Mỗi một giai đoạn cần có sự chuyển mình nhất định, tôi tự đặt câu hỏi với bản thân rằng mình nên làm gì? Tự dưng sau đó sẽ có một câu trả lời ở trong đầu loé lên: Tại sao mình không thử cái này? Rồi tôi sẽ tự cân đo khả năng của bản thân mình với cái mà mình đang trông mong. Tôi luôn nghĩ những người xuất hiện trong dự án âm nhạc của mình là một món quà mà ai đó đẩy vào trong đầu mình. Khi đã có món quà rồi, mình phải biết tận dụng và tìm cách để mở được nó.
Đợt “Chạy Ngay Đi”, tôi nghĩ rằng sản phẩm này cần một người phụ nữ quyến rũ, sắc sảo thì tự dưng tôi biết đến những người bạn Thái Lan, họ đã đưa ra rất nhiều gợi ý và rồi tôi tìm ra Mai Davika.
Với “Hãy Trao Cho Anh”, khi làm xong rồi, tôi đã tự hỏi như vậy đã đủ để làm cho bản thân “sướng” chưa, đã đủ để khán giả cảm thấy thoả mãn sau hơn một năm trời chờ đợi chưa? Tôi lại tiếp tục đi tìm câu trả lời. Cuối cùng, tôi nghĩ ra từ bé đến giờ, mình luôn thần tượng một người, đó là rapper Snoop Dogg. Hình ảnh của ông đã “ám ảnh” trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào quên được. Đó là hình ảnh rất chơi bời, bốc lửa và thoải mái trong thứ âm nhạc của ông ấy. Và tôi bắt đầu nghĩ ca khúc của mình cũng rất vui tươi, phóng khoáng, tại sao không thử tìm đến một người mình đã thần tượng bấy lâu nay?
Mặc dù tôi biết rất rõ, thích là một chuyện, còn làm sao để liên lạc với Snoop Dogg và nhận được sự đồng ý lại giống như “bắc thang lên hỏi ông trời” vậy. Nhưng tôi biết mình muốn điều đó. Khi đã giải được câu hỏi mình muốn gì, tôi chỉ cần đứng lên đi tìm câu trả lời.
Bản thân tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi nhìn lại cả một hành trình, nó rất gian nan, phải đi từ mối quan hệ này tới mối quan hệ kia. Đâu có dễ dàng có ngay số điện thoại của một ngôi sao rất nổi tiếng bên Mỹ như thế được?
Tôi không quên được khoảnh khắc vui tột độ khi đại diện của Snoop Dogg gửi lại một tin nhắn rằng "Hãy gửi bài hát sang đây để chúng tôi nghe xem có phù hợp với phong cách của Snoop Dogg hay không". Đối với tôi trước đó, họ như những giấc mơ vậy. Và giờ thì tôi đã chạm tới giấc mơ của chính bản thân mình.
Tôi gửi nhạc, một vài ngày sau họ phản hồi là Snoop Dogg cảm thấy rất thích bài hát này và họ muốn kết hợp cùng với tôi. Lúc đó tôi chỉ thốt lên “Oh My God!”. Thật sự không thể diễn tả được chính xác cảm xúc đó như thế nào nữa.
Tôi nghĩ rằng có hai tiêu chí. Một là vị trí của người nghệ sĩ đó - Họ là ai mà tại sao lại dám gọi đến tôi, họ ở đất nước nào và có ảnh hưởng như thế nào với âm nhạc? Thứ hai là bài hát đó như thế nào? Tôi nghĩ bất kì ai muốn kết hợp với nghệ sĩ khác, đều phải tự hình dung ra những câu hỏi như thế. Khi có những tiêu chí gần như bằng nhau, về vị trí, về tư tưởng, về âm nhạc, thì chúng ta mới có thể lại gần nhau được.
Dĩ nhiên còn cần một chút may mắn. Trên một con đường màu hồng, sự thật không phải lúc nào cũng ngọt ngào như vậy. Không đơn thuần khi nghe nhạc xong họ sẽ thích ngay được, có thể âm nhạc của bạn rất hay nhưng xin lỗi, tôi không biết bạn là ai, tôi có vị trí của mình. Đó là sự thật tuy rằng hơi mất lòng nhau nhưng mình phải chấp nhận điều đó.
Trước khi tìm đến Snoop Dogg, tôi đã tự hình dung trong đầu những vấn đề đó rồi. Giấc mơ này cũng theo kiểu được thì được, không được thì mình cũng phải chấp nhận lời từ chối. Snoop Dogg là một điều quá xa vời. Những gì họ đòi hỏi sẽ cao hơn rất nhiều những gì chúng ta đang nghĩ đến.
Sơn Tùng M-TP chia sẻ về hành trình hợp tác với Snoop Dogg
Khi on-set cùng Snoop Dogg trên cây cầu trong MV "Hãy Trao Cho Anh", tôi đã tranh thủ cơ hội để tâm sự và chia sẻ với người nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng này. Trước khi bước xuống, Snoop Dogg có nói “Hey, Sơn Tùng M-TP”, tôi nghĩ bụng: “Chết rồi, hồi hộp quá”. Rồi khi đứng trước mặt tôi, ông ấy không phải là “big Idol” theo nghĩa bóng nữa mà là cả nghĩa đen luôn, bởi vì ông ấy rất cao lớn, đồ sộ, còn mình thì bé con đã đành, lại còn cảm thấy choáng váng và sợ hãi.
Nhưng khi bắt tay Snoop Dogg, tôi cảm thấy ông ấy vô cùng thân thiện. Snoop Dogg có nói một câu mà tôi không bao giờ quên: “I really like this song, bro” (Tôi rất thích bài hát này, người anh em). Bằng thái độ vô cùng trân trọng, tôi bày tỏ: “Anh biết không, anh là một trong những thần tượng mà tôi rất trân trọng từ khi còn là một cậu nhóc”.
Rồi Snoop Dogg khuyến khích tôi: “Hãy làm ca khúc này với phiên bản tiếng Anh đi, tôi cá là sẽ rất nhiều người thích”. Trời đất ơi, khi nghe câu nói đó xong, tôi cảm giác như mình đang rơi vào một vũ trụ nào đó và quên mất mình phải làm gì khi mà thần tượng của mình lại khen tác phẩm của mình và cho lời khuyên như vậy.
Trong cuộc nói chuyện đó, còn một niềm vui rất ý nghĩa nữa là Snoop Dogg rất thích ca khúc “Chạy Ngay Đi” của tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và trân trọng điều này từ một thần tượng lớn của mình.
Cái duy nhất mà tôi có không phải là tiền, mà là âm nhạc. Âm nhạc là một trong những thứ đã khiến khán giả đã biết đến Sơn Tùng, vậy thì tôi sẽ tiếp tục sống chết bằng tất cả những gì tôi có với điều đó.
Hơn thế nữa, đến thời điểm này, niềm vui và hạnh phúc đối với tôi còn là thấy khán giả tập trung hơn, dành nhiều tâm huyết của họ hơn để yêu thương nền âm nhạc Việt Nam.
Giấc mơ của tôi không còn đơn thuần là khi bài hát ra thì sẽ đạt được thành công như thế này, rồi mọi người sẽ nói về tôi như thế kia, mà giấc mơ của tôi thực sự lớn hơn những gì tôi đang làm rất nhiều. Tôi biết sẽ có rất nhiều chông gai và thử thách, thậm chí là đối mặt với sự thất bại nhưng ít nhất, tôi đã có một tư tưởng và quan điểm để sống chết với điều đó, để cảm thấy bản thân thực sự đang sống chứ không phải là đi kiếm tiền, tiết kiệm tiền và giữ cho riêng bản thân mình. Nếu vậy thì M-TP Entertainment lập ra làm gì? Nếu vậy thì thôi, sao phải cực khổ mà lăn lê sang Hàn Quốc, Mỹ để gặp những người đó? Rồi nhiều khi lại nản chí khi họ từ chối mình. Nhưng không, cái tôi nhìn thấy là tôi có thể cùng nghệ sĩ trẻ Việt Nam tài năng làm điều đó.
Tôi rất muốn cùng họ làm nên những điều đặc biệt, để khán giả Việt Nam thấy rằng sao bao lâu nay, mình lại thờ ơ với nghệ sĩ Việt đến thế, sao mình lại quên mất Việt Nam vẫn có những người giỏi như vậy? Tôi cũng muốn đem âm nhạc của mình đến với khán giả quốc tế và nói: "Các bạn ơi, Việt Nam chúng tôi cũng có những người giỏi, không chỉ riêng tôi mà còn có nhiều nghệ sĩ khác nữa".
Sơn Tùng M-TP: "Mỗi bước đi của mình nó không đơn thuần chỉ là cho mình nữa"
Tôi luôn áp lực. Không chỉ riêng gì “Hãy Trao Cho Anh”, từ lúc tôi hiểu được vị trí và xác định được mình đã thực sự nổi tiếng rồi, tôi luôn cảm thấy mọi thứ không còn được thoải mái như xưa nữa. Thay vào đó, có thêm nhiều lo lắng, băn khoăn mỗi ngày. Mỗi bước đi không đơn thuần là cho bản thân mình nữa, mà còn là cho rất nhiều người khác xung quanh.
Tôi bắt đầu làm âm nhạc cẩn thận, tỉ mỉ, trau chuốt hơn giai đoạn mình vẫn đang chơi đùa với âm nhạc. Trên vai tôi đã có nhiều cái khác, sự kì vọng của khán giả lớn hơn nhiều lắm. Dĩ nhiên để sự kì vọng ấy không bao giờ biến thành sự thất vọng thì bản thân tôi phải vô cùng khó tính và áp lực với chính mình. Trước khi đem đến cho khán giả một sản phẩm nào đó, tôi phải cảm thấy bản thân mình thật sự “sướng” đã. Mình phải “sướng” đầu tiên thì sau đó khán giả mới cảm nhận được.
Tôi rất thích câu nói ấy của chị Minh. Tôi cũng luôn hào hứng và tự hào khi giải thích tên mình với mọi người. Ngày xưa, tôi rất ngại chuyện đó bởi vì cảm thấy nó hơi to lớn hơn những gì mình đang có. Nhưng cho đến bây giờ, tôi rất tự hào và biết ơn bản thân mình đã không từ bỏ cái tên đó. Tôi đã đấu tranh rất nhiều với những khoảnh khắc trong quá khứ để giữ cái tên đó cho đến ngày hôm nay. Rất nhiều người thắc mắc Sơn Tùng thì Sơn Tùng đi, còn M-TP làm cái gì? Nhưng bởi vì M-TP là tên ban đầu của tôi, là sự khởi điểm cho cuộc hành trình của tôi. Sơn Tùng là định mệnh, còn M-TP là khởi điểm. Sơn Tùng phải đi với M-TP. Nó không thể khác được.
Chữ M trong tên đó, ý nghĩa của nó là Music, và nó vẫn còn hồn nhiên lắm. Nếu như tôi không còn vô tư, hồn nhiên thì chắc chắn tôi sẽ không dám làm những sự khác biệt. Hồn nhiên ở đây là trong sáng và vô tư, nhưng không phải vì thế mà thiếu sự tính toán.
Bản thân tôi luôn kiểm soát những thứ trong cuộc sống của mình, không bao giờ để âm nhạc của mình mất đi sự hồn nhiên, vui tươi, lạc quan và yêu đời trong đấy cả. Nhưng không được phép không cẩn thận và thiếu tỉ mỉ, lại càng cần phải có chiến lược. Mình muốn chơi lớn cơ mà. Rõ ràng khi chơi lớn, chúng ta phải chấp nhận sự rủi ro, mà còn không cẩn thận nữa thì rất nguy hiểm.
Rất nhiều người đã quên đi ý nghĩa của chữ Music, nhưng bản thân tôi sẽ không quên. Tôi đã từng nói rằng nếu tôi có cơ hội được nói chuyện với ông Nguyễn Thanh Tùng của 5 năm về sau thì chỉ có một câu duy nhất thôi: “Tiếp tục hồn nhiên đi!”. Tích cực, lạc quan, vui tươi sẽ khiến âm nhạc thoải mái, chứ cứ suốt ngày tính toán vấn đề tiền bạc thì còn gì nữa. Âm nhạc của Sơn Tùng không bao giờ có tiền bạc.
Câu hỏi này vừa đúng vừa sai ở chỗ: Với những gì mình đang làm ra thì khiến cho người ta hiểu rằng tôi đang muốn mở rộng thị trường của mình – rõ ràng điều đó đúng, mọi người nghĩ không sai. Nhưng khi tôi làm ra điều này, tôi không suy nghĩ đến vấn đề đó mà nghĩ nhiều về giấc mơ đẹp nhất của mình cơ.
Giấc mơ đẹp nhất của tôi là mang tiếng Việt ra thế giới bên ngoài, để mọi người biết bài hát đó bằng tiếng Việt, người hát bài này là người Việt Nam, ê-kíp sản xuất ra nó là người Việt. Tất cả điều ấy sẽ trở thành niềm tự hào.
Đó cũng là lý do tại sao tôi hay nói giấc mơ của tôi lớn hơn những gì tôi đang làm rất nhiều. Tôi cần rất nhiều thời gian để chinh phục được giấc mơ ấy. Đây không phải là giấc mơ của riêng tôi, hay sự ích kỉ cho cá nhân mình mà là giấc mơ cho cả một tập thể.
Tôi vẫn rất tự hào, vui và hạnh phúc nếu ngôi sao quốc tế sau này không phải là Sơn Tùng M-TP mà là một người khác. Vì tôi đã từng góp một phần công sức vào sự phát triển của nền âm nhạc Việt Nam rồi. Ngoài tôi ra, nếu ai cũng đang ấp ủ giấc mơ này, hãy liên hệ với tôi và cùng nhau ngồi xuống để nói về những hoài bão, giấc mơ thật đẹp.
Còn rất nhiều thứ phải làm để đến một ngày nào đó, thế giới biết đến một người nghệ sĩ là Sơn Tùng M-TP. Dĩ nhiên trong đầu tôi luôn có kế hoạch riêng, nhưng tôi chỉ muốn chia sẻ khi thông tin đó là chắc chắn và hoàn hảo nhất.
Tôi cũng chỉ là một người đang đi mò đường, mở đường thôi, chứ không phải đã tìm ra một con đường chính xác nhất dành cho mình. Thậm chí đến giờ phút này, tôi vẫn chưa hề khẳng định con đường tôi chọn đang là đúng. Tôi vẫn chưa có một câu trả lời chính xác rằng mình đang thất bại, thành công hay cần phải đối mặt thêm. Với tôi, mọi thứ chỉ là khởi đầu, mà khởi