- Khoai
tây chiên hay nem chua, mày?
- Cả
hai.
- Phở
cuốn hay bánh xèo, mày?
- Cả
hai?
- Tham thế? Chỉ được chọn một thứ thôi.
- Thế hả? Vậy tao chọn cả hai! Hahaha...
Nắng là một đứa có tính cách khác người như thế.
Nó không bao giờ chọn lựa được khi người ta đưa ra hai thứ. Thích sinh nhật
lãng mạn hay sôi động? Cả hai. Thích hoa hồng hay hoa hướng dương? Cả hai...
Với nó, hoặc là chọn cả hai, hoặc là không chọn gì. Mọi người cứ hay đùa là nó
tham lam. Nó cũng tự nhận là mình tham lam. Nhưng thà như thế còn hơn là để mất
thứ kia, trong khi thứ kia chẳng có tội tình gì. Nó luôn lấy câu nói của anh
chàng Goo Jun Pyo trong BOF ra làm phương châm sống: “Trong từ điển của tôi
không có hai chữ bỏ rơi...” Hừm, ngụy biện thế đấy!
***
Mưa hộc tốc phóng xe máy đến nhà nó vào một buổi
tối mùa thu, gió se se lành lạnh. Nắng xuất hiện 5 phút sau tiếng chuông cổng
và tiếng gọi ý ới của thằng bạn thân, tay còn cầm cái điều khiển ti vi:
- Hì,
sorry mày, mở tiếng to quá mãi mới nghe. Đến làm gì thế?
- Giời
ạ, nhanh hộ tao, vào thay quần áo đi, mượn mày 30 phút.
- Có
chuyện gì thế?
- Nhanh
đi, tao không có thời gian giải thích đâu.
Nắng quay vào nhà, vẻ mặt khó hiểu. Đi một đoạn, nó ngoái lại nhìn Mưa, nhưng chỉ nhận được cái nhíu mày và hất đầu, ý bảo: “Nhìn gì mà nhìn, nhanh lên đi”. Nắng nhún vai, miễn cưỡng bước nhanh
vào nhà, không quên tự hỏi: “Có chuyện gì với thằng bé thế nhỉ?”
... Sau khi đã yên vị phía sau xe của Mưa, nghe thằng
bạn tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện, Nắng gật gù ra vẻ hiểu biết:
- Ra là vậy, tức là người chơi piano của quán
nghỉ đột xuất mà không xin phép và bây giờ không có ai chơi piano.
- Đúng rồi, mày cũng hiểu chuyện đấy.
- Vậy ý mày là tao sẽ chơi thay à?
- Chứ sao nữa. Không tao đến tìm mày làm gì?
- Thôi, không chơi đâu, mấy tháng nay có tập
tành gì đâu, vùi đầu vào thi cử, tay cứng hết rồi.
- Thôi bà trẻ ơi, giúp tao lần này đi mà. Tại
hôm nay có một người khách đặc biệt gọi điện đặt bàn, còn yêu cầu có người chơi
piano. Có vẻ là đại gia, chuyển tiền trước vào tài khoản rồi nên anh Minh tập
trung chăm cho buổi tối hôm nay ghê lắm.
- Thế mày định trả công tao thế nào đây?
- Còn công cán gì nữa. Mày sẽ được nhận lương
cho nhạc công vào ngày hôm nay. Há há.
- Thế thì nghỉ đi nhá. Chả khác gì người làm
thuê. Tao thì phải khác chứ.
- Thôi được rồi. Xem phim hay đi ăn?
- Mày biết rồi còn hỏi. Cả hai!
- Haizz. Kiếp trước xem ra tao ăn ở thất đức
rồi. Á á á, đừng véo tao nữa. Thôi, một suất xem phim kèm bỏng ngô, nước uống và
tài xế đến đón tận nhà, được chưa?
- Thế còn tạm chấp nhận được. – Nắng cười.
***
- Bạn em đấy hả?
Anh quản lý đưa mắt về phía Nắng, hỏi. Mưa hích
vào tay con bạn, ý bảo nó trả lời. Nắng vội vã:
- À vâng, em là bạn Mưa, ý nhầm, bạn của Dũng.
Em có thể chơi được piano.
- Nó chơi được cả guitar đấy anh ạ. - Mưa chỉ vào
Nắng, PR thêm.
- Em chơi piano bao lâu rồi? – Anh quản lý ôn
tồn.
- 4, à, khoảng 5 năm ạ.
Anh quản lý gật đầu, cười thở phào:
- Chà, vậy tốt quá rồi. Giúp anh nhé. Anh sẽ trả
em gấp đôi lương ngày bình thường. Hôm nay đột xuất quá.
- Không có gì ạ, em sẽ cố gắng.
Anh quản lý đẹp trai quay đi, không quên nháy
mắt với Mưa: “Cậu kiếm đâu ra cô bạn xinh thế?”, làm Nắng tự dưng đỏ mặt, véo vào
tay thằng bạn thân:
- Tại mày đấy, chẳng nói trước làm tao hồi hộp
chết được. Lẽ ra thử một bản lúc còn ở nhà có phải tốt không.
- Lo gì, tao tin mày. Hehe. Oạch, gần 8h tối, khách bắt đầu đông rồi. Mày ngồi vào đàn đi. Giờ thì cứ chơi bản nào mày thích
ấy. Thoải mái đi. Bao giờ hai nhân vật chính đến sẽ có người lên thông báo với
mày. – Rồi Mưa hỏi một người đồng nghiệp – Bàn số 7 chị nhỉ? – Lại quay sang
Nắng - Ừ, đấy, lúc ấy mày đổi bản nào du dương nhẹ nhàng tí nhé!
- Ừm. Biết rồi.
Nắng bước tới chiếc piano đặt ở một góc nhỏ của
quán, chân hơi run run. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống. Mưa đứng phía đằng kia, đang
nhìn nó, không quên giơ hai ngón tay hình chữ V. Theo quy ước của hai đứa thì V
vừa là Vi – tên của Nắng, vừa là Victory – chiến thắng. Khẩu hình miệng của thằng Mưa thì rõ ràng
đang cố hét: “Cố lên”, nhưng không dám hét to ra. Nắng nhìn một lượt khắp quán.
Đây quả là một chỗ ngồi lý tưởng. Từ đây có thể nhìn bao quát được toàn bộ quán
cafe, nơi Mưa đã làm part-time được gần hai tuần nay trong khi chờ điểm thi đại
học. Nắng vẫn tới tìm Mưa suốt, nhưng toàn đứng ngoài chứ chưa vào trong bao
giờ. Giờ mới có dịp ngắm kĩ. Ánh đèn dìu dịu, ấm áp, kết hợp với những bóng đèn
màu xanh lắp cố định trên bức tường được sơn màu vàng chanh, dưới những bức
tranh tĩnh vật và phong cảnh đầy tính nghệ thuật. Quán cà phê này nghe Mưa bảo
mới mở được ba tháng, anh chủ quán là bạn thân với anh họ Mưa nên nó xin vào làm
giết thời gian. Cũng mấy lần nó hỏi Nắng có muốn đi làm không nhưng con bé lại
lười biếng, đòi ở nhà ăn ngủ bù 12 năm đèn sách. Chắc còn khoảng tuần nữa mới
biết điểm nhưng cả hai đứa không lo lắm, vì đứa nào cũng làm bài khá tốt. Nắng
nhìn Mưa tất bật pha đồ uống, rồi bưng bê cho khách, thấy cũng chuyên nghiệp
phết. Nó mỉm cười, hít thở sâu một cái trước khi đặt đôi bàn tay thon dài và
trắng muốt lên bàn phím piano. Bản "Kiss the rain" vang lên như một thói quen từ
lâu vốn đã hiện hữu trong đầu Nắng. Nó yêu mưa lạ lùng (tất nhiên mưa ở đây là
danh từ chung, không phải nickname thằng bạn thân nhất của nó). Từ nhỏ nó đã
biết buồn vì nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên, cái tuổi mà bọn trẻ con thấy trời mưa
chỉ biết khóc vì không được ra đường chơi, vòi vĩnh mẹ đủ thứ. Vậy mà chả hiểu
vì sao bố mẹ lại gọi nó là Nắng làm tên ở nhà. Hồi bé có lần nó thắc mắc:
- Con thích mưa, sao lại đặt tên con là Nắng?
Bố cười cốc đầu:
- Vì ngày con ra đời, trời có nắng sau suốt hai tuần u ám. Chắc tại thiên thần nhỏ là con đã mang ánh nắng tới nên bố quyết
định gọi con như vậy. Con không thích à?
Nắng xị mặt:
- Vậy nếu ngày con ra đời có mưa đá bố mẹ cũng
đặt con là Mưa Đá à?
Vậy đấy! Nhưng vấn đề là ngày nó ra đời không có
mưa đá, mà là có nắng cơ...
- Mày buồn chuyện gì thế? – Thằng bạn sau một
hồi chơi rượt đuổi với lũ con trai trong sân trường giờ ra chơi, chợt phát hiện
ra con bạn đang ngồi một mình dưới gốc cây, tay cầm cái que vẽ vẽ gì đó trên
nền gạch, bèn không chơi nữa, mà chạy đến bên cạnh, cúi xuống hỏi.
- Tao không thích tên tao. – Con bạn vẫn không
chịu ngước lên, vẫn chăm chú vẽ nhiều vòng tròn trùng nhau trên nền - thói quen
của Nắng những khi lo lắng, buồn, bối rối và đang không biết phải làm gì.
- Tên mày hay còn gì? - Dũng ngồi hẳn xuống bên
cạnh Vi. - Tao cũng thích Nắng. Trời nắng được ăn kem, mùa hè có nắng, được đi
biển nữa.
- Nhưng tao thích mưa. Tao muốn đổi tên quá.
Dũng chợt bối rối, gãi đầu một lát rồi chợt reo
lên:
- A, có cách này nhé, tao gọi mày là Mưa.
- Nhưng bố mẹ tao không thích, mà tao lại không
muốn nói dối đâu.
- Vậy thì... Hừm, được rồi. – Dũng vỗ vào vai Vi. – Hay từ giờ tao là Mưa? Mày cứ gọi tao là Mưa cũng được. Tao với mày thân nhau,
tao là Mưa thì mày cũng thích chứ?
Vi ngước lên nhìn Dũng:
- Thế được không?
- Được chứ! - Dũng cười tươi. Từ giờ mày là
Nắng, tao là Mưa. Mày thích mưa, tao lại thích nắng, thế là ổn rồi còn
gì? Chịu không?
Đôi mắt đen tròn của con bé ánh lên những tia
vui sướng, nhìn thằng bạn:
- Chịu! Mày hứa nhé!
...
Nắng nghĩ lại quá khứ của hai đứa, chợt bật cười
và đưa mắt tìm thằng bạn. 9 tuổi và một lời hứa. Vậy mà lời hứa của một đứa
nhóc 9 tuổi cũng đã thực hiện được chín năm có lẻ rồi. Thấy Mưa đang cầm cái khay
đựng cà phê cho khách, cười toe với nó, còn nói gì đó Nắng nghe không rõ. Nhưng
nó dám chắc 100% là Mưa đang nói câu quen thuộc: “Mày lại muốn kiss tao đấy
à?”. Lần nào chơi bản này cho Mưa nghe thằng bạn cũng nói câu đó, rồi hai đứa
lại nhìn nhau cười vang hết cỡ.
Những nốt nhạc cuối cùng của bản "Kiss the rain" lắng xuống, chợt có người bước lên nói nhỏ với Nắng là hai vị khách đặt chỗ và
yêu cầu có nhạc công chơi piano đã tới. Nắng gật đầu, nó đã nghĩ ra là sẽ chơi
bản nào trong khung cảnh này rồi. Nhắm mắt, nó đặt tay lên phím đàn, nhẹ nhàng
lướt bản "Ballade pour Adeline". Từng nốt nhạc du dương vang lên, bầu không khí
trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết. Ánh sáng dịu nhẹ trong quán cùng tiếng đàn,
chắc người khách yêu cầu đó sẽ có một cuộc hẹn hò thành công cho xem. Nắng nghĩ
bụng, chợt mỉm cười. Nó mở mắt xem mọi người trong quán đón nhận bản nhạc này
thế nào. Ai cũng đều lắng nghe, thả hồn vào điệu nhạc, một số bàn thì nói
chuyện thật khẽ. Có người còn nhắm hẳn mắt lại để cảm nhận. Nó thấy vui vui.
Đang cố gắng đưa mắt tìm Mưa, bỗng Nắng giật mình, ngạc nhiên đến sửng sốt.
Tiếng đàn chợt ngưng lại. Đôi bàn tay để nguyên trên những phím đàn. Nắng không
chơi tiếp được nữa. Bàn số 7...
Con bé vừa trông thấy Tùng Anh...
Hình như những vị khách của quán đều phát hiện
ra là tiếng nhạc đã dừng từ lúc nào. Ai cũng đều quay lại nhìn về phía chiếc
đàn piano, nơi Nắng đang ngồi bất động, ánh mắt hướng về phía bàn số 7. Tùng
Anh cũng không ngoại lệ, cũng nhìn nó đầy vẻ bất ngờ. Hai cái nhìn chạm nhau,
nhưng nỗi niềm không thể chia sẻ thành tiếng. Nắng biết nó sai rồi, vô cùng sai
rồi. Dừng giữa chừng thế này, anh quản lý kia chắc chắn sẽ trừ lương Mưa vì
giới thiệu một con bé chẳng ra gì, không khéo còn đuổi việc Mưa. Nhưng làm sao bây
giờ Mưa ơi, tao không làm được gì nữa cả. Tao thực sự đang rất rối...
- Đi ra với tao nào!
Mưa tới bên cạnh từ bao giờ, nắm lấy bàn tay của
Nắng. Con bé để yên cho thằng bạn kéo đi và không có bất cứ một sự phản ứng hay
chống đối nào. Chỉ có điều, ánh mắt nó vẫn không ngừng nhìn về phía Tùng Anh.
Ra đến bên ngoài quán, Mưa mới buông tay con bạn ra:
- Mày không sao chứ?
Nắng không trả lời. Vẫn đờ đẫn, vô hồn.
- Thôi, đứng yên ở đây, tao lấy xe đưa mày về.
Đừng chạy đi đâu nhé.
Ngồi yên vị sau xe của Mưa, gió đêm hơi lạnh khiến Nắng mới bắt đầu cảm nhận được mọi thứ hình như đã đi quá xa rồi. Hai đứa
không nói với nhau câu gì, cho đến khi tới trước cổng nhà Nắng, con bé xuống
xe, lí nhí:
- Tao...
- Thôi đừng nói gì nữa, tâm trạng mày không được
tốt, vào nhà đi. Có gì nói chuyện sau.
- Xin lỗi mày! – Nắng lạc cả giọng như sắp khóc
- Ơ hay, bảo thôi rồi mà, vào đi.
- Mày có thấy Tùng Anh không? – Nắng vẫn cố nói
tiếp
- Có – Mưa thở dài...
***
Anh chủ quán đã mở một list nhạc saxophone của
Kenny G để thay cho piano, sau khi đứng lên xin lỗi những vị khách trong quán
vì sự cố vừa rồi và hứa giảm 50% giá cho đồ uống trong tối nay. Cặp đôi
bàn số 7 vẫn im lặng từ lúc cô bé chơi piano được một cậu bạn kéo khỏi quán.
- Cô ấy là sao vậy anh? – Cô gái xinh đẹp ngồi
đối diện Tùng Anh mở lời trước.
- Ừm...
- Sao vừa nhìn thấy anh lại như vậy?
- Nói sao nhỉ? – Tùng Anh chợt cười – Em gái anh
đấy!
- Em gái anh? – Cô gái ngạc nhiên – Không phải
chứ?
- Anh luôn xem cô ấy là em gái...
Tùng Anh là hot boy chuyên Lý. Ngoài chuỗi thành
tích mà ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ thì còn là thần tượng của rất nhiều em
khóa dưới, đặc biệt là những ai mới vào trường mà được nghe kể thì dù chưa
nhìn thấy mặt cũng đã “chết trong lòng một ít” rồi. (còn nếu gặp thì chắc là
chết hẳn!). Đẹp trai, học giỏi, ga lăng, gia đình khá giả - quá tuyệt và hoàn
hảo. Vậy nên Mưa chẳng hề bất ngờ khi Nắng cũng nằm trong “hội những người phát
cuồng vì hotboy Tùng Anh” - cách gọi đùa của mấy bà tám. Chỉ có điều, Nắng tiếp
cận Tùng Anh nhanh hơn những cô nàng khác thông qua khả năng chơi piano của
mình. Chính cô là người đã đệm đàn cho Tùng Anh trong cuộc thi học sinh thanh
lịch của trường qua sự giới thiệu của Mưa – hậu bối chuyên Lý của Tùng
Anh.
- Chắc em không biết Thúy Vi đâu. Cô bé vào
trường thì em đã đi du học rồi. – Tùng Anh nói với cô gái.
- Vâng. Cô ấy trông rất dễ thương.
- Ừ! Và ngốc nghếch nữa.
***
- Anh ấy về nước bao giờ vậy nhỉ? - Nắng hỏi. Hai
đứa đang ngồi bệt chỗ bậc thềm trước cổng nhà nó.
- Tao cũng không rõ. Nhưng mà mày vẫn còn nhung
nhớ ghê thế à?
- Tao cũng không biết nữa. Haizz.
Rõ rành rành vậy rồi còn gì. Hừm! Đúng là đồ ngốc. Mưa vẫn nhớ rõ mồn một, cái giây phút Nắng cười rạng rỡ thông báo với nó: “Mày ơi, hình như tao bị cảm nắng thật rồi”. Lúc đầu Mưa còn không hiểu: “Cảm nắng thế nào? Khổ. Mày lại ra đường không đội mũ nón gì phải không?”. Nắng với tay cốc đầu thằng bạn: “Không. Hâm thế. Cảm nắng nghĩa bóng cơ!” “Hả?”... Loay hoay một hồi con bé mới chịu khai thật. Chà, hóa ra nó thích anh Tùng Anh. Ai chứ Tùng Anh thì Mưa biết rõ. Tiền bối chuyên Lý, lớp kết nghĩa với lớp Mưa mà. Nhờ Mưa mà Tùng Anh và Nắng quen nhau, chơi thân với nhau nữa. Ba người rất hợp cạ, mặc dù Tùng Anh học hơn bọn nó hai lớp. Tình cảm của Nắng thì ngày một nhiều, nhưng vấn đề là anh Tùng Anh không hề biết cô bé trẻ con hay làm nũng này lại thích mình, mà chỉ vô tư xem Nắng như em gái, không hơn. Mấy lần Mưa định cho Nắng biết sự thật mà nó tìm hiểu được từ những lần nói chuyện với Tùng Anh, rằng anh đã có bạn gái đang đi du học ở Mỹ, chờ tốt nghiệp xong Tùng Anh cũng sẽ đi, nhưng nhìn cái vẻ mặt ngây thơ cùng sự quyết tâm “cưa đổ” Tùng Anh của con bé, Mưa không dám nói. Giai đoạn anh Tùng Anh vừa đi, Nắng suy sụp ghê lắm. Cũng đúng thôi, nó thích anh ấy nhiều thế cơ mà...
- Cô gái lúc nãy, mày có biết không? – Nắng hỏi,
tay lại đưa những nét vẽ thành vòng tròn trên nền gạch.
- Chị Lan Trinh, hơn bọn mình một tuổi, tao từng
kể với mày đấy. Người yêu Tùng Anh.
- À... Ừ, nhớ rồi. – Nắng thở dài
Mưa chợt thấy mình đúng là ngốc. Nếu dũng cảm
nói sự thật từ hai năm về trước thì chắc là Nắng cũng chẳng hi vọng nhiều để
rồi thất vọng như hôm nay. Hai năm rồi không liên lạc với Tùng Anh, mà anh ấy
cũng không liên lạc gì với Nắng, vì trước khi tốt nghiệp, Mưa đã nói cho anh ấy
biết sự thật về tình cảm của con bạn thân dành cho anh ấy. Hơi bất ngờ, Tùng
Anh dần tránh mặt Nắng, cũng không muốn liên lạc để con bé bớt buồn. Lâu mới
gặp lại, chắc Nắng quá bất ngờ nên mới như vậy.
- Nói thật xem, mày vẫn thích Tùng Anh à?
- Đã bảo tao không biết mà. Nhưng quan trọng gì
đâu cơ chứ. Anh ấy thậm chí còn trả nhiều tiền để được nhạc công chơi những bản
nhạc hay cho không gian của họ thêm lãng mạn cơ mà. Anh ấy yêu chị ấy rồi.
- Ừ nhỉ! Hi vọng không có chuyện gì xảy ra và
tao cũng không mất việc. Haha.
Nắng cúi đầu, vẻ biết lỗi:
- Sorry mày. Tao không cố ý.
- Ừ. Thôi khuya rồi, vào nhà đi. Tao về
quán thay đồ rồi về luôn. Quá giờ làm mà chưa về nhà, mẹ tao lại lo.
- Ừm. Vậy mày về đi.
- Vào nhà đi rồi tao về. À Nắng này... – Mưa nói,
hơi lúng túng - Mày còn nhớ lời tao nói với mày cách đây hai năm chứ? Lúc ấy mày
cũng khóc vì hay tin Tùng Anh đi du học. Tao đã nói xung quanh mày không phải
chỉ có anh ấy. Mày còn có gia đình, có mấy cô bạn lập thành hội bà tám, có hội
fan Backstreet Boys thân nhau như anh em. Và tao, tao sẽ luôn ở cạnh mày, dù
thế nào đi nữa, mày nhớ không?
Nắng gật đầu, mắt rưng rưng. Mưa cười với nó:
- Thôi vào nhà đi.
Mưa đứng chờ Nắng vào tận cửa mới quay xe. “Đồ ngốc, tao không nghĩ là tình cảm của một đứa con gái 16 tuổi lại có thể giữ được lâu thế đâu. Xem ra tao hơi bị coi thường tình cảm đó rồi. Hóa ra, rung động đầu đời bao giờ cũng để lại trong trái tim những gì trong trẻo nhất, thuần khiết nhất, và khó quên nhất, phải không?”. Mưa nghĩ thầm, phóng xe trên con đường vắng. Ánh đèn cao áp chiếu xuống những hàng cây cổ thụ ngả bóng trong màn đêm.
***
Tùng Anh tới tìm Dũng ở quán cafe sau giờ làm.
Trông thấy Tùng Anh đứng đợi mình ở cổng, Dũng không khỏi ngạc nhiên:
- Sao anh biết em làm ở đây? - Dũng tò mò
- Tối qua anh đã hỏi chủ quán. Hết ca rồi đúng
không? Cho anh chút thời gian nhé!
Cả hai lại bước vào bên trong quán. Dũng định
đứng lên đi lấy đồ uống nhưng Tùng Anh cười, giữ lại:
- Anh đã gọi rồi. Bây giờ em là khách của quán,
chứ không phải là nhân viên đâu.
- Vâng – Dũng ngồi xuống – Có chuyện gì ạ?
- Anh về được một tuần rồi. Về dự đám cưới chị gái
anh. Cả hai bọn anh về cùng nhau.
- ...
- Chà, có phải không khí hơi nặng nề không? Sao
em không nói gì?
Dũng ngập ngừng:
- Anh gặp em để chỉ nói điều này thôi à? Hay anh
muốn em thông báo cho ai đó?
Tùng Anh vẫn giữ nụ cười:
- Vẫn giận anh à? Ừm, thực ra anh rất muốn gặp
lại Thúy Vi một lần. Tuần sau lại bay qua bên đó rồi. Dù gì thì anh cũng cần
xin lỗi cô ấy, không phải vậy sao?
- Vâng! Vậy em sẽ cho anh số nó. Có gì anh hẹn
trực tiếp nhé!
Sau ghi đọc số cho Tùng Anh, Dũng đứng dậy, xin
phép ra về. Chợt nghĩ ra điều gì, nó ngoái lại nói với Tùng Anh:
- Nắng nó vẫn còn thích anh. Em biết anh đã có
chị Lan Trinh, nhưng nếu có gặp, anh cũng đừng nói gì làm tổn thương nó nhé. Nó
hay khóc nhè lắm.
Nắng ngồi trong phòng trước màn hình máy tính.
Lục lọi một hồi, nó cũng tìm ra được những kỉ niệm giữa nó và Tùng Anh. Clip
quay hôm thi học sinh thanh lịch, hàng chục bức ảnh chụp ở trường, khi đi chơi,
album hôm offline fan của Backstreet Boys – nhóm nhạc mà cả hai đều rất thích, hay
những bức ảnh Nắng chụp lén Tùng Anh nữa. Hai năm trước, nó đã cẩn thận xếp
chúng vào một thư mục nhưng không nỡ xóa mà lại giấu thật kĩ trong máy tính, hi
vọng một thời gian sau sẽ quên bẵng đi. Mặc dù hai năm rồi không tìm lại, nhưng
đường dẫn đến chỗ giấu thư mục đó, Nắng không hề quên. Cứ tưởng rằng đó chỉ là
cơn cảm nắng nhất thời bồng bột của tuổi ô mai, hóa ra tất cả không đơn giản
như nó nghĩ. Thời gian qua, tưởng có thể quên, nhưng không ngờ rằng tất cả vẫn
vẹn nguyên và rõ mồn một. Nắng biết Tùng Anh chỉ xem nó như em gái và đã có
người yêu, nhưng hôm trước, khi tận mắt nhìn thấy họ ngồi đối diện nhau, cười
nói vui vẻ, Nắng mới thấy tim mình nhói đau. Nó biết, tất cả đã xa thật rồi...
Chuông điện thoại reo bài hát quen thuộc "Show me
the meaning of being lonely". Một số lạ, Nắng bấm nghe:
- A lô ạ?
- Thúy Vi phải không? Anh là Tùng Anh.
Cái gì? Tùng Anh ư? Nắng suýt nữa thì hét lên
ngạc nhiên, nhưng chỉ mất ít giây, nó bình thản trở lại:
- Vâng. Có chuyện gì không anh?
- Ừm, em rảnh không? Anh muốn gặp em.
- Sao anh biết số em?
- Anh hỏi Dũng. Hôm qua anh gặp cậu ấy. Dũng cho
anh số của em.
- Vâng, cho em sắp xếp thời gian một chút được
không ạ? Em sẽ nhắn lại cho anh vào số này.
- Ừm. Vậy được. Hi vọng được gặp em!
- Vâng. Chào anh!
Nắng tắt máy, ngồi phịch xuống ghế, tay lại bắt đầu đưa nét vẽ hình tròn trên bàn. “Có nên gặp không đây? Gặp nhau rồi thì sao? Chẳng giải quyết được gì. Anh ấy sẽ lại trở lại Mỹ với chị Lan Trinh, còn mình vẫn cô độc ở chốn này, nuôi thêm hi vọng chờ đợi sao? Ôi không, Nắng ơi, mày đã chờ đợi hai năm rồi. Hai năm đấy. Lý trí lên nào, được chứ? Nếu theo lời Mưa thì Tùng Anh đã yêu chị ấy được bốn năm. Mình cứ lẽo đẽo thế chẳng phải là vô duyên lắm sao?”... Này, bình thường không phải mày được coi là đứa thông minh, xử lý tình huống nhạy bén sao? Hừm, được rồi!
Với tay cầm chiếc điện thoại, Nắng bấm gọi lại cuộc
gọi vừa nhận:
- Em Vi đây ạ. Anh có đang vào Facebook đấy
không? – Nắng hồi hộp
- Anh đang ngồi máy tính đây, mà sao em hỏi vậy?
– Tùng Anh có vẻ ngạc nhiên
- Anh đừng hỏi gì hết, làm theo em nhé. Anh
search tên Happy Sunshine cho em, rồi tìm tên nào có avatar là hình mèo Hello
Kitty ấy, anh add friend đi.
- Em định làm gì vậy? Ừm, rồi, thấy em rồi, anh
vừa add rồi đấy.
- Vâng, em thấy rồi. Là Tùng Anh Hoàng, em
accept rồi. Từ giờ anh em mình có thể theo dõi nhau qua facebook, không mất
liên lạc như hai năm trước nữa. Em lên facebook thường xuyên ấy mà, vậy nên có
lẽ mình không cần gặp nhau đâu anh ạ. Hì.
- ...
- Em nghĩ kĩ rồi. Thực ra anh không cần cảm thấy
có lỗi với em đâu. Hai năm nay em đã quên anh rất tốt, chỉ là lúc gặp, em bất
ngờ quá nên cư xử như hâm vậy thôi. Anh đừng bận tâm nhé!
- Nhưng... Em không giận anh chứ?
- Tất nhiên rồi ạ. Anh và chị ấy rất đẹp đôi.
Tiếc là hôm đó em đã không chơi được trọn vẹn bài "Ballade pour Adeline". Hẹn anh
chị dịp khác vậy, được không ạ?
- Ừm, cảm ơn em.
- Vậy nói chuyện với anh sau. Giờ em phải gọi
cho Mưa đây. Haha. Bye bye anh!
- Chào em!
Phù! Cuối cùng cũng xong. Tự nhiên Nắng thấy nhẹ
nhõm hẳn. Phức tạp hóa mọi chuyện lên làm gì trong khi mình có thể giải quyết
nó một cách đơn giản. Chẳng phải mình đã làm rất tốt đấy sao? Bắt đầu bằng việc tự nhấn Shift + Delete cho thư mục Memories. Vậy là vĩnh viễn nó sẽ không bị lôi ra
lôi vào ngắm nghía nữa, bởi vì từ hôm nay, Nắng sẽ quên hẳn Tùng Anh.
Mưa nói đúng, cuộc sống này còn rất nhiều người
quan tâm đến mình, cũng còn nhiều thứ để mình quan tâm. Tất cả rồi sẽ ổn cả
thôi, khi bên cạnh mình luôn có thằng bạn thân nhất, sẵn sàng làm mọi thứ để
mình cười, kể cả việc để mình gọi là Mưa suốt chín năm nay.
Hừm, tự nhiên tao nhớ mày quá đấy Mưa ạ. Hai hôm không gặp mày rồi...
***
Mưa đang ngồi ủ rũ ở nhà, tay mân mê chiếc điện thoại, mãi không dám gọi cho con bạn thì nhận được một tin nhắn, from Nắng:
“Mày ơi, tao đói... Đang ở nhà một mình, bố mẹ đi vắng rồi. Mày mua gì sang
cho tao nhá! Hehe.
PS: Tao ổn rồi, đừng lo.”
Mưa đọc tin nhắn, thở phào. Giỏi lắm hâm ạ, tao
biết mày sẽ làm được mà. Nó reply nhanh cho Nắng: “Pizza hay KFC, mày? Kem hay
sữa chua, mày? Coca hay Pepsi, mày? Hahaha.”
“Biết rồi còn hỏi. Cả hai cả hai cả hai. Ôi yêu
mày lắm cơ!”
Ừm, tao cũng yêu mày, hâm ạ! Mưa phóng vội ra
khỏi nhà, đi thật nhanh sang nhà con bạn. Trời vào thu rồi, hai đứa cũng sắp
bước vào một môi trường mới, một cuộc sống mới, cuộc sống của những người
trưởng thành, của những sinh viên đại học. Hơn ai hết, tao biết rằng, rồi chúng
ta sẽ ổn cả thôi, bởi còn có biết bao điều tốt đẹp đang chờ phía trước, đúng
không mày?
Điện thoại lại báo có tin nhắn, là của Nắng.
Chắc là con bé lại đòi mua thêm gì đây mà. Mưa mở vội.
Ngạc nhiên...
Đọc xong, nó chợt cười...
Ở đâu đó, có một tia nắng nhỏ vừa send xong tin
nhắn đến số máy của Mưa, nội dung là...
"Kiss the Rain."
Và Mưa mỉm cười, thật tươi.