Suýt gặp nạn vì bịt đường ra của “tinh binh”

Ann, Theo 10:26 28/11/2009

“Nhân vật ngốc xít” trong câu chuyện này chính là tớ đấy, và suýt nữa thì tớ đã tự hại chính mình!!!<img src='/Images/EmoticonOng/28.png'><img src='/Images/EmoticonOng/38.png'>

Chỉ vì sợ… mẹ biết…

Tớ là boy, năm nay đã 15 “cái xuân xanh” rùi nhưng vẫn còn ngây thơ lắm, chưa có người iu và còn chưa biết “tự sướng” là gì cơ. Kể như vậy để mọi người biết là tớ “lơ tơ mơ” như thế nào trong cái “khoản” này. Rắc rối bắt đầu từ khi lớp tớ có thêm một bạn học sinh mới trông rất dễ thương và hoạt bát, lần đầu tiên nhìn thấy bạn í tớ đã có cảm tình rùi. Cô giáo lại còn xếp bạn í ngồi ngay bên cạnh tớ nữa. Hậu quả là thỉnh thoảng “thằng nhỏ” của tớ lại… dựng đứng lên khi ngồi gần bạn í làm tớ nhiều phen phải cố gắng che giấu. Đã thế hôm nào về nhà mà tớ “trót” ngồi mơ mộng về bạn í quá lâu là “nó” cũng “ngóc đầu” dậy. Cứ như vậy, lần đầu tiên “tự sướng” của tớ đã đến như là một… điều tất yếu!



Sau lần đầu tiên đó, tớ cảm thấy thích thích và vui vui, càng khoái hơn khi ngồi gần bạn í mà “thằng nhỏ” vẫn “ngủ yên” (chắc tại đêm qua nó được “xả hơi” rùi). Nhưng rắc rối đến khi về nhà, tớ thấy mẹ đang đứng ngay cửa phòng, tay cầm cái ga trải giường của tớ: “Sao cái ga giường của con lại bẩn thế này? Cái gì đây thế?”. Mẹ tớ vừa hỏi vừa chỉ vào “dấu vết đen tối” của tớ đêm qua đang in rành rành trên cái ga giường. “Xí hổ quá, không thể để cho mẹ biết được!” – vừa nghĩ nhanh như vậy đầu tớ vừa hoạt động hết “công suất” để tìm ra 1 lý do “hợp lý”: “Hôm qua con mang sữa chua lên giường ăn rồi làm đổ ra, lau mãi tưởng sạch rồi cơ”, vừa nói tớ vừa cười hì hì. Mẹ tớ mắng cho mấy câu về tội mang đồ ăn lên giường rồi mang cái ga đi giặt. Hú vía!

Sợ mẹ phát hiện nên mặc dù mấy hôm sau, dù rất “nhớ” cái cảm giác thích thích vui vui nhưng tớ không dám “ho he” gì (lỡ để lại “dấu vết” gì trên quần áo hay chăn đệm thì chít). Cuối cùng, tớ cũng nghĩ ra một “tuyệt chiêu” lợi cả đôi đường: đó là tớ vẫn “tự sướng”, nhưng thay vì để “tinh binh” xuất quân như bình thường thì tớ lại lấy tay… bóp chặt đầu ra của “tinh binh”. Cảm giác thích thích có giảm đi chút xíu nhưng kết quả thì thật… mĩ mãn, tớ vừa được “thỏa mãn” mà lại không để lại tí teo “dấu vết” nào.


Cứ như thế được khoảng 2 tuần thì tớ thấy một hiện tượng bất thường xảy ra. Đó là hình như “tinh binh” của tớ “xuất quân” càng ngày càng ít đi, “hình như” thôi vì tớ cũng không đong đếm được. Đúng lúc tớ đang băn khoăn lo lắng không biết làm sao thì ông anh tớ về “nghỉ phép”…

Và khám phá “chít người”

Ông anh tớ thật ra đang là sinh viên năm cuối trường Đại học Y Hà Nội, cứ 3 tuần là lại về nhà “nghỉ phép” và xin “trợ cấp” một lần. Bình thường cứ về nhà là 2 anh em lại rủ nhau đi “đấu đá” PS, nhưng lần này vì mải lo cho “đội quân tinh binh” dường như bị ít đi nên mặc cho ông í “thách đấu” tớ cũng không đi. Ông anh tớ vốn suốt ngày cười phớ lớ thế mà hóa ra lại tâm lý ra phết khi tối hôm đó, ông í “ỏn ẻn” vào phòng tớ… tâm sự.

“Mày dạo này ở nhà thế nào? Đi học vẫn bình thường chứ?” – vừa hỏi “lão ta” vừa giả vờ nghịch nghịch mấy quyển vở trên bàn học tớ (tớ biết tỏng tong là muốn kiểm tra đấy thui).
“Em vẫn thế, học hành vẫn thế” – tớ cười nói.

Loanh quanh với mấy câu hỏi linh tinh lang tang của ông í thế nào mà cuối cùng tớ cũng “phun” ra mối lo lắng đang “dằn vặt” mình. Cứ tưởng sẽ bị “lão ta” xạc cho một trận vì tội… “tự sướng”, ai dè nghe xong chuyện, vẻ mặt anh tớ nghiêm túc hẳn.


“Tóm lại là mày đã thủ dâm nhiều lần, và mày dùng tay để bóp không cho “tinh binh” ra ngoài nữa. Bây giờ mày có cảm giác là tinh dịch ra ít hơn phải không?”

Thấy “lão ta” nghiêm túc, tớ cũng hơi lo lo, không biết mình có làm gì sai không: “Vâng, nhưng đấy là em cảm giác thui, chứ em cũng không chắc chắn lắm. Nhưng làm như vậy có sao không hả anh?”

“Không phải là có sao không mà là rất sao đấy. Chú mày có biết cứ “bịt” đường ra ngoài của “tinh binh” như thế thì lâu dài có thể dẫn đến vô sinh không?”

Nghe thấy 2 từ “vô sinh”, tớ sợ quá lắp bắp: “Sao lại thế hả anh? Em… em…”

Thấy tớ hoảng hốt, anh tớ trấn an: “Đấy là về lâu dài thôi. Còn chú mày mới chỉ vài lần, và cũng chưa đi đến biến chứng gì nghiêm trọng nên không cần phải quá lo lắng”. Rồi sau đó nghe anh tớ giảng giải tớ mới biết cái “tuyệt chiêu” để không cho mẹ biết của tớ “ngốc xít” đến như thế nào. Hóa ra “cơ chế” xuất quân của “tinh binh” là như thế này: đường tiết niệu và sinh dục có chung 1 đường ra là niệu đạo. Tinh dịch được sinh ra ở tinh hoàn, “trưởng thành” ở mào tinh hoàn, sau đó “tinh binh” theo ống dẫn tinh đi về phía túi tinh. Tại đây, có 1 cái van giữ cho tinh dịch và “tinh binh” ở trong túi tinh. Khi đạt khoái cảm, túi tinh co bóp mạnh, cùng lúc với sự co bóp của cơ toàn thân sẽ đẩy dung dịch này đi theo đường niệu đạo ra ngoài. Lúc đó van này sẽ đóng đường tiểu lại, không cho lẫn lộn với nhau.


Nhưng vì tớ đã “bịt” đường ra của “tinh binh” bằng cách bóp đầu “cậu nhỏ” nên đã làm ảnh hưởng đến cái van (có nhiệm vụ ngăn túi đựng “tinh binh” và bàng quang). Anh tớ nói rằng nếu cứ lặp đi lặp lại hành động đó, dần dần cái van của tớ sẽ không còn hoạt động nhịp nhàng nữa. Và khi tớ cứ ức chế đường ra của tinh dịch khi đạt khoái cảm, cơ thể sẽ buộc phải xuất tinh ngược. Tức là tinh dịch không đi theo lối thông thường mà lại… hướng lên trên, tràn cả vào bàng quang. Lâu dần, van này sẽ bị hở và tinh dịch không còn đi theo lối cũ mà cứ thế tràn vào bang quang, dù tớ có bịt đầu ra của “tinh binh” nữa hay không.

Nghe anh tớ nói xong, tớ “tim đập chân run” khi nghĩ đến hành động dại dột của mình. Càng “tá hỏa” hơn khi anh tớ kể là ở bệnh viện nơi anh tớ thực tập, đã có vài trường hợp cũng vì “bịt” đường ra của “tinh binh” như thế này nên dần dần đã không thấy tinh dịch nữa, hoặc tinh dịch ra rất ít chỉ 1 – 2 giọt. Ở những trường hợp đó, khi xét nghiệm tinh dịch đồ, nước tiểu thì chỉ thấy tinh trùng trong nước tiểu, còn trong tinh dịch, lượng tinh dịch rất ít, ít hơn hàng trăm lần so với người bình thường. Và với những boy này, anh tớ nói họ được điều trị bằng uống thuốc kích thích hệ thần kinh giao cảm , có tác dụng làm van này săn chắc hơn, tuy nhiên việc chữa trị cho cái van hoạt động lại nhịp nhàng như ban đầu là rất khó.


Tưởng tượng đến có ngày mình lâm vào “thảm cảnh” đó chỉ vì… sợ bẩn chăn đệm, mẹ biết mà tớ “toát mồ hôi”. Hình như biết là tớ đã “sợ xanh mắt mèo” nên ông anh tớ cũng chẳng trách móc gì thêm. Kể ra có 1 ông anh trai, lại học bác sĩ nữa cũng thật là may mắn!!!