Mưa gió là một trong những nguyên nhân khiến cho cuộc sống và công việc của chúng ta trở nên khó khăn, vất vả hơn. Vậy mà trên Trái đất vẫn tồn tại những nơi con người phải sống dưới những cơn
mưa triền miên.
Amos Chapple - một nhiếp ảnh gia người New Zeland mới đây đã có một bộ ảnh chụp tại Meghalaya (Ấn Độ) - vùng đất với những cơn mưa xối xả triền miên và được xem là địa danh “ẩm ướt nhất trên Trái đất”.
Toàn bộ cuộc sống hàng ngày của cư dân nơi đây đã được ông ghi lại một cách thật sự mê hoặc và chân thực nhất.
Meghalaya là một bang tại Đông Bắc Ấn Độ, với diện tích 22.429km2, khoảng 70% diện tích bang là rừng che phủ. Với lượng mưa trung bình là 1.200cm mỗi năm, nơi đây được mệnh danh là khu vực ẩm ướt nhất thế giới.
Meghalaya cũng là nơi sinh sống của khoảng 3 triệu người, chủ yếu là người dân tộc Khasi (khoảng 1,2 triệu người), người Garos và người Jaintia.
Họ đã sinh sống ở đây từ 2.300 năm nay, theo chế độ mẫu hệ. Vì thế nên người Meghalaya còn được gọi là “bộ tộc mẫu hệ”.
Nguyên nhân của những trận mưa lớn tại đây là do dòng không khí ẩm từ vùng đồng bằng ngập nước của Bangladesh di chuyển về phía Bắc. Khi những đám mây đi qua những ngọn đồi dốc cao của Meghalaya, nhiệt độ giảm làm nước ngưng tụ, gây mưa liên tục.
Để chống chọi lại với những trận mưa dai dẳng, người dân ở đây chế tạo ra một loại “áo mưa” có tên là Knups với hình dạng như chiếc thuyền được làm từ tre và lá chuối.
Với chiếc “áo mưa” độc đáo này, họ vẫn có thể đứng làm việc bình thường bằng cả 2 tay và hình dáng của Knups cũng giúp họ không bị ướt bởi những cơn mưa kèm theo giông lớn.
Trong 2 tháng đỉnh điểm của mùa mưa là tháng 6 và tháng 7, lượng nước trút xuống ngôi làng này đo được khoảng 7.000mm. Với địa hình đồi núi gập ghềnh, sạt lở đất là điều không tránh khỏi ở Meghalaya.
Để giữ cho đường thông thoáng vào mùa mưa, chính quyền nơi đây đã thuê người dân với mức lương 2,5USD/ngày (khoảng 50.000 VND) cho đến khi mùa mưa kết thúc vào khoảng tháng 10.
Những cây cầu ở Meghalaya vô cùng đặc biệt. Thay vì được xây bằng bê-tông như những nơi khác, người dân nơi đây lại sử dụng chính những rễ cây, cây gỗ "sống" để bắc cầu qua suối.
Các rễ cây đa, cây cao su… được họ bện lại thành búi. Qua hàng thế kỷ, những rễ cây này lớn lên và khỏe hơn, tạo ra những cây cầu vô cùng chắc chắn. Những cây cầu “sống” dài tới 30m và có thể chịu được tải trọng của 50 người.
Để làm những cây cầu này, đầu tiên người dân sẽ sử dụng tre làm khung. Sau đó, họ bện các rễ phụ của cây cao su lên, các rễ cây này sẽ tự phát triển theo khung tre đó.
Một thời gian sau, khung tre mục nát nhưng các rễ cây cao su thì vẫn tiếp tục phát triển. Theo người dân ở đây, trong khoảng từ 7-8 năm, họ sẽ có một cây cầu chịu được sức nặng của một người.
Không chỉ những chiếc cầu, người dân ở đây còn dùng rễ cây để làm ra những công trình khác ví dụ như những bậc thang để đi lên những đoạn đường dốc.
Cuộc sống của người dân nơi đây còn khá lạc hậu, những khu chợ dưới trời mưa như thế này vẫn là nơi cung cấp lương thực chính cho cư dân trong làng.
Tuy rằng trời mưa nhưng cuộc sống, công việc của người dân vẫn tiếp diễn. Với họ, thật không hay nếu như bạn cứ nghĩ về những khó khăn khi trời mưa vì dù mưa thì chúng ta vẫn phải làm việc.
(Nguồn: Petapixel, Wikipedia)