Con gái của ba tôi

Lê Bảo Ngọc, Theo 10:00 19/06/2011

Con luôn cảm ơn ông trời vì đã cho con có những đấng sinh thành thật tuyệt vời. Con sẽ học hành chăm chỉ, để khi trưởng thành, con có thể tự hào nói với mọi người: "Tôi là con gái của ba tôi!"...

Hôm nay đi ngang qua cửa hàng mua bút chuẩn bị cho kì thi sắp tới, con mới để ý thấy có rất nhiều thiệp chúc mừng ngày của ba “Father’s Day” được bày bán trong cửa hàng. Hồi trước con chẳng mấy khi để ý có ngày này, nhưng hôm nay tự dưng nhìn mấy người bạn trạc tuổi đọc to những câu chúc trong tấm thiệp, trong tâm trí con chợt nhớ lại những kỉ niệm của thời thơ ấu. Và con cảm thấy mình thật hạnh phúc vì đã được làm con của ba trong cuộc đời này.

Con còn nhớ từ cái hồi nào đó, con còn nhỏ lắm, nhà mình không có nhiều điều kiện như bây giờ. Có một lần, ngày trung thu, ba chở con lên Lương Văn Can chọn đồ chơi, con thấy một bộ đồ chơi rất đẹp. Hồi đấy trẻ con đứa nào cũng thích mấy bộ đồ chơi có nhà ở, có những cái bàn nhỏ xíu và búp bê bé xíu ở bên trong. Con cũng không ngoại lệ. Con đã đòi ba mua bộ đồ chơi đấy. Con vẫn còn nhớ cô bán hàng lúc đầu nói giá là 50 nghìn. So vớ những bộ đồ chơi Lego hiện đại bây giờ, có lẽ 50 nghìn chẳng phải là quá đắt cho một ngôi nhà búp bê đồ chơi. Nhưng sau đấy ba mặc cả giá với cô bán hàng một lúc rồi vòng xe định chở con sang hàng khác. Lúc đó còn bé, con chưa hiểu được giá trị của đồng tiền. Con chẳng biết giá như thế là đắt hay rẻ, nhưng chỉ nhớ mình đã quá thích bộ đồ chơi ấy nên buột miệng nói: Ba ơi, chẳng lẽ ba không có nổi 50 nghìn để mua cho con à?

Lúc đó con còn nhỏ nên chẳng ý thức được ý nghĩa câu nói của mình, chỉ nói những gì tự nhiên đến trong đầu. Con không biết ba có còn nhớ kỉ niệm đó không, cũng có thể ba đã quên vì thời gian cũng đã qua lâu quá rồi. Nhưng con vẫn nhớ sau đấy ba quay xe máy ngược chở lại và mua bộ đồ chơi đó cho con. Là trẻ con, lại nghịch ngợm, nên bộ đồ chơi nào dù thích đến mấy con cũng chỉ chơi được vài ngày rồi chán. Bây giờ nghĩ lại, nhận ra hồi đó nhà mình chẳng giàu có gì, 50 nghìn là một số tiền lớn, con thấy tiếc vì đã không còn giữ lại bộ đồ chơi ngày ấy. Thỉnh thoảng nếu nhìn thấy những ngôi nhà búp bê được bày bán trên phố, con lại nhớ tới ngôi nhà búp bê của mình hồi trước. Con chẳng còn nhớ bộ đồ chơi đó trông như nào, có những gì bên trong ngôi nhà búp bê. Nhưng mãi mãi, hình như con chỉ nhớ về tình yêu thương vô bờ bến của ba và một câu nói vô tư của con đã làm ba buồn.

 

Thời gian cứ thế trôi đi, 17 tuổi, con đi du học. Bữa tối cuối cùng ăn ở nhà trước chuyến bay, con vẫn nhớ lần đầu tiên trong suốt 17 năm, con đã nhìn thấy những giọt nước mắt của ba. Bình thường ba là người trầm tính, nhưng ngày hôm đó, trong suôt bữa cơm cả nhà đều buồn và nhìn thấy ba khóc, cũng chẳng phát ra tiếng như con, nhưng suốt cuộc đời này, chẳng bao giờ con quên được. Ba chẳng bao giờ nói “Ba yêu con” như mẹ hay nói, nhưng con chẳng bao giờ nghi ngờ điều đó. Và mỗi lần nghĩ lại bữa cơm chia tay ấy, con lại cảm thấy ấm lòng, hạnh phúc vì đã may mắn được lớn lên trong tình yêu thương dạt dào vô bờ của ba và mẹ.

Buổi sáng con đi du học, trước khi ra sân bay, con đến trường chia tay các bạn. Con còn nhớ rõ lúc về thì mẹ bảo con: “Vừa nãy lúc lên phòng con mẹ rất ngạc nhiên vì thấy ba mở tủ quần áo trống không của con rồi ngồi xuống nhìn vào đấy một lúc. Thế mẹ mới biết ba yêu thương con như thế nào”. Con hình dung ra hình ảnh của ba lúc mẹ nói và ghi nhớ mãi trong tâm trí.

Năm ngoái, con được nghỉ Giáng Sinh dài ngày nên về nhà. Đáng lẽ là bình thường nhưng rồi lại có một trận bão tuyết rất lớn. Trận bão tuyết làm tê liệt toàn bộ các sân bay châu Âu. Chuyến bay của con không thể cất cánh. Một mình con mang hai vali nặng trĩu đồ di chuyển khắp nơi. Con còn nhớ buổi tối kế tiếp, ngay khi vừa có thông báo về chuyến bay bù cho chuyến đã bị hủy của con. Con phải đi từ một nơi rất xa quay lại sân bay vì đã bị thông báo nhầm nên tới nhầm sân bay. Lúc biết mình đang ở nhầm sân bay, con rất sợ, rất hoảng hốt. Nếu không có ba gọi điện để trấn an con, chắc con đã khóc luôn. Lúc ngồi trên xe buýt quay ngược trở lại sân bay ban đầu, nhìn đoạn đường vừa tối vừa vắng vẻ, ngoài trời tuyết rơi không ngớt, con vẫn rất sợ. Nói chuyện điện thoại với ba làm con đỡ sợ hơn rất nhiều và thấy an tâm hơn. Tối hôm đó, cuối cùng con cũng đến được sân bay và lên được chuyến bay cuối cùng trong ngày. Trước đó lúc nói chuyện điện thoại ba bảo con có chuyện gì thì cứ gọi điện về bảo với ba, ba đang xem bóng đá nên vẫn còn thức. Khi ngồi trong phòng chờ lên máy bay, ngồi nói chuyện với mấy người đồng hương khác, con buột miệng nói:

Ba em vẫn thức vì tối nay có bóng đá.

Một anh cười rồi nói:

 - Bóng đá trận tối nay chán lắm, có ai xem đâu. Bố thức chẳng qua vì thương con gái thôi.

Lúc ngồi trên máy bay, vừa nghĩ lại việc ba đã thức cả đêm để chỉ dẫn và động viên con, tự dưng con lại khóc. Dù biết ở trên máy bay nhiều người thì chẳng nên khóc nhưng con chẳng thể nào ngăn được những giọt nước mắt vì xúc động của mình.

... Và cứ như thế, chẳng cần phải có những lời nói, con vẫn luôn biết ba mãi mãi là chỗ dựa tinh thần cho con. Cuộc sống đang chờ đợi con ở phía trước, dù có nhiều khó khăn và trắc trở đi nữa thì con cũng nhất định sẽ cố gắng vượt qua, vì con biết mình luôn có tình yêu thương của ba mẹ che chở bảo vệ.

Con luôn cảm ơn ông trời vì đã cho con có những đấng sinh thành thật tuyệt vời. Con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ làm nhiều việc tốt giống như ba để một ngày nào đó, khi con đã trưởng thành, con có thể tự hào nói với mọi người:

“Tôi là con gái của ba tôi.”