Ai bảo Hà Nội đang thiếu chỗ chơi?

Blue plane, Theo Pháp luật xã hội 00:00 02/03/2014

Hà Nội thiếu chỗ chơi ư? Sẽ không có chuyện điệp khúc café – xem phim – đi ăn – đi bar xuất hiện đến mức nhàm chán, nếu chúng ta không tự gắn trong đầu mình rằng chỉ có từng ấy địa điểm để tụ tập và hẹn hò…

Hôm qua tôi có đọc bài viết "Giới trẻ Hà Nội có đang thiếu chỗ chơi?". Quả thật, tác giả của bài viết rất tinh tế khi phát hiện ra những thiếu sót của các địa điểm vui chơi tại Hà Nội. Nhưng suy đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy luận điểm này còn nhiều "lỗ hổng" đáng bàn. Sự thật thì, ai bảo là Hà Nội thiếu chỗ chơi?

Đừng cố định trí óc

Hãy cứ thử tưởng tượng Hà Nội là một bức tranh rất lớn. Anh nhiếp ảnh gia hạng xoàng chỉ thấy Hà Nội nhàm chán, cũ kỹ và quen thuộc. Thì đấy, điểm đi điểm lại là dăm ba chỗ: mấy con phố cổ, Hoàng Thành Thăng Long, cầu Long Biên, khách sạn Metropole, gần đây thì mới có thêm vài studio dựng cảnh sẵn… Còn anh nào có con mắt tinh tường hơn, sẽ thấy Hà Nội không ngày nào giống ngày nào, mỗi ngày một khác, mỗi ngày anh ta lại có cảm hứng với thành phố nhỏ nhưng có rất nhiều ngóc ngách này.

Lại có chuyện, nhiều bạn trẻ cảm thấy rất ngạc nhiên khi xem ảnh các ngôi sao quốc tế, các siêu mẫu hàng đầu thế giới đến Hà Nội chụp hình, quay clip. Hà Nội có gì đâu? Nhưng đến khi xem ảnh, xem video, mới trầm trồ nhận ra một Hà Nội rất khác. Ô kìa cũng là nhà hát Lớn, cũng là gánh hàng rong, cũng là quán café đấy, mà lên ảnh sao lại đẹp như vậy? Bình thường Hà Nội đâu có đẹp như thế? Sự thật là Hà Nội đẹp, nhưng Hà Nội đẹp trong mắt ai?

Ai bảo Hà Nội đang thiếu chỗ chơi? 1

Chúng ta đừng đổ lỗi cho Hà Nội thiếu chỗ chơi, nếu không chịu nghĩ khác. Cuối tuần rảnh rỗi, bạn bè rủ nhau tụ tập, có bao nhiêu người thử ghé thăm anh Google tìm địa điểm, hay trong đầu đã có sẵn một vài chốn quen đến mức nhàm? Thôi cho nó tiện, thôi cho đỡ mất công tìm, thôi thì ngại đường xa, thôi thì ngại thử điều mới, thôi thì nghe đồn cái chỗ đấy chẳng có gì hấp dẫn đâu… 

Có hàng ngàn lý do khác nhau để biện minh cho việc Hà Nội chẳng-có-cái-gì-chơi. Nếu lý do này được viện vào thời điểm Tết thì có vẻ hợp lý, vì phong tục người Hà Nội thường ăn Tết dài, mở hàng quán muộn, đúng là chẳng biết đi đâu về đâu. Nhưng giữa những ngày thường nhật, khi chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là có hàng loạt các hoạt động diễn ra, thì hãy thử xem xét lại. Suy cho cùng, có rất nhiều con đường trong trí óc, nhưng dường như giới trẻ – những người được cho là năng động bậc nhất, lại gặp rất nhiều khó khăn trong việc chọn cách giải phóng năng lượng – chọn cách chơi vui, chơi thoải mái, chơi thú vị.

Tôi cũng là một người trẻ, cứ thử tin tôi

Hà Nội không thiếu gì hoạt động. Thích hoạt động miễn phí, xin mời ghé thăm Luala Concert, được tổ chức hằng năm định kỳ 2 mùa: mùa xuân hè và mùa thu đông. Việc được gặp những ca sỹ hàng đầu như Mỹ Linh, Hồng Nhung, Tùng Dương… không còn hiếm hoi, nghe nhạc giao hưởng không phải là điều quá xa xỉ và khó hiểu. Giữa không gian đường phố tưởng như rất ồn ào, tiếng nhạc vang lên, bất kể nắng mưa, người nghe thì đủ mọi lứa tuổi, tầng lớp. Nhưng nhiều nhất là các bạn trẻ. Họ ngồi đấy, đứng đấy, không ngại mỏi, không ngại mệt, không ngại khát, chỉ để được nghe nhạc. 

Những đêm nhạc của Rhapsody Philharmonic (dàn nhạc giao hưởng trẻ chơi các bài hát hiện đại) và những buổi nhạc kịch “Đêm hè sau cuối” chưa bao giờ vắng khán giả, lúc nào cũng chật cứng người. Dù mọi thứ thể nghiệm đều có thể khiến người ta e dè và coi chừng, thì vẫn thấy những đêm ấy thực sự là đêm-của-những-người-trẻ. Người trẻ làm, người trẻ nghe, và người trẻ bày tỏ.

Ai bảo Hà Nội đang thiếu chỗ chơi? 2

TEDx là những buổi nói chuyện truyền cảm hứng bất tận nổi tiếng khắp toàn cầu. TEDx cũng đã có mặt ở Việt Nam. Dù còn non trẻ, dù có thể còn những sự so sánh độ hấp dẫn của TEDx Việt và TEDx thế giới, thì vẫn cứ phải thấy rằng đang có một đội ngũ những người trẻ khát khao mang những điều văn minh đến cho cộng đồng giới trẻ Việt. Mùa hè năm ngoái, giữa cái nóng bỏng rẫy của Thủ đô, hội trường rạp Công nhân ở Tràng Tiền vẫn kín đặc chỗ. 

Chỉ điểm qua một vài sự kiện như vậy, chưa kể đến một hệ thống dày đặc các tuần lễ phim quốc tế miễn phí ở rạp chiếu phim Quốc gia, Viện Goethe, L’Espace, các hội chợ  triển lãm liên tục được mở ra, các buổi hội thảo, diễn thuyết…, để thấy Hà Nội không “tẻ nhạt” như nhiều người vẫn nghĩ. Lên các chuyên trang cập nhật sự kiện, chưa bao giờ thấy Hà Nội thiếu vắng điểm vui chơi.

Hà Nội không thiếu chỗ chơi. Thủ đô luôn được ưu ái trong các sự kiện trong nước và quốc tế. So với những người trẻ ở các thành phố và tỉnh thành khác trong cả nước, Hà Nội được “con cưng” khá nhiều hoạt động.

Ai bảo Hà Nội đang thiếu chỗ chơi? 3


Vậy nên, cứ tìm đi, rồi sẽ thấy

Thích thử nghiệm, thích khám phá, thích tìm tòi – chơi là phải vậy.

Chơi không có chỗ cho nguyên tắc. Nên nếu bạn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì, cứ thử làm.

Thử đặt ra một câu hỏi thế này, bạn đi du lịch để làm gì? Có phải để đi xem phim, đi tán gẫu, đi bar, đi ăn vài món mà ở đâu cũng có? Đến Venice, không thể không đi thuyền nghe hát. Đến Paris, không thể không đi thăm tháp Effiel. Đến London, không thể không thử đi xe bus hai tầng. Đấy là còn chưa kể đến những viện bảo tàng, lâu đài, vườn hoa tuyệt đẹp ở những địa điểm bạn ghé qua. Rõ ràng, muốn “chơi” vui, thì bạn phải đến những địa điểm đặc trưng, những hoạt động nổi bật của nơi đó. Còn nếu chỉ quẩn quanh của điệp khúc bốn hoạt động như trên, thì dù bạn ở New York, Milan hay Seoul, Tokyo, bạn vẫn sẽ chết ngập trong sự cô đơn và buồn chán mà thôi.

Đám đông không phải là bạn, bạn chỉ là bạn mà thôi. Một vài trào lưu đến, bạn có thể thử cho biết, nhưng biết để xem có hợp với mình hay không, chứ không phải biết để đấy. Bạn không thể chạy theo đám đông, vì đám đông hung hãn, đỏng đảnh và hay thay đổi. Bạn chỉ có thể là bạn, thử nhiều thứ, và chọn lấy một vài thứ thực sự hợp với bản thân. Những thứ thực sự phù hợp với bạn thì sẽ bền lâu, mang đến cho bạn một niềm thích thú khó cưỡng và không dễ nhạt nhòa.

Ai bảo Hà Nội đang thiếu chỗ chơi? 4

Cuối cùng, chơi không chỉ để giải phóng cơ thể, mà còn là cách bạn bồi bổ tinh thần. Đừng nghĩ chơi là bạn ngừng suy nghĩ. Bạn vẫn phải suy nghĩ, nhưng theo cách bạn cảm thấy hưng phấn và tự do nhất. Nên có những cuộc chơi cần đến cả sự nghiêm túc và đầu tư công sức.

Tôi từng biết những bạn trẻ “chơi” phim, chỉ bằng những chi phí ít ỏi, đã tạo nên những bộ phim “cơn sốt” trong cộng đồng như “Hà Nội, anh yêu em”, “Sài Gòn, em yêu chị”, “Xin lỗi, anh chỉ là thằng bán bánh giò”, “Trực nhật với Thư Kỳ”, “Và mai có nắng”,… Tôi cá rằng những người trẻ đằng sau các bộ phim ấy, họ cũng giống như bao người khác, cũng đi xem phim, đi ăn, café tâm sự hay đi bar. Nhưng thay vì than vãn thiếu trò chơi, địa điểm chơi, họ tự tạo ra những cuộc chơi của riêng mình. Điều tương tự cũng đúng với những bạn trẻ  “chơi” nhảy, tự quay clip cover các ca khúc nước ngoài đem thi đấu, những bạn trẻ “chơi” ảnh, “chơi” thời trang, “chơi” hội họa…

Giới trẻ chơi rất vui, rất thú vị và cá tính. Hà Nội với đặc thù là nơi hội ngộ của rất nhiều cá nhân trẻ của khắp mọi nơi, càng không thể là nơi thiếu chỗ chơi. Đừng đổ lỗi cho Hà Nội. Tự hỏi xem mình đã chơi như thế nào.

Lời kết

“Người ta” nói giới trẻ ngày nay phù phiếm, vật chất và sống hời hợt. “Người ta” nói giới trẻ giỏi nói hơn giỏi làm. “Người ta” nói giới trẻ già dặn trong chuyện tiền bạc, tình dục và bạo lực, nhưng lại rất non về văn hóa, lịch sử, cách thể hiện bản sắc trước thế giới. 

Cứ mặc kệ “người ta” nói, bởi “người ta” chỉ là những người chúng ta không quen, không biết, không gặp mặt. 

Nhưng chúng ta phải tự nhìn nhận lại mình, ngay từ những chuyện tưởng như rất vô tư và không cần lo nghĩ như chuyện chơi. Không phải ngẫu nhiên mà có những vĩ nhân thế giới được ví như “những con người chơi nghịch”. Chơi cũng là nghệ thuật, cũng thể hiện phông văn hóa, cách tư duy và cách ứng xử với cuộc sống. 

Không gì chứng minh rõ hơn bằng hành động. Một ngày nào đó, “người ta” sẽ phải nói về giới trẻ như những người tiên phong và có thể tin tưởng, hy vọng.

Hà Nội có thiếu chỗ chơi không? Có, thiếu chỗ chơi cho người già và các em nhỏ. Nhưng với những người trẻ như chúng ta, Hà Nội không thiếu địa điểm và hoạt động.

Hà Nội không thiếu chỗ chơi, cứ tin là như vậy. Đừng đổ lỗi cho một thành phố. 

Người trẻ chúng ta, trước hết, phải là những người biết nhận lỗi và biết cải thiện. Như trong chuyện chơi này.

Cứ chơi đi, thật vô tư và thật hết mình!