Những ngày em chơi vơi. Những ngày em không biết phải đi đâu, làm gì, phải bấu víu vào đâu để bản thân không bị cuốn tuột đi mất. Những ngày em biết, em vẫn cô đơn, dẫu rằng đã ngàn lần tự nhủ “em còn có anh”
Tiểu thuyết. Cà phê. Nhạc. Ba thứ hòa vào nhau, lẫn lộn với mớ cảm xúc không tên. Cuộc sống của em bây giờ bộn bề quá, chật chội quá, mong manh quá. Em không thể tìm nổi một điểm tựa cho chính mình, để dựa vào đôi ba phút thôi, để trấn an trái tim rằng mọi thứ vẫn ổn, anh vẫn ở đó.
Em cứ nghĩ những gì người ta viết trong cuốn tiểu thuyết kia là bịa đặt. Em vẫn cho là bài hát cũng chỉ là bài hát, đâu có phải chuyện thực trong đời. Em vẫn tin cà phê dù đắng, thêm đường, thêm sữa vẫn ngọt.
Nhưng em sai. Em lầm tưởng. Như chính cái cách mà em tin anh, yêu anh, thương anh dẫu ngàn lần vẫn cho rằng mình đúng.
Hóa ra trước giờ em vẫn hạnh phúc với chính mình, không có anh. Khi mà cuộc sống này đổ sập, xô ngã em vào những khó nhọc không gọi được thành tên, thì anh đang ở đâu, làm gì, có còn nghĩ tới em? Sự quan tâm anh dành cho em thực ra chỉ là một điều miễn cưỡng cần có, một thứ trách nhiệm cần làm. À, như thế anh có thể giữ riêng, vì bản thân em cũng đủ mạnh mẽ để lo cho chính mình.
Cả thế giới không đứng về phía em, anh cũng nhìn em mà lạnh lùng quay lưng. Anh cũng thờ ơ với em như cách người khác đã từng làm, đã từng đối xử. Vậy anh hứa bên em mãi mãi để làm gì, có phải để làm em tổn thương thêm ngàn vạn lần nữa, để làm em khắc khoải với vết đau sẽ chẳng bao giờ lành?
Khi anh chưa bước vào cuộc sống của em, mọi thứ chỉ mang một màu nhờ nhờ xám xịt. Có anh rồi, chúng chuyển thể từ đen trắng sang hồng tím và xanh xao. Đủ các trạng thái của một mớ cảm xúc nhộn nhạo, không rõ đầu cuối. Nhưng thứ duy nhất em cảm nhận được chính là cô đơn. Cô đơn đến tột cùng.
Không anh, em đã quá quen thuộc với việc đối diện với mọi thứ, với cô đơn.
Có anh, em còn thân thuộc hơn với nỗi tủi thân thường trực hằng ngày, hằng giờ, hằng đêm. Những gì dành cho em bây giờ cũng chỉ như một thói quen chưa dám bỏ, như cái cách anh nhắn tin không còn chứa đựng một tấm chân tình cố hữu. Em bất chợt nhận ra, có phải anh đang đợi chờ một người khác, không phải em. Dường như em chỉ là cái bóng thay thế, để đến một lúc nào đó, anh sẵn sàng rời xa, sẵn sàng bỏ em lại, sẵn sàng mặc kệ em cứ ôm khư khư những nỗi đau không thể mạnh tay buông vứt.
Vậy ra có anh rồi cũng chỉ là mang một cái danh hờ hững, ừ thì là bên anh, nhưng bên lưng anh, chứ đâu bên tim anh, phải không?
Cả thế giới đã quay lưng lại với em, trong đó, có anh…
Em chấp nhận điều đó, và quyết với lòng mình xa anh!