Chạm mi

-hk99-, Theo Mask Online 14:00 01/09/2012

Không, anh không nói… không cần thiết phải nói… Anh muốn yên lặng để lắng nghe.

Người con trai ấy có đôi mắt đẹp lạ… không biết có phải tại đôi kính cận 3 đi-ốp đã ngăn hết bụi mà đôi mắt ấy rất trong, hàng lông mi dài nhưng không cong như của con gái mà hơi rủ xuống tạo cho đôi mắt ấy một vẻ trầm trầm buồn, rất buồn…

-Cậu mà cứ tiếp tục nhìn tớ như thế là tớ đổi chỗ đấy!

-Ơ… Tớ xin lỗi! Tớ chỉ...

Không nghe lời An giải thích, Phong đi ra khỏi chỗ ngồi đi đến chỗ mấy thằng bạn. An đành cắn nhẹ môi không nói nữa rồi lại tự nói một mình: lại làm cậu ấy giận mất rồi. Cũng tại mải quay sang ngắm đôi mắt của Phong mà chuông báo hết tiết lúc nào An cũng không để ý. Biết Phong từ những ngày đầu đi học Đại học khi cả hai cùng có lí do để chọn vị trí bàn cuối: với An là những cuốn tiểu thuyết dày cộm còn với Phong là những giấc ngủ bất đắc dĩ trong những tiết học chán ngắt. Nhưng chẳng hiểu sao đến gần hết học kỳ 1 năm thứ nhất, An mới nhận ra Phong có đôi mắt đẹp đến thế. An không biết có nên cảm ơn cái buổi học triết mà thầy thì say sưa giảng còn sinh viên thì mỗi người một việc ấy hay không. Hôm đó, buồn thay là An đọc hết cuốn sách mang theo từ tiết 1, tiết thứ 2 quay sang bên cạnh thấy Phong đang gục xuống bàn để ngủ ngon lành, chắc là đêm qua lại chơi điện tử. Hình như có tia nắng từ khe lá ngoài cửa sổ chiếu lên mí mắt Phong… Sao khác lạ vậy nhỉ… An tự dưng thấy ngây ngô một thoáng trước khi bộ nhớ kịp nhắc An là: Hôm nay Phong ngủ không đeo kính như mọi lần. Khi tìm ra nguyên nhân khiến gương mặt Phong khi ngủ nhìn rất khác, An quay đi, thử tập trung vào những gì thầy giáo đang nói xem có thể hiểu được điều gì đó không… 5 phút... 10 phút… 15 phút… An nhận ra hiện tại mình đang nhìn Phong chứ không phải thầy giáo. Tia nắng hình như chói hơn một chút, Phong khẽ nheo mắt, mi mắt hơi dao động, An mỉm cười khi nhận ra lúc ngủ trông Phong thật giống trẻ con. Bất giác, An đưa ngón tay trỏ đến gần mi mắt Phong, An muốn thử chạm vào đó. Bỗng nhiên, điện thoại trong túi An rung báo tin nhắn làm An giật mình rụt tay lại… Tin nhắn từ 199… An bật cười một mình, hình như tin nhắn từ tổng đài vừa ngăn An làm một điều sai trái… 

Từ sau buổi học hôm đó, An có sở thích mới đó là: ngắm mắt Phong. Bình thường, Phong đeo kính và mọi người đều nhìn vào mắt Phong từ hướng chính diện nên không ai nhận ra nét đẹp lạ lùng của đôi mắt ấy, nhưng An đã nhận ra điều đó bằng góc nhìn nghiêng khi cậu bạn không đeo kính. May thay không ai biết sở thích của An nếu không chắc tụi bạn sẽ cho sở thích ấy là hơi quái gở, trừ Phong. Nhớ đến Phong, An lại tự xấu hổ với chính mình… Giá mà An bằng lòng với việc ngắm mắt của Phong khi Phong ngủ trong lớp thì làm sao Phong biết được, nhưng khổ thay, khi sở thích vô tình trở thành phản xạ khiến An không thể cấm mình quay sang phía tay phải (phía Phong) và nhìn vào đôi mắt ấy... Cuối cùng thì Phong nhận ra và thấy hơi khó hiểu.

