chủ động. Vân hiểu rất rõ cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác lạc lõng và cảm giác phải kìm nén tình cảm. Chắc chắn Bảo bị tổn thương nhiều đến mức không cho phép mình nhớ đến Vân như một thói quen ngày trước.
Hai đứa đã có nhiều thay đổi, quá nhiều thay đổi kể từ sau buổi café trước hôm đi tình nguyện. Vân thở dài, thật tình, trong lòng Vân cũng chẳng thể vui. Nếu Bảo quên được Vân đi là chuyện tốt, còn không, Vân chỉ lo lắng cho Bảo, nhiều hơn lo cho chính mình, lo đến mức không nhận ra rằng tình cảm dành cho Bảo bấy lâu nay đã bị chuyển hóa sang một mức tình cảm khác, rõ ràng hơn, mãnh liệt hơn.
Vân trở lại trường, tiếp tục công việc đi lấy báo ở khoa và giao cho các lớp cùng khu. Những lần này không có cậu bạn cao lênh khênh đi cùng, đám con gái nhìn thấy Vân có đôi chút khó hiểu, chúng nó cười cợt và xì xào bàn tán. Vốn không phải là đứa thích hóng chuyện người khác song Vân cũng thấy không vui một chút nào khi mình bị đứng ngoài lề những thông tin trong khoảng thời gian đi tình nguyện, hẳn có chuyện gì đó.
- Chào Vân!
Bảo nhìn thấy Vân bước vào cửa lớp, cất tiếng chào khẽ, môi nhếch lên mỉm cười một nụ cười lạ lẫm. Vân hơi chững người, bọn con gái trong lớp đã thôi không để ý đến sự xuất hiện của Vân như trước. Vẫn là những điều lạ lùng và khó hiểu. Lấy hết can đảm, cô nàng cố gắng bình thản nói chuyện với Bảo, như hai người bạn thân, như trước đây vẫn thế.
- Vân mới về. Chiều nay rảnh không, đi café với tớ!
- Ừ. Chỗ cũ nhé!
Bảo mỉm cười, đôi mắt không còn vẻ ấm áp nồng hậu, miệng cười vẫn duyên nhưng là vẻ xa lạ và khách sáo. Sự thay đổi của người bạn khiến Vân tin rằng mình đã chọn đúng. Hoặc là chấp nhận Bảo và liên tục bị ám ảnh bởi sự đổ vỡ. Hoặc là rời xa Bảo và chấp nhận ở mức bạn-bè-bình-thường. Tất nhiên, đã là bình thường thì đâu còn thân thiết như trước nữa, cũng đâu còn vô tư như trước, chỉ là có thể làm bạn và không sợ bị mất đi Bảo, mãi mãi…
5. Ở quán café, Bảo kể một vài chuyện trường lớp trong thời gian Vân đi tình nguyện, Vân cũng kể cho Bảo nghe chuyến đi của mình. Trong lời Vân kể, chuyến đi có vẻ là một chuyến đi đầy thú vị, nhiều cảm xúc và chắc chắn là vui vẻ. Nhưng tất nhiên, Vân chỉ cố tỏ ra như thế để thấy mình không yếu đuối. Quả thật, từ những ngày đầu tiên, thiếu vắng Bảo đã là thiếu vắng đi toàn bộ niềm vui rồi.
Khoảng không nặng nhọc trôi qua, cả hai đều đang cố nắm bắt cảm xúc của đối phương và không ai dám mở lời nói với ai điều gì khác ngoài những chuyện nhỏ nhặt. Ai cũng sợ khi mình cất tiếng hỏi sẽ chạm vào điều riêng tư từ trong sâu thẳm. Song đó cũng là tất cả những gì mà bản thân cần phải biết, bởi không thấy yên lòng một chút nào.
- Cậu có đang thật sự ổn không?
Cả Vân và Bảo cùng đồng thanh. Hai người cười khổ, thấy ngại ngùng vây kín. Cuối cùng thì sự quan tâm dành cho nhau vẫn vượt lên tất cả, Vân muốn biết về cuộc sống của Bảo khi không có cô, về sự trưởng thành mà cậu ấy đang gánh lên mình. Còn Bảo, thật sự muốn nghe câu trả lời về chuyện tình cảm của Vân. Rõ ràng cả hai đều rất quan tâm đến đối phương, song lại luôn tìm cách để tránh né.
Không ai có câu trả lời cho ai cả. Lúc ra về, Bảo đề nghị được đưa Vân về nhà, như hai người bạn, như trước đây cả hai đã từng. Vân không từ chối, cũng chẳng gật đầu. Vậy là họ đi cùng nhau, một đoạn đủ dài, con phố nhỏ đủ vắng để nghe tiếng gió lao xao và tiếng tim mềm khe khẽ gọi…
- Tớ có một đứa bạn, nó là đứa cứng đầu, nó không biết tình đầu vuông tròn ra sao nhưng cứ mãi ám ảnh về chuyện tình đầu. Buồn cười thật, nó không dám yêu ai vì nó sợ sự đổ vỡ. Cậu nói xem, nó có ngốc lắm không?
Bảo nói nhỏ vừa đủ nghe, nụ cười của cậu là nụ cười nhếch môi khổ sở. Vân nghe tim mình đập mạnh, đập mạnh đến mức muốn phá tung lồng ngực. Đi bên cạnh Bảo chưa bao giờ là cảm giác bình yên. Cậu ấy như có những tia lửa điện luôn khiến Vân phải run rẩy. Lần này thậm chí còn hơn nhiều những lần trước.
- Thật ra, người ta ít ai kể về mối tình đầu nguyên vẹn, bởi vì người ta biết, tình đầu sẽ là tình yêu không hề toan tính, yêu bằng tất thảy sự tự nhiên, yêu chỉ để yêu mà thôi. Có thể sau này cuộc sống thay đổi quá nhiều, chuyện tình yêu cũng vậy, nên những mối tình sau không trong sáng và đẹp đẽ như mối tình đầu… Thế mà cái đứa khờ ấy nó lại tin, nó cứ tin là tình đầu nhất định đổ vỡ. Thậm chí, nó còn chưa dám thử…
Bảo tiếp tục nói, giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp, hòa với gió đêm nghe như tiếng lòng than thở. Vân đi bên cạnh lặng im.
Về đến trước cửa nhà Vân, trước khi Bảo đi, Vân có nói một câu.
- Cậu có thật lòng thích đứa bạn của cậu không?
- …
- Tớ tò mò rồi. Nhưng dù sao, cũng chúc mừng cậu đã có bạn gái.
Vân mỉm cười, lặng lẽ bước vào trong và khuất sau cảnh cổng sắt. Bảo đứng trầm ngâm một hồi rất lâu kể từ sau khi cánh cổng đóng lại.
Ừ, Bảo có bạn gái, không phải Vân. Không biết bằng cách nào mà Vân biết được hay nghe được, tim Bảo không vui một chút nào. Cậu đứng rất lâu, rất lâu, kể cả khi Vân đứng trên ban công phòng mình nhìn xuống vẫn thấy Bảo còn đứng ở đó, cho đến tận nửa đêm, cái dáng cao lênh khênh mới chậm chạp di chuyển trên con phố khuya vàng vọt…
6. Chuyện học hành không quá bận, nhưng Bảo luôn có cớ để chạy trốn Vân mỗi lần cô bạn muốn tìm gặp. Cuối cùng, như thuở vô tư ngày trước, Vân chạy vụt lên và nhét vào túi áo cậu bạn một mảnh giấy nhỏ, sau khi khổ chủ kịp nhận ra thì cô nàng cũng chạy đi mất.
“Gặp cậu khó quá! Nhưng vẫn phải gặp. Mỗi thứ bảy hàng tuần, quán quen nhé!”
Bảo mỉm cười, trân trọng mỗi tờ giấy nhỏ. Có lần là túi áo, lần khác lại là trong balo, một lần khác nữa lại là trong quyển vở mà Vân đã mượn của Bảo từ lúc nào, vì lý do nào chẳng rõ. Mỗi tuần một lần, vào thứ bảy, có thể như những người bạn gặp gỡ nhau bình thường, nhưng với Bảo, giống hệt như việc được hẹn hò với cô gái mà mình yêu. Tất nhiên, Vân không nhận ra điều đó, bởi cậu vẫn luôn nhẹ nhàng và dịu dàng với tất cả đám con gái, vẫn hài hước và dí dỏm khi đi chơi cùng nhau. Nếu có nhận ra, chắc chỉ nhận ra mỗi lúc cậu ngại ngùng khi đi cạnh, vờ nắm tay Vân, vờ chạm vào vai Vân khác với những ngày trước chỉ biết khoác vai đi như hai người bạn…
- Chuyện của cậu… sao rồi?
