Đi họp lớp, tôi xin về sớm: Vừa đến nhà thì chứng kiến 1 cảnh tượng cả đời khó quên, thề không bao giờ đi họp lớp nữa

Nguyệt , Theo Thanh niên Việt 10:57 10/04/2025
Chia sẻ

Sự cố xảy ra trong buổi họp lớp đã để lại vết thương khó phai trong lòng tôi.

Tôi tên là A Phong, đã đi làm được 5 năm. Thu nhập của tôi khá ổn định, nhưng công việc thì khô khan như sa mạc. Ngày nào cũng chỉ lặp đi lặp lại một việc, bạn bè để tâm sự thì hiếm hoi, cuộc sống cứ trôi qua trong vòng xoay tẻ nhạt: đi làm, về nhà, rồi lại đi làm. Chỉ khi lướt mạng, tôi mới tìm được chút ánh sáng le lói để giải khuây. Hôm nay, tình cờ nhóm bạn học cũ bỗng sôi động hẳn lên, tiếng thông báo tin nhắn vang liên hồi như một bản nhạc hiếm hoi giữa ngày thường ảm đạm.

Trong cơn bão trò chuyện, ai đó bất chợt ném ra một ý tưởng: "Chúng ta ra trường bao năm rồi, sao không tổ chức một buổi họp lớp cho hoành tráng?" Cả nhóm lập tức lao vào bàn tán, không khí náo nhiệt như chợ Tết. Có người kể chuyện ngày xưa, kẻ khoe thành tựu hiện tại, rồi cả những tiếng cười vang khi nhắc lại mấy kỷ niệm ngớ ngẩn thời học sinh. Sau một hồi thống kê, 20 người, bao gồm cả tôi, đồng ý tham gia. Nghĩ đến cảnh công việc buồn chán như nước đọng, tôi tự nhủ: "Đi họp lớp đổi gió chắc chắn là ý hay!".

Đi họp lớp, tôi xin về sớm: Vừa đến nhà thì chứng kiến 1 cảnh tượng cả đời khó quên, thề không bao giờ đi họp lớp nữa- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Mọi thứ nhanh chóng được chốt hạ. Chi phí cũng rõ ràng: mỗi người góp 200 tệ (~708 ngàn đồng), nộp trực tiếp cho người tổ chức tại buổi họp. Ai cũng gật gù đồng ý, mức giá quá hời cho một ngày vui. Tôi bắt đầu đếm ngược từng ngày, lòng đầy háo hức.

Đến hôm họp lớp, tôi diện bộ đồ đẹp nhất, bước vào quán với tâm trạng phấn khởi. Các bạn học cũ xuất hiện, ai nấy đều thay đổi đến lạ: Người thì chững chạc ra dáng giám đốc, kẻ lại phong trần. Chúng tôi vỗ vai, bắt tay, cười nói rôm rả, rồi kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu mở hội kể chuyện.

Những ký ức thời đi học ùa về: Mấy lần trốn học đi ăn quà vặt, mấy trận cãi lộn ngớ ngẩn vì một quả bóng, rồi cả những buổi học nhóm mà toàn ngủ gật. Rồi câu chuyện chuyển sang hiện tại, ai cũng có nỗi niềm riêng: người than công việc áp lực, kẻ buồn vì xa gia đình. Đồ ăn dọn lên, mùi thơm ngào ngạt khiến bụng reo inh ỏi. Vừa nhâm nhi món ngon, vừa trò chuyện, thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Đang lúc cao trào, điện thoại tôi rung lên. Một cuộc gọi khẩn từ sếp, giọng gấp gáp: "Phong, có việc gấp, cậu về công ty ngay!" Tôi thở dài, đành miễn cưỡng đứng dậy, chào mọi người rồi rời đi trong tiếc nuối.

Sáng hôm sau, tôi tá hỏa khi thấy mình bị đá khỏi nhóm chat lớp. "Chuyện gì thế này?" – tôi tự hỏi, lòng rối như tơ vò.

Tôi nhắn ngay cho một người bạn thân trong nhóm để hỏi rõ. Tin nhắn trả lời như sét đánh ngang tai: "Cậu đúng là không ra gì! Đi họp lớp mà không góp đồng nào, ăn uống no say rồi chuồn giữa chừng, thế có phải thiếu tình nghĩa không?" T ôi đứng hình, đầu óc quay cuồng. Rõ ràng trước khi đi, tôi không tìm thấy người tổ chức đâu cả. Trong lúc vội vã, tôi đã chuyển khoản 200 tệ qua ứng dụng cho Tiểu Minh – một cậu bạn thân từ thời học sinh, nhờ cậu ấy nộp hộ. Tôi còn nhắn tin dặn dò rõ ràng: "Minh, nộp hộ tớ nhé, tớ có việc gấp phải về trước!" Vậy mà giờ đây, mọi người lại quay lưng, coi tôi như kẻ vô trách nhiệm.

Đi họp lớp, tôi xin về sớm: Vừa đến nhà thì chứng kiến 1 cảnh tượng cả đời khó quên, thề không bao giờ đi họp lớp nữa- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Tôi gọi ngay cho Tiểu Minh, nhưng chuông đổ mãi mà chẳng ai nghe. Lòng tôi lạnh dần, cảm giác bị phản bội xen lẫn uất ức dâng trào. Để chứng minh mình không nói dối, tôi chụp màn hình giao dịch chuyển khoản, gửi thẳng vào nhóm với dòng chữ: "Tớ không phải loại người đó! Đây là bằng chứng tớ đã chuyển tiền cho Tiểu Minh!" Cả nhóm im lặng một lúc, rồi người tổ chức lên tiếng: "Ừ, đúng là có chuyện này. Tiểu Minh tối qua uống say bí tỉ, giờ vẫn chưa tỉnh. Thôi, để bọn tớ kéo cậu lại nhóm." Họ thêm tôi trở lại, nhưng không khí đã khác. Tôi cảm thấy lạc lõng, niềm tin bị xáo trộn. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, tôi quyết định ở lại nhóm, nhưng chẳng còn hứng thú trò chuyện, càng không bao giờ muốn tham gia họp lớp nữa.

Mấy ngày sau, Tiểu Minh gọi lại, giọng ngập ngừng xin lỗi: " Phong, hôm đó tớ say quá, quên béng chuyện tiền nong. Tớ đã đưa lại cho người tổ chức rồi, cậu đừng giận nhé! " Tôi chỉ "ừ" cho qua, nhưng trong lòng vẫn không nguôi cảm giác thất vọng. Một người bạn thân bao năm, vậy mà lại để tôi rơi vào tình cảnh oan ức thế này. Từ đó, tôi trở nên khép kín hơn, không còn nhiệt tình với những buổi tụ tập. Mỗi lần nhìn thông báo nhóm chat, tôi chỉ lặng lẽ lướt qua, lòng nặng trĩu.

Qua câu chuyện này, tôi nhận ra một điều: Tiền bạc tuy nhỏ nhưng có thể làm rạn nứt tình bạn tưởng chừng bền chặt. Để tránh những hiểu lầm không đáng có, tốt nhất là nên giao dịch trực tiếp, rõ ràng với người phụ trách. Nếu buộc phải nhờ người khác, hãy đảm bảo họ đáng tin cậy và xác nhận lại ngay sau đó. Đừng để một phút lơ là khiến bạn mất đi sự tôn trọng từ những người xung quanh, bởi đôi khi, lời giải thích muộn màng chẳng thể xóa tan được những vết nứt đã hình thành.

Theo Kknews

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày