Mùa hè chạm ngõ, lại sắp sửa có một thời áo trắng như thế đi qua…
Nắng đã bắt đầu muốn chạm vào đôi mắt có chút tiếc nuối những năm tháng cuối dù vẫn đang đứng ở ngay đây. Gió đã bắt đầu muốn hong khô những đôi môi chợt nấc lên cho ngày chia xa vào một mùa hè rực nắng.
Dưới bàn chân vẫn là hàng gạch lát thân quen, trước mặt vẫn là bảng đen và phấn trắng, xung quanh vẫn là tiếng nói cười ồn ào của đám bạn, đêm về vẫn là bài vở, là miệt mài bên ánh đèn quen…
Nhưng những tờ lịch cuối cùng của tháng Tư đã sắp sửa được xé, tháng Năm về, xa mà gần lắm, lại một mùa chia tay…
Có một mùa bằng lăng như thế đi qua…
Một mùa hoa tím vội sân trường để lũ học trò ngẩn ngơ, chờ đợi. Một mùa dấu nhớ, che thương vào cành hoa tím biếc, cho ai e ấp, cho ai ngại ngùng mối tình đầu tiên còn thơm cánh bằng lăng…
Một mùa hoa tím ngọt những đoạn đường đón đưa, chờ nhau về râm ran tiếng hát…
Một mùa hoa biết đứng trên hành lang thầm khóc, tiếc thời gian vùn vụt chẳng biết đợi ai…
Có một mùa bằng lăng như thế đi qua…
Mùa những tối khuya thơm cốc café cùng mơ ước về ngày mai… Mùa í ới nhắn tin gọi nhau cùng thức…
Mùa ước hẹn về một chân trời mới…
Mùa rêu phong ám bụi, những năm tháng học trò chập chững đi qua…
Có một mùa bằng lăng như thế trôi đi…
Mùa chợt khóc cho những điều chưa dám nói…
Mùa chợt tiếc cho những thứ sắp qua đi chẳng thể nào khứ hồi mà trở lại…
Mùa chợt buồn khi mai này, mình liệu đang đứng ở đâu và có đứng cạnh nhau…
Mùa muốn thứ tha cho những lỗi lầm ngày xưa không muốn quên đi…
Mùa muốn ôm thật chặt những tấm áo trắng tinh, như ôm ghì lấy đoạn kí ức hôm nay một mai không ai được sống lại…
Mùa muốn hát vu vơ vài câu có nắng, có gió, có sân trường, có tuổi thơ, có bè bạn…
Mùa muốn lặng người, rằng mình đã sống những năm tháng học trò thật hay ho…
Có một thời áo trắng như thế đi qua…
Một thời biết cười hồn nhiên và yêu khờ dại. Một thời ngây ngô với những ước mơ to bằng vũ trụ… Một tuổi trẻ hết mình với những nhiệt huyết của thanh xuân…
Một thời không biết vất vả và bon chen, không tính toan và không lừa lọc… Một thời được sai và được quyền làm lại, một thời được xốc nổi và được bốc đồng…
Một thời lưu bút là thư tỏ tình và nụ cười của cô bạn lớp bên là những gì đẹp nhất…
Một thời yêu nhất, một thời đã xa…
Có một mùa bằng lăng như thế, sắp sửa đi qua…