Khi chỉ còn vài ngày nữa để bước sang năm mới, người ta thường nghĩ về tương lai, về những điều mình muốn và mơ ước. Trong những mơ ước đó, có bao giờ bạn thử nghĩ về mình, sẽ thế nào sau 10 năm nữa...
Nữ diễn viên Châu Tấn từng kể lại một câu chuyện đã khiến cuộc đời cũng như sự nghiệp của cô ấy thay đổi hoàn toàn. Nhờ một câu hỏi tưởng chừng vu vơ nhưng lại vô cùng có ý nghĩa của thầy giáo, chúng ta mới có cơ hội được biết đến một "hoa đán" đình đám trong giới C-biz. Sau đó, câu chuyện của cô đã được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội và trở thành một chủ đề thu hút sự quan tâm rất lớn của dư luận.
Vậy rốt cuộc thì thầy giáo của Châu Tấn đã nói những gì và điều đó đã tác động ra sao đến cô ấy?
"Trước năm 18 tuổi, tôi là một người chẳng biết mình mong muốn
điều gì, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ cùng các bạn học hát hò, nhảy múa ở trường Nghệ
thuật Chiết Giang. Thi thoảng cũng có đạo diễn mời tôi đóng phim và tôi luôn rất
hào hứng tham gia, bất kể đó là vai diễn lớn hay nhỏ.
Nếu như không có buổi nói chuyện với thầy giáo ngày hôm đó, có lẽ cho tới tận bây giờ cũng chẳng có người nào biết Châu Tấn là ai.
Vào một ngày tháng 5/1993, thầy Triệu phụ trách dạy tôi môn chuyên ngành đột nhiên tìm tôi nói chuyện: "Châu Tấn, em có thể nói cho thầy biết em có dự định gì trong tương lai không?"
Tôi ngây ra một lúc. Tôi không hiểu tại sao thầy giáo lại đột nhiên hỏi tôi một vấn đề nghiêm túc như thế, lại càng không biết nên trả lời như thế nào.
Thầy giáo lại hỏi tôi: "Em có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?" và tôi lắc đầu.
Thầy giáo cười: "Không hài lòng thì chứng tỏ em vẫn còn có thuốc chữa. Bây giờ em hãy nghĩ xem 10 năm sau em sẽ như thế nào?"
Lời của thầy giáo tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho lòng tôi nặng trĩu. Trong đầu tôi chợt nổi lên một trận phong ba bão táp. Tôi trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng nhiên trở nên rất kiên quyết: "Em hy vọng rằng 10 năm sau mình sẽ trở thành nữ diễn viên giỏi nhất, đồng thời có thể phát hành 1 album âm nhạc của riêng em."
Thầy giáo hỏi tiếp: "Em chắc chắn chứ?"
Tôi chậm rãi mím môi rồi trả lời thầy: "Yes!", thậm chí còn kéo dài giọng ra nữa.
Thầy giáo lại nói: "Tốt! Nếu em đã chắc chắn rồi thì chúng ta hãy cùng tính ngược lại mục tiêu này xem. 10 năm sau, lúc em 28 tuổi đã là một ngôi sao lớn được nhiều người biết đến, đồng thời cũng phát hành được album riêng. Vậy khi em 27 tuổi, ngoài việc nhận lời tham gia các bộ phim ra, chắc chắn phải có một tác phẩm âm nhạc hoàn chỉnh, có thể giới thiệu tới rất nhiều các công ty đĩa hát rồi, phải không nào?"
Thầy Triệu tiếp tục phân tích: "Lúc em 25 tuổi sẽ phải không ngừng học hỏi và suy ngẫm về mặt diễn xuất. Ngoài ra, trên phương diện âm nhạc, em nhất định phải bắt đầu thu âm một tác phẩm tuyệt vời rồi. Còn khi 23 tuổi, em ắt hẳn phải trải qua các lớp đào tạo và huấn luyện, cả về mặt âm nhạc lẫn hình thể. Năm 20 tuổi, em sẽ bắt đầu viết nhạc, viết lời bài hát, về mặt diễn xuất cũng phải nhận được những vai diễn lớn một chút."
Những lời dịu dàng của thầy giáo lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục dòng suy nghĩ ấy, tôi nên chuẩn bị cho lý tưởng của mình ngay lập tức. Thế nhưng, khi ấy tôi chẳng biết làm gì, cũng chưa từng nghĩ ngợi gì nhiều và luôn tự đắc ý với những vai diễn phụ như nha hoàn hay vũ nữ của mình. Tôi bỗng cảm thấy một áp lực cực kỳ to lớn đang ập xuống đầu mình.