- Chuyện gì?
- Đứa bạn nào đó mà cậu nói? Cả chuyện bạn gái nữa. Đi thế này, cô ấy có ghen không?
Bảo nhoẻn cười, nụ cười tự tin với niềm vui lấp lánh. Cậu chậm rãi, xoay vần cốc café, vừa nói vừa tủm tỉm.
- Đứa bạn tớ… có vẻ ổn hơn rồi. Còn bạn gái… vốn chẳng có đứa con gái nào yêu được tớ.
- …
- Bởi vì… bất cứ đứa con gái nào trước khi đến với tớ đều biết… thật ra… tớ thích đứa bạn tớ…
Khoảng lặng bao trùm lên cả hai người. Bảo rụt rè lấy từ trong túi áo một mảnh giấy nhỏ, vội vã nắm lấy tay Vân đang để trên mặt bàn, nhét nhanh tờ giấy vào tay cô bạn và sau đó lấy cớ đi ra phía quầy gọi thêm đồ.
Trên tay Vân là mảnh giấy với những nét chữ cố sức ghi nắn nót của con trai.
“Yêu cậu khó lắm, nhưng vẫn cứ yêu. Cảm ơn cậu, những hẹn hò thứ bảy. Từ hôm nay, làm bạn gái tớ nhé!”
Vân mỉm cười, lặng nghe hạnh phúc tan ra thành từng giọt trong tim. Rõ ràng cảm giác như nhấp môi một ngụm café sữa. Là vị hơi đắng, sau đó ngọt dần, rồi tan lịm trong tim. Lúc Bảo quay trở lại, ánh nhìn của cậu ấy ngô nghê, ngô nghê đến mức Vân không nhịn được cười. Cả hai chẳng hiểu vì lý gì, cùng phá lên cười một cách vô tư.
Hôm ấy, khi trở về nhà, câu trả lời mà Vân dành cho Bảo không phải là câu đồng ý hay câu gì đó đại loại mang tính chất xúc động. Chỉ ngắn gọn và đơn giản:
“Biết rồi! Tớ biết rồi!”
Kể từ sau đó, ngoài những hẹn hò thứ bảy, cả hai đôi lúc gặp nhau khi rảnh rỗi, vẫn nói đủ chuyện trên trời dưới dất như hai người bạn thân, nhưng vốn dĩ đã gắn mác hẹn hò. Và tất nhiên, chuyện tình của họ có thêm cả những cái nắm tay đầu tiên, những nụ hôn đầu tiên dưới ngọn đèn vàng, những lần giận dỗi đầu tiên…
Chuyện tình của họ, đối với cả hai, đều là tình đầu với đối phương. Không một ai biết trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn rằng, Bảo sẽ không để cho Vân phải thất vọng vì ám ảnh tình đầu.
Đâu đó trong một buổi chiều nắng nhẹ, trong căn phòng đang có những giai điệu du dương, trang sách nhỏ để trên mặt bàn bị gió cuốn đi đến những trang sau cuối. Những dòng sau cuối cho một chuyện tình đầu…
“Thật vậy, tình yêu đầu thiếu một chút liều lĩnh, nhưng không cần toan tính. Chúng ta yêu với niềm say mê mãnh liệt. Cùng một lúc, nó gây ấn tượng sâu sắc và những cảm giác không thể nào lý giải được. Chúng ta không bao giờ có thể trải qua được nữa. Có thể thất bại cũng có thể không. Vì thế, tình đầu trở thành bộ phim đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta.Thất bại cũng tốt bởi những chuyện tình dang dở luôn khắc ghi sâu hơn chuyện tình hạnh phúc lâu dài. Thật hay khi có câu chuyện tình tuyệt vời như thế trong một chương cuộc đời chúng ta…”