Chưa bao giờ em thấy yêu đơn phương là thiệt thòi, cũng chưa bao giờ em oán thán rằng tại sao lại trót yêu anh. Bởi vì ngay từ đầu đã lựa chọn, nên cho dù có đau khổ cũng phải cắn răng chịu đựng, dù có tổn thương thì cũng phải tự chữa lành.
Nhưng anh à, sao anh đi nhanh thế mà chẳng ngoái lại nhìn em một lần? Trong cả một quãng đường dài dằng dặc, em thì mòn mỏi chờ đợi, còn anh vẫn chẳng hay biết đến sự tồn tại của em.
Nhiều khi em đã ước, giá mà anh chịu ngoảnh lại một lần thôi để nhìn thấy em, giá mà anh chịu để tâm đến một người đợi chờ anh lâu như thế, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Có lẽ anh sẽ nhìn thấy em đã vì anh mà làm những gì, sẽ nhìn thấy trong thời gian đơn phương thích anh, em đã thay đổi thế nào, đã từng vì những hành động tưởng chừng như vô ý của anh mà vui vẻ hay sầu não, đã từng ôm ấp một giấc mơ rằng chỉ cần kiên trì một chút nữa thôi, biết đâu đấy anh sẽ quay lại nhìn em.
Có lẽ anh sẽ nhìn ra ở em có những điểm đáng yêu gì, sẽ phát hiện ra những nét thú vị của em để rồi dần dần trở nên thiện cảm và gần gũi với em hơn.
Có lẽ anh sẽ bất ngờ vì bên cạnh mình tồn tại một cô gái, nhất mực yêu anh và có thể chờ đợi anh lâu đến thế.
Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên lắm, vì vốn dĩ trước đây anh chưa từng để ý tới em, chưa từng đến gần em, vậy mà em lại không hề kiêng dè tiến gần lại bên anh và dành cho anh một tình cảm sâu đậm đến thế.
Này, sao anh không ngoảnh mặt lại để nhìn em lấy một lần? Thay vì chạy theo người con gái không chấp nhận tình cảm của anh, thì tại sao không thử chấp nhận sự thật mà quay đầu lại để tìm kiếm những thứ thật sự gần gũi xung quanh mình?
Em không muốn tạo áp lực cho anh, bởi vì chuyện tình cảm không phải cứ là tôi yêu anh thì anh phải dành tình cảm lại cho tôi mới được, chuyện tình cảm có thể là hai chiều, nhưng cũng có thể là những mũi tên chỉ đâm một chiều theo hướng cực đoan, để rồi vẫn là ai yêu nhiều thì phải chịu tổn thương.
Nhưng nhiều khi em cũng tủi hờn lắm, bởi vì em tốt thế này, lại yêu thương và sẵn sàng chờ đợi anh thế này, mà có khi nào anh ngoảnh lại nhìn em đâu?