Thầy giáo vô cùng bình tĩnh cười với tôi: "Châu Tấn, em là một mầm non đầy hứa hẹn, nhưng em lại bị thiếu mất kế hoạch của cuộc đời mình, khiến cho mọi thứ trở nên rời rạc và hỗn loạn. Thầy hy vọng vào những lúc rảnh rỗi em có thể nghĩ xem mình của 10 năm tới sẽ ra sao, rốt cuộc thì em muốn sống một cuộc sống như thế nào và phải thực hiện những mục tiêu gì. Nếu em đã xác định được mục tiêu của mình thì hãy bắt đầu thực hiện ngay từ bây giờ."
1 năm sau, tôi tốt nghiệp trường nghệ thuật và những lời của thầy giáo ngày hôm đó đã khắc sâu trong tâm trí tôi: nghĩ xem mình của 10 tới sẽ như thế nào. Đúng vậy, khi tôi ý thức được điều này, tôi bỗng thấy con người mình như vừa được thức tỉnh vậy.
Sau khi tốt nghiệp, tôi bận rộn đóng đủ các thể loại phim ảnh. Tôi luôn luôn ghi nhớ, 10 năm sau mình nhất định phải là một ngôi sao cực kỳ thành công, vì vậy, tôi bắt đầu nghiêm túc chọn lọc các vai diễn của mình. Tiếp đó, tôi nhận lời tham gia "Năm ấy hoa nở" rồi đến "Đại Minh Cung Từ". Tôi dần được mọi người đón nhận, cũng dần được nếm trải mùi vị của thành công.
Tháng 4/2003, vừa đúng 10 năm sau buổi nói chuyện với thầy giáo, không biết là ngẫu nhiên hay là do duyên phận, tôi đã thực sự cho ra mắt được album đầu tay mang tên "Mùa hè" của mình. Kỳ thực, bạn và tôi đều giống nhau cả thôi. Nếu như bạn có thể kịp thời tự hỏi bản thân mình rằng: "10 năm sau mình sẽ thế nào?", bạn sẽ phát hiện ra cuộc đời mình không biết đã vô thức thay đổi tự lúc nào. Thời khắc bạn nghĩ về mình của 10 năm sau, bạn sẽ ngày càng tiến gần hơn tới giấc mơ của mình."
Cũng giống như Châu Tấn, 10 năm trước, có thể là diễn viên, chuyên gia công nghệ, ca sĩ, cũng như chúng ta, họ đều không biết được điều gì sẽ xảy ra 10 năm sau.
Gần 10 năm về trước, Angelina Jole lúc ấy mới công khai chuyện tình với Brad Pitt chưa lâu, nhưng bản thân cô đã tin rằng, họ sẽ là một gia đình, 10 năm bên nhau và 6 đứa trẻ, Jolie đã làm được điều diệu kỳ đó giữa Hollywood đầy thị phi.
Hermione Granger xinh đẹp khi nói về ước mơ sân khấu của mình mới chỉ là cô bé 15 tuổi, 10 năm sau, Emma không xuất hiện nhiều dưới ánh đèn sân khấu, cô phù thủy nhỏ đã trở thành một nhà hoạt động xã hội đầy năng nổ đấu tranh cho bình đẳng giới.
Trong cuộc phỏng vấn 10 năm trước tại ký túc xá Harvard, bản thân Mark không dám chắc chắn gì về Facebook khi nó vẫn còn trong trứng nước. Anh đã miệt mài sáng tạo và lao động cả thập kỷ qua để Facebook đã vượt qua ngưỡng "hữu dụng" như anh đã từng mơ ước.
Còn bạn, bạn đã từng bao giờ đặt ra câu hỏi và thử nghĩ về nó: mình sẽ như thế nào sau 10 năm nữa? Thành công, có thật nhiều tiền; đi du lịch đủ wishlist của mình, hay đơn giản trở thành mẹ của 2 đứa con xinh đẹp... Bạn cũng có thể thử hỏi chính bản thân: Cuộc sống hiện tại có phải là điều mà bạn mong muốn hay không? Nếu như câu trả lời là không, vậy thì bạn hãy nghĩ về cuộc sống mà mình ước muốn đi! Có ước mơ thôi là chưa đủ, có kế hoạch cũng chưa thể hoàn thiện được, mà quan trọng nhất là có đủ dũng cảm để bước đi hay không.
Tham khảo: Sohu.com