Chưa
sống nếu chưa yêu ở Rome
11h30.
- Anh
à, mở cửa mở cửa…
Hải
Nam ngái ngủ nặng nề kéo cánh cửa gỗ bóng loáng dưới ánh đèn đêm, mở tròn mắt
hỏi Hạ Vy:
- Gì
thế, mà sao…Trời ơi, đêm thế này em còn lang thang ở đây?
- Có
người gửi cho anh món quà này.
Cô
chớp chớp đôi mắt vui sướng hí hửng đưa cho anh món quà gói kĩ với cái nơ hồng
hồng xinh xinh.
- Dành
cho ai vậy?
- Cho
anh.
- Của
ai gửi vậy?
- Của
em.
….
- Thôi
em về, trước 12h, như lời hứa nhé!
- Từ từ, chờ anh mặc lại cái áo, anh đưa về…
Món quà mà cả buổi chiều lang thang qua các góc phố Hạ Vy mới chọn được. Cắm headphone, leo lên chú ngựa sắt rồi vừa nhún nhảy lắc lư cái đầu theo điệu nhạc, vừa chú ý để phanh kít lại trước bất cứ món đồ trong tủ kính mà cô thấy ổn. Cuối cùng, cô lao vào và chọn cái đồng hồ cát ấy. Lúc cô ôm nó ra quầy tính tiền, cái iPhone đang gào lên: "Tu dirás que estoy loco, loco, loco, loco, pensarás que estoy loco, loco de atar, y es verdad que estoy loco, loco, loco loco, loco por poderte besar" (Bạn nghĩ rằng tôi điên, tôi mất trí… Đúng, đúng là tôi điên thật đấy, tôi mất trí thật đấy. Nghĩ về bạn làm tôi như thế đấy!).Bài hát làm Hạ Vy tự hỏi xem mình có “điên” thật không nữa. Tính cách không ổn định, ngỗ ngược, mái tóc tém, làm bất cứ điều gì mình thích và thỉnh thoảng giấu mình vào góc công viên khóc một lúc như mưa như gió… Cô yêu những ngoại lệ!
Và Hải Nam cũng không phải là điều gì khác, anh là ngoại lệ của cô. Ở thành phố xinh đẹp này kiếm được một người có cùng dòng máu Việt thật khó. Và cô đã “kiếm” được anh trên một metro. Lần ấy, cô lên tàu sang Pháp chơi. Cô ngồi đối diện anh, anh đeo ba lô trước ngực, khẽ nhẩm hát theo headphone, đầu lắc lư theo điệu nhạc. Thật bất lịch sự, cô nhìn anh chằm chằm, trong đầu miên man suy nghĩ thắc mắc xem anh là người Trung hay Hàn Quốc… Mũi cao, mái tóc gợn sóng, cặp kính dày cộm… Cô sực tỉnh khi nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh chàng mà cô đã kết luận là người Trung Quốc kia. Không hiểu sao cô không thể quay đi tránh mà nhìn vẫn thẳng vào ánh mắt anh trong khi tim bỗng tăng nhịp đập một cách rộn rã, máu chảy rần rật trong huyết quản vì sợ, nỗi sợ chẳng hiểu từ ngóc ngách nào lan đến khiến cô cắn chặt răng… Bến cuối, cô líu díu bước xuống, dằn vặt mình về việc làm ngu ngốc vừa rồi. Có những khoảnh khắc ta chẳng thể hiểu nổi và càng không thể lý giải.
Vài giờ sau Hạ Vy điếng người nhận ra ví tiền của mình đã không cánh mà bay. Không tiền, không điện thoại, không người quen, cô lặng lẽ ngồi xuống cho nước mắt chảy ào ào ra như suối, cứ khóc đã nhé, tìm cách sau, được không? Cảm giác như cách đây 18 năm, cô bị mẹ bỏ rơi tại một ga tàu hỏa. Chỉ khác là cô không gào khóc nữa, chỉ im lặng, nấc lên những tiếng nhỏ…
- Cho anh giúp em được không, cô bé soi gương bằng mắt kính? - Anh chàng mà cô ngỡ là người Trung Quốc ngồi xuống trước mặt cô.
- Ơ… Anh biết nói tiếng Việt à? - Cô gạt nước mắt, ngạc nhiên hỏi.
- Anh là người Việt... biết nói tiếng Việt mà! - Hải Nam nháy mắt rồi đứng lên đi đâu đó một lúc, bỏ cô ngồi lại một mình. Nước mắt cô càng tuôn ra vì không thể hiểu được mọi chuyện vừa xảy ra.
"Người
như bình minh rực sáng giữa bóng đêm vô tận
Những
ngày ta lang thang trong cơn mê
Thoáng
đâu đây một chút hương em hay hình bóng em
Dìu
dắt ta miên man trong miền kí ức khi ta bên nhau
Và
sẽ mãi trong tim hình bóng không phôi pha dù tháng năm trôi…"
Giai điệu Kết thúc (To kill a love) của White noize bất
chợt vang lên bằng một giọng nam đầy nội lực với tiếng đàn ghi ta cuốn hút. Cô
điếng người nhận ra anh đang ôm đàn ghita hát say mê với chiếc mũ đặt trước
mặt. Vòng tròn quanh anh mỗi lúc một dày hơn đến nỗi cô phải gạt nước mắt và
tiến lại. Len lỏi giữa bao nhiêu cái đầu vàng chóe, những thân hình to lớn, cô
mới nhìn được anh. Bài hát rock ngọt ngào cô vẫn nghe giờ đầy đam mê và say đắm
qua giọng hát, cái nhìn của anh, đôi tay của anh, đôi. Cô chỉ còn biết đứng
lặng im khi chiếc mũ của anh dần đầy ắp những đồng xu.
Màn biểu diễn kết thúc, đám đông biến mất. Anh tiến
lại gần cô:
- 20 EUR cho em quay lại Roma nhé, cô bé! 1 EUR cho
việc làm từ thiện.
- Em…
- Em cũng thấy anh đã kiếm chúng thế nào rồi mà, đừng
từ chối, giờ thì lau nước mắt và đi nào, tiến lên!
…
Anh học một trường kiến trúc cách chỗ cô nửa tiếng
đi tàu điện ngầm. Quen với cô, anh quen luôn với việc phải lang thang khi tuyết
rơi lạnh buốt, quen với việc 6h sáng cô lôi anh ra khỏi chăn ấm để đi chụp ảnh
với loài hoa tím ngắt như những bông bằng lăng mà chẳng ai biết tên. Quen với
cô, anh quen với những lần cô bất chợt khóc trước những ga tàu điện ngầm vì quá
khứ chợt nhen nhóm thiêu lửa trong tim…
- Em điên, anh nhỉ!
Cầm cốc cappuccino anh pha cho, cô lên tiếng.
- Đó là tất cả những gì về em sao?
- Không, đó là điều cơ bản nhất!
- Cuộc sống là một bức tranh ghép đầy màu sắc. Cách
em sống, cách em nghĩ, sở thích, đam mê của em là một mảnh ghép của bức tranh
ấy. Có “sự điên rồ” của em, cuộc sống trở nên náo nhiệt và thú vị hơn cho cả
em, cho cả những người xung quanh.
- Có những mảnh ghép không hoàn hảo, xù xì và xấu xí
đáng ghét.
Cô dằn mạnh cốc café xuống bàn làm nước bắn ra tung
tóe. Anh im lặng rồi như hiểu ra, chỉ lẳng lặng lấy khăn lau những giọt nước
trên tay cô và nói:
- Học cách tha thứ, được không em?
Hạ Vy không trả lời, khẽ giằng lấy khăn và lau sạch
bàn. Có những lỗi lầm không nên được tha thứ.
Cô yêu anh. Đấy là sự thật mà cô không muốn che giấu
nhưng thực sự không thể bộc lộ ra ngoài. Cô không định nghĩa được tình cảm mà
anh đang dành cho cô: em gái, bạn thân hay là anh cũng yêu cô rồi cũng như cô
im lặng không nói? Chỉ biết thỉnh thoảng anh cùng cô lang thang khám những ngóc
ngách nhỏ, ngắm những ô cửa cao chót vót của những tòa nhà cổ kính. Rồi đôi lúc
chỉ có hai đứa, khi cô thao thao bất tuyệt, không cần ngoảnh lại, cô cũng biết
anh đang lặng lẽ nhìn cô… Cô mạnh mẽ thật đấy nhưng chưa đủ can đảm để nói lên
ba-từ-thiêng-liêng ấy, vì cô là một đứa con gái, một đứa con gái cần được yêu
thương, che chở… Cô chỉ làm được duy nhất một việc đó là thỉnh thoảng nhét vào
tay anh một món đồ handmade hoặc là những thứ xinh xinh cô thấy trên phố…
***
Vy
à, mẹ ruột của con có đi tìm con đấy. Hôm qua bà ấy có đến đây, biết con đi du
học, bà ấy vui lắm.
-Chúng
ta chuyển chủ đề mẹ nhé!
- Con
nghe này, bà ấy có lỗi thế nào vẫn là người sinh ra con, mẹ chỉ đưa con về,
nuôi con từ năm 12 tuổi.
- Con
yêu mẹ, chỉ mẹ thôi!
- Đừng
khóc con, mẹ biết con đang khóc. Hãy mở lòng ra con, đón nhận những người quay
lại, chứ đừng để họ gạt nước mắt quay đi.
- Con
đã gào khóc cả đêm ở ga tàu, con đã buồn và thất vọng bao nhiêu… Mẹ yêu, con đi
học đây, con có tiết học du lịch!
- Vy, Vy…
Cô đã vượt qua quá khứ bằng cách ấy, cứng rắn và đầy
cương quyết là tất cả những gì cô nghĩ ra được và làm được cho đến giờ phút
này.
Tối. Hạ Vy check mail, một của Hải Nam, một của mẹ.
“Mẹ anh ngày
kia sang thăm anh, mang nhiều quà Việt nam lắm, em nhớ sang nhé!”.
“Người đàn bà
ấy đã đến khóc lóc nhận lỗi với mẹ. Sau khi bố ruột con mất, công ty phá sản,
bà ấy đã bán sạch nhà cửa, ôm tiền chạy trốn vì không đủ khả năng trả nợ. Lo sợ
không thể bảo vệ cho con nên đành để con ở lại với hi vọng sẽ có ai đó như mẹ.
Giờ mẹ con đã có một gia đình, hai đứa con. Bà ấy hối hận lắm, con tha thứ cho
bà ấy, được không con?Mẹ đã cho bà ấy bức ảnh của con. Mẹ thấy được sự hạnh
phúc trong mắt bà ấy khi thấy con lớn khôn. Mẹ gửi cho con bức ảnh của mẹ ruột
con nhé…”
Hạ Vy sign out ra khỏi mail ngay lập tức. Cô chui
sâu vào chăn, úp mặt vào gối khóc nức nở. Cảm giác mất mát y hệt như lần mất đồ
ở Paris.
Không thể nào ngủ được, không thể chiến thắng nổi
bản thân, Hạ Vy khẽ dậy mở bức ảnh mẹ gửi. Người đàn bà nhân hậu hiện ra, đầy
trang sức duy chỉ có đôi mắt khẽ buồn là không giấu được. Chỉ thoáng qua, cô
cũng nhận thấy đôi mắt mình giống y hệt người trong ảnh. Cô lao lên giường và
khóc như đứa trẻ…
Hạ Vy bước vào nhà trong sự hồ hởi của Hải Nam. Anh
khoe nhiều lắm về những món quà mẹ mang sang. Cô bước vào căn bếp đang ngập mùi
nem rán thơm phức, cười một cái thật tươi:
- Dạ, cháu chào bác ạ!
Người đàn bà quay lại, cô điếng người, cả thế giới
như chao đảo… Người đang đứng trước mặt cô chính là người trong ảnh!
Cô lao ra đường mặc cho bà ta gào khóc van xin cô
lắng nghe. Thế giới thêm một lần nữa sụp đổ, tan nát dưới những bánh tàu nghiến
xình xịch vào đường ray, nghiến xình xịch vào đầu, vào trái tim cô. Tại sao lại
là bà ấy, tại sao lại là Hải Nam, tại sao... lại là cô?
Tha
thứ không cần phải học
Hạ Vy chuyển chỗ ở, không đi lại những con đường cũ,
đến lớp cũng cẩn thận hơn. Cô sợ gặp lại Hải nam cô sẽ không biết phải làm sao,
càng không muốn liên lạc gì với người ấy nữa. Cô mail cho mẹ, xin cho cô một
tháng yên ổn, không internet, không liên lạc… Cô sẽ ổn, sáng đến lớp học, chiều
lên thư viện rồi về nhà mới vùi đầu vào tài liệu PR, ngành cô yêu thích và đam
mê… Thỉnh thoảng, cô nhận ra mình đang dựng xe trước cổng nhà anh rồi lại vội vã
đội lại mũ và rời xa con đường đó. Thỉnh thoảng cô thấy mình đang mua một món
quà nhỏ nhỏ hay hì hục cắt một tấm bưu thiếp cho anh… Tình yêu mà, không thể nói
hết là hết. Một cái urgo chỉ làm cho trái tim thêm gồ ghề, yêu một người khác
ngay là không thể, chỉ có thời gian mới là liều thuốc chữa lành cả những căn
bệnh quái ác nhất trong tim. Cô hiện thời không tin vào điều đó, nhưng biết đâu
đấy, tương lai cô lại quên anh…
Kết thúc một tháng, cô check mail. 31 cái của mẹ, 25
của bạn bè và chẳng có cái nào của Hải Nam. Những dòng hỏi thăm sức khỏe, học
hành, tình hình rồi cũng qua. “Vy con! Mẹ
con mới sang nhà và nhờ con giúp đỡ. Không chỉ con biến mất, Hải nam cũng vậy.
Nó đổi nhà, cắt liên lạc với mọi người và biến mất.”
Biến mất? Cô mặc vội vã quần áo, leo lên xe và tìm
kiếm. Điên rồ thật, nhưng cảm giác mất mát hiện lên trong trái tim cô, chảy ào
ào qua đầu như cơn lũ quét. Cô lo sợ, không biết anh sống ra sao, anh đang làm
gì, ở đâu. Một tháng qua, cô một mình nhưng không hề cảm thấy nó. Chỉ bây giờ,
khi anh trở thành những hạt cát khẽ trôi qua kẽ tay, cô mới giật mình, vội vã
khép chặt tay lại. Cô lang thang 2 ngày ở các bến tàu xe, chờ anh cả buổi ở
cổng trường. Cô biết anh trốn! Cũng như cô, có một lần nhác thấy (hoặc tự huyễn
hoặc mình) là cô thấy anh đi kiếm cô ở sân trường, cô cũng đã đi sân sau… Bỗng
thấy nhen lên cảm giác nhức nhối như chính mình đã phản bội mình.
Cô không thể tìm được anh nếu như anh đã muốn như
thế. Tại sao anh phải làm thế? Nếu như có ai phải thất vọng về mẹ thì phải là
cô chứ. Anh đã thất vọng đến thế à? Phải chăng anh buồn vì cách cư xử của người
đàn bà ấy với cô? Cô ngồi lặng thinh giữa sân trường anh… Cảm giác thất bại tràn
ngập! Rồi bỗng có một thứ gì đó chạy dọc qua, cô điện về nhà, xin số máy của mẹ
Hải Nam…
***
Cô lục tung tủ quần áo của mình lên, cuối cùng cũng
tìm được một bộ đồ ăn ý. Jean rách, áo khoác nâu hầm hố với cái mũ lưỡi trai
đầy nghịch ngợm. Một con nhỏ ngổ ngáo hiện ra nhìn cô chằm chằm trong gương,
trong đôi mắt nó có hình ảnh của Hải nam, người nó yêu và quyết không thể để
anh đi, chỉ vì sự cứng đầu của nó. Giờ nó mới hiểu rằng khi không thể làm gì đó
thì người ta đã đủ đau khổ lắm rồi, đừng bao giờ xoáy vào đó để làm tổn thương
họ và lấy lý do cho sự ương ngạnh của mình.
Đêm nhạc sinh
viên quốc tế đầy ánh đèn nhấp nháy, sự nhộn nhịp trong trật tự của sinh viên. Cô
đứng sau cánh gà, chỉ lẩm nhẩm một câu duy nhất như thần chú, chả phải mẹ bảo
mình cứ nhắc đi nhắc lại điều gì thì điều đó sẽ thành hiện thực ư? “Anh ở đây
anh nhé, anh ở đây anh nhé…”
Cô ngồi thu chân lại, tự dưng thấy lạnh buốt vì lo
lắng, cảm giác như bước vào phòng thi đại học, run rẩy và lo sợ. Liệu cô có làm
được không? Cuối cùng MC cũng nói gì đó như tên Hạ Vy, cô bước ra trong sự cổ
vũ nhiệt tình và những giai điệu đầu tiên của bài hát vang lên. Cô đứng sững
trên sân khấu trong vài giây để tìm anh ở phía dưới. Nhưng không thể. Tiếng xì
xào bắt đầu vang lên, những ánh mắt thắc mắc, ban nhạc im bặt. Cô cầm mic:
“Em biết anh đang ở đây, anh đang nhìn em, nhìn con bé
ngốc nghếch của anh trong bộ đồ hầm hố này. Anh không phải làm thế mà, không
phải biến mất như thế mà. Em biết mình biến mất là sai rồi. Đôi khi, chỉ một
lần mở lòng ra là trái tim lại tràn ngập yêu thương. Anh đã hát cho em bài hát
này, giờ em hát cho riêng anh, không phải để từ giã mà để giữ chặt anh lại, mãi
mãi. Em yêu anh. Và em đang giữ một lý do để có thể nói rằng Ti amo…”
Cô gào lên “Ti amo” và ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu
lại từ đầu:
"Người
như bình minh rực sáng giữa bóng đêm vô tận
Những
ngày ta lang thang trong cơn mê
Giờ
lối ta đi sao lạnh lẽo vắng anh trên con đường vắng hát ca
Và
bỗng giật mình thấy ta bồi hồi một nỗi nhớ mong…"
Hạ Vy hát hết trái tim mình, nhảy theo điệu rock cực
chuẩn của ban nhạc. Cô hát không hay, tràng vỗ tay có lẽ cho ban nhạc. Hết bài
hát, tóc bết lại vì mồ hôi, chân tay rã rời, cô đứng lặng chờ anh.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút…
Từng tích tắc trôi qua nó như cảm nhận được trái tim
mình đang đập rộn rã. Sự nhộn nhịp giờ không còn hiện diện, chỉ có những khoảnh
khắc im lặng của một người chờ người mình yêu…
Hạ Vy lặng lẽ bước trên con đường dài về nhà, bằng
linh cảm, cô biết anh ở đó, ở đêm nhạc. Nhưng anh không yêu cô, anh không muốn
gặp cô, thế là hết.
- Em giữ bí mật gì để có thể nói Ti amo?
Cô lặng thinh, giọng anh như sáp nến đổ đầy suy nghĩ
của cô, đông cứng hành động của cô, cô chỉ còn biết ngẩng lên, nhìn người con
trai đứng trước mặt. Anh gầy đi và đen đi nhiều. Cô khóc:
- Vậy mà em nghĩ anh không bao giờ muốn gặp em nữa.
Anh à, có phải vì anh buồn vì những gì mẹ đã làm nên anh mới như vậy không?
- …
- Tha thứ là điều dễ nhất mà chúng ta không nghĩ là
mình làm được. Chỉ cần mở lòng ra thôi đúng không, vậy thì anh hãy là chính anh
đi, là người đã khuyên em học cách tha thứ.
- Đó chỉ là một phần, từ khoảnh khắc hai người gặp
nhau, anh đã biết anh sẽ không thể nói với em những gì anh cất giấu bấy lâu
nay. Anh biết anh sẽ phải xa em mãi mãi…Anh sợ không thể làm được điều đó, dù
có cố thế nào đi nữa…Anh…anh phải đi đây!
Hải Nam quay lưng bước đi. Cô đứng lặng yên, choáng
váng, rồi gào lên:
- Anh chỉ là con nuôi thôi!
Cái bóng cao gầy đứng sựng lại.
- Em đã gọi điện cho mẹ anh, mẹ ruột em, vì em thấy
lạ rằng anh hơn tuổi em. Điều đó là không thể. Mẹ em đã đi khắp nơi tìm dấu
tích của em mà không được. Bà đã thấy anh ở một bến xe, đói rách, ướt nhép vì
mưa. Không cầm lòng nổi, bà đã nuôi anh với hết tình cảm như mẹ của em bây giờ,
hi vọng cuộc sống của em cũng thế.
- Em nhầm rồi, anh không phải là đứa con nuôi. Anh
được sinh ra trong căn nhà ấy, lớn lên ở đấy.
Hải Nam phản đối.
- Anh có nhớ một lần anh thức dậy trong bệnh viện
với cái chân băng bó và không nhớ gì không? Một vụ tai nạn khi anh đá bóng
ngoài phố. Đó là lý do anh không biết và mẹ cũng không cho anh biết. Vì một đứa
trẻ bị bỏ rơi thì không có gì đáng tự hào. Mẹ đã làm hết những gì có thể. Tha
thứ thì không phải học, nó ở đây, trong trái tim mỗi người, chúng ta chỉ cần mở
nó ra thôi…
Hạ Vy chỉ vào nơi trái tim đang đập mãnh mẽ của cô.
Nức nở vì những cảm xúc trái ngược. Cô cũng không nghĩ là mình sẽ nói như thế,
cô không nghĩ là sẽ tha thứ như thế. Nhưng giờ đây, những gì cô nói đều là
thật, sự thật. Cô cảm thấy mình phải làm như thế. Dù tương lai có thế nào thì
hãy tha thứ cho quá khứ và giữ chặt lấy hiện tại. Vì tình yêu!
Bất chợt Hải Nam lao đến ôm cô đến nghẹn thở:
- Anh yêu em. Anh chưa dám nói điều này với em bao giờ. Anh biến mất vì anh sợ nếu là anh em, anh sẽ không thể ngày ngày nhìn em, đi cùng em khi tim đập rộn ràng và chỉ có hình ảnh em trong mắt. Một tháng qua anh đã đau khổ biết bao nhiêu. Vy à! Anh yêu em!
Hải Nam nắm chặt tay Hạ Vy.
- Coi như anh tỏ tình trước đấy nhé!
- Tại sao?
- Vì em mới chỉ nói Ti amo.
- …
- Giờ em nói “Em yêu anh”, người Việt nói tiếng Việt
đó nhé!
Anh tươi cười cốc đầu cô rồi nhoài người sang đặt
khẽ một nụ hôn lên mắt cô. Chuyến bay từ Rome yên bình hạ cánh xuống Hà nội,
nơi có hai người mẹ chung đang chờ đợi với nụ cười và ánh mắt tràn lệ nhưng rực
lên niềm hạnh phúc…