Chiều nghỉ học, An lên Thư viện trường tìm tài liệu cho bài tiểu luận. Tìm mãi mấy kệ sách chuyên ngành, An mới thấy cuốn sách cần tìm ở một giá sách góc khuất của thư viện. Thư viện hôm nay vắng lạ, chắc cũng tại Internet giờ phát triển quá nên ít người lên thư viện tìm tài liệu hơn, Google và thư viện online chẳng mấy chốc sẽ thay thế những thư viện truyền thống như thế này mất. Trong sự yên tĩnh ấy, tiếng một quyến sách rơi khẽ làm An chú ý, đi về phía có tiếng động… Góc phòng chỗ có chiếc cửa sổ trông ra vườn cây. An ngạc nhiên nhận ra người đang ngủ gật ở đó là Phong, cuốn sách Phong đang đọc bị rơi xuống đất. An lại gần ngồi xuống nhặt cuốn sách lên và xem tiêu đề. Cuốn sách giống hệt cuốn sách An vừa tìm thấy. Phong đang dựa vào tường ngủ ngon… người đâu mà dễ ngủ đến thế, ở đâu cũng có thể ngủ được. Nhìn vào đôi măt Phong - dù Phong vẫn đang đeo kính, tim An đập mạnh bất thường, An lại có ý muốn chạm vào đôi mắt ấy. Không kìm được, An lại đưa tay lại gần mắt Phong với ý nghĩ chỉ chạm vào mắt kính thôi… không sao cả. Đột nhiên, Phong tỉnh ngủ, cậu bắt được tay An đang đưa tới:

-Cậu định làm gì thế?

Bất ngờ, bối rối, An tròn mắt nhìn Phong, mặt An nóng bừng, không biết nói gì. An cố rút tay lại nhưng bị Phong nắm quá chặt, Phong cũng không nói gì  thêm chỉ nhìn An với ánh mắt muốn có câu trả lời ngay lập tức. An lấy lại chút bình tĩnh, cúi mặt và trả lời với giọng nói vẫn còn bối rối:

-Mắt cậu rất đẹp... Tớ chỉ muốn, thử chạm vào mi mắt cậu…

Phong lặng người, câu trả lời rất thật ấy làm Phong cũng bối rối không biết phản ứng sao trong vài giây. Phong buông tay An, và quyết định phá vỡ cái không khí khó hiểu ấy:

-Cậu lạ thật đấy! Sao cậu không nghĩ ra câu trả lời ngắn gọn hơn là tớ đẹp trai nhỉ?

-Cậu thật…

Nhìn cô bạn cùng bàn đang chuyển dần sang giận dỗi, Phong bật cười:

-Thôi, về thôi, đọc một tý mà đã ngủ quên rồi! Cậu về luôn chứ?

-Chưa, tớ còn tìm mượn giúp bạn cùng phòng một cuốn khác!

-Ừ, về trước đây! Chào nhé! 

Phong nói rồi bước đi, An buột miệng:

-Khoan đã!

Phong đứng lại, nhưng không quay lại, An nói tiếp:

-Mắt cậu thật sự rất đẹp! 

Phong hơi ngạc nhiên, cậu mỉm cười, rồi quay đầu lại tinh nghịch:

-Vậy từ trước đến giờ cậu đều ngắm mắt tớ đấy à?

Bị nói trúng tim đen, An chỉ biết gật đầu rồi bước nhanh khỏi dãy kệ sách đó. Để lại Phong với hàng sách không người… Phong bước tiếp về phía cửa ra, hình như cậu vừa mỉm cười lần nữa.

Hôm sau An lên lớp với cảm giác hơi bất an. Bây giờ thì Phong đã biết rõ cái lí do có những lúc cậu bị An nhìn không chớp mắt là gì. An cứ nghĩ mãi là tiếp theo sẽ phải đối diện với Phong như thế nào, chẳng lẽ An lại phải từ bỏ cái sở thích của mình. Đồng ý là nó cũng hơi hâm hâm một tý nhưng phải từ bỏ một sở thích cũng đâu có dễ. Hay là An hứa rằng chỉ ngắm đôi mắt Phong lúc Phong  ngủ trong lớp thôi nhỉ… Các ý nghĩ vẫn cứ lộn xộn trong đầu An thì Phong đã xuất hiện. Bằng vẻ mặt rất bình thản, Phong không có ý chào An mà cộc lốc:

-Đổi chỗ!

An giật mình:

-Cậu đổi chỗ thật à? Tớ xin lỗi tớ… không cố ý làm cậu khó chịu!

-Cậu sang ngồi bên phải, tớ ngồi bên trái!

Phong vẫn lạnh lùng nói còn An thì vẫn tỏ ra không hiểu gì. Phong cố nén để không bật cười:

-Cậu không nghĩ nếu cứ tiếp tục quay sang phải và ngắm thì cả mắt và cổ cậu sẽ bị lệch sang một bên à? 

An ngớ người, còn Phong nói xong thì bật cười. Rồi An cũng tự cười mình, không biết tại sao tốc độ xử lý của não An khi ở cạnh Phong chậm khủng khiếp… mà hình như khi Phong cười mắt Phong không buồn nữa…

cham-mi

Thật may vì cái sở thích của An không bị ép phải từ bỏ mà còn được tạo cơ hội để thực hiện với sự đồng tình của “đương sự”. Cũng nhờ sự cố ở thư viện mà sau đó An và Phong nói chuyện với nhau nhiều hơn chứ không ngồi cùng bàn mà ai cũng chỉ biết việc của người ấy như trước nữa. Phong cũng thích đọc sách, nhưng không phải lúc nào trong cặp cũng có một cuốn tiểu thuyết như An. Những trang sách tạo nên sự đồng điệu và thấu hiểu chứ không cần nói quá nhiều, kể lể quá nhiều. Sách là thế giới thật thu nhỏ nên qua cách một người nhìn nhận một điều gì đó trong sách cũng bộc lộ được cách sống và cách nghĩ của người đó. An đã nghĩ quá trình để hiểu một người khác cũng giống như một phản ứng hóa học, đôi khi cũng cần có một chất xúc tác như An và Phong chẳng hạn, sách chính là chất xúc tác ấy. Đã có lần Phong hỏi An, nếu Phong không sở hữu đôi mắt mà An vẫn khen đẹp như hiện tại thì liệu An có nhìn Phong nữa không… Khi ấy nghĩ là câu hỏi vu vơ thôi nên An đã không trả lời… Cả hai vẫn giữ thói quen lên thư viện tìm và đọc sách. An vẫn nhớ cái lần cùng ngồi đọc tại đó đến lúc hết giờ thì gặp trời mưa, cả hai đứa phải ngồi ở hành lang thư viện chờ hết mưa để về. Yên lặng, thư viện chẳng còn ai nữa, chỉ còn tiếng mưa…

Phong và An ngồi trên băng ghế… không biết có phải tại vì bình thường nói chuyện nhiều rồi nên khi ấy cả hai chỉ ngồi yên và theo đuổi những suy nghĩ riêng. Bỗng Phong lên tiếng:

-Cậu thử ngồi yên và nhắm mắt xem cậu nghe tiếng gì?

An thử làm theo, được một lát Phong hỏi:

-Cậu nghe tiếng gì?

-Tiếng mưa…

-Tiếng mưa như thế nào?

-Ừm… chỉ là tiếng mưa thôi!

-Nghe kỹ hơn nhé! Tiếng mưa ở rơi không hề giống nhau… Mưa to có âm thanh khác, mưa nhỏ có âm thanh khác, mưa rơi xuống mặt đất, xuống phiến đá, xuống lá cây đều có âm thanh riêng…

An mở mắt lại quay nhìn về phía Phong, Phong vẫn đang nhắm mắt, ánh mắt An lại dừng lại trên mi mắt Phong, Phong lại bất chợt lên tiếng:

-Dù nhắm mắt tớ vẫn biết cậu đang ngắm mắt tớ đấy!

-Tớ có thể…

-Có thể gì?

-Tớ có thể chạm tay vào mi mắt của cậu không?

Phong mở mắt, mỉm cười:

-Cậu luôn nói ra những điều cậu nghĩ thế sao?

-Chẳng ai cấm tớ nói ra suy nghĩ của tớ cả… Với lại…

-Với lại cậu cũng không biết phải nói khác đi với suy nghĩ của mình như thế nào. Cậu giống màu nước mưa nhỉ?

-Tớ không hiểu…

-Ừm… Rất trong…

-Đấy là một lời khen à?

-Không biết nữa… Vậy cậu muốn chạm vào mi mắt tớ thì tớ phải làm như thế nào?

-Cậu bỏ kính ra và nhắm mắt lại…

Phong cười nhẹ, bỏ kính và nhắm mắt. An cảm thấy hồi hộp, An vừa đưa chầm chậm ngón tay trỏ lại gần mắt Phong vừa nhắc Phong:

-Không được mở mắt trước khi tớ nói mở ra nhé!

An chạm nhẹ vào hàng mi dài của Phong, một cảm giác gì đó rất nhẹ rất lạ truyền từ đầu ngón tay đến lồng ngực làm tim An loạn nhịp:

-Tại sao có những lúc mắt cậu trông rất buồn?

Nghe An nói, Phong mở mắt nhìn An. An cười:

-Tớ đã bảo cậu mở mắt đâu. Mà đừng nhìn tớ với ánh mắt dò hỏi tại sao như thế… tớ chỉ thấy sao nói vậy thôi.

-Ừm… giờ đến lượt tớ, cậu nhắm mắt vào đi. 

-Mắt tớ thì có gì đâu. Thôi được rồi!

An nhắm mắt, Phong cũng đưa tay định chạm nhẹ vào mi mắt An… Nhưng rồi, Phong rụt tay lại… và môi Phong chạm môi An, rất nhẹ… An mở mắt ngạc nhiên nhìn Phong, Phong bối rối: 

-Xin lỗi… tớ về trước.

Phong nói rồi lao vào màn mưa, An nhìn theo lặng thinh một thoáng… Vậy mà từ hôm ấy… An không gặp Phong nữa. Phong nghỉ gần một học kỳ mà không ai biết nguyên nhân. An chỉ nhớ đến Phong những lúc lên thư viện, lúc nghe tiếng mưa, lúc đưa tay dụi mắt… hết chưa nhỉ… chắc chỉ vậy thôi… 

***

Hôm nay lại mưa… Từ bao giờ mà An lại thích những cơn mưa chiều hơn mưa sáng nhỉ… một sở thích mới, mà sở thích thì lại khó bỏ được. Mưa từ đầu giờ chiều nên đến trạm xe bus cũng thấy vắng, chẳng có ai cả. An thu chiếc ô lại, rồi ngồi xuống băng ghế chờ, rồi nhắm mắt, có tiếng mưa rơi xuống mái che, rơi xuống mặt đường… 

-Anh chờ ở đây nhé! 

Thấy có tiếng người nói, An mở mắt. một người con trai vừa chạy vào cửa hàng siêu thị đối diện bến xe bus còn một người ngồi chờ ở đầu kia băng ghế! An sững sờ nhìn… Trái tim lại đập nhanh, người con trai đầu kia băng ghế có đôi mắt đẹp lạ… Rất trong, hàng mi dài, rất buồn… An muốn gọi tên cậu ấy nhưng có cảm giác nghẹn lại. Đôi mắt ấy vẫn nhìn ra phía đường, An đứng dậy tiến về phía ấy, nghe tiếng bước chân, An thấy Phong quay về phía mình rồi quay đi, đôi mắt ấy không nhìn thấy An. An không biết lúc ấy An có khóc hay chỉ là nước mưa tạt vào mặt nữa. Chầm chậm, An tiến lại gần Phong, chiếc xe bus An chờ vào trạm đỗ, hình như anh phụ xe quen gọi An lên xe qua cửa kính nhưng An không nghe tiếng gì cả… An đứng trước mặt Phong, đưa tay chạm khẽ vào mi mắt… Phong giật mình bắt lấy tay An. 

-An!

Sau tiếng gọi ấy Phong và An cùng lặng yên… trong một chốc rồi An lên tiếng trước:

-Cậu nhận ra tớ chỉ vì một cái chạm vào mi mắt ư???

-Có những cảm giác chỉ gặp qua một lần nhưng không quên được… Không ngờ, lại gặp lại cậu trong hoàn cảnh này.

-Đây là lí do cậu nghỉ học… Cậu…

-Bảo lưu đến một ngày nào đó… Chiều hôm ấy trên đường về có một tai nạn, sau đó thì tớ không nhìn thấy gì hết.

-…

-Sao cứ nói chuyện với tớ cậu luôn tạo những khoảng lặng thế? Mọi chuyện vẫn ổn… trước đây cậu nói mắt tớ đẹp và thường nhìn nó, nhưng giờ thì nó chẳng nhìn thấy gì nữa cả… Cậu còn nhìn tớ nữa không?

-Cậu nói rằng khi cậu nhắm mắt cậu vẫn biết tớ đang nhìn cậu mà. Mắt cậu vẫn rất đẹp, thật đấy!!!

-Tớ tin mà… 

-Lần trước cậu hỏi nhưng tớ chưa trả lời câu hỏi của cậu nhỉ, gì mà nếu cậu không sở hữu đôi mắt của cậu nữa thì tớ còn nhìn cậu không ấy… 

-Và câu trả lời là…

-Đôi mắt mà hiện tại không nhìn thấy nữa chỉ là ảnh ảo của một đôi mắt trong trái tim cậu thôi. Và tớ nhìn vào đôi mắt trong tim cậu ấy… Tớ nhớ cậu, đồ ngốc!

-Này… không khóc nhé! Cậu có biết khi không nhìn thấy gì thì tớ sẽ nghe tốt hơn không. Có những điều không thể nhìn thấy, nhưng tớ có thể nghe và cảm nhận được, như tiếng trái tim của cậu đập nhanh hơn khi ở cạnh tớ chẳng hạn…

-Cậu nghe thấy thật sao?

Phong bật cười trả lời:

-Thật! tớ nghe thấy tiếng xe bus sắp đến… Cậu phải về rồi đấy! 

-Ừm, đúng rồi! Tớ về nhé!

-Khoan đã! Tớ còn nghe đươc tiếng khác nữa!

-Tiếng mưa à?

-Không, tiếng trái tim tớ cũng đập nhanh hơn khi gặp cậu!

An thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười:

-Cậu giờ cũng luôn nói ngay ra điều cậu nghĩ vậy à? Tạm biệt! Hẹn gặp lại. Tớ vẫn dùng số điện thoại cũ nhé!

Xe bus rời trạm đỗ, em trai Phong cũng quay ra từ siêu thị.

-Ai vậy anh?

-Bạn cùng lớp anh.

-Chị ấy nói hẹn gặp lại, vậy là chắc anh nói với chị ấy rằng bác sĩ tìm ra phương pháp chữa mắt cho anh rồi đúng không?

-Không, anh không nói… không cần thiết phải nói… Anh muốn yên lặng để lắng nghe.

Hà Nội tiếp tục những ngày mưa… Và tiếng mưa rơi va vào cửa kính xe bus cũng rất khác.
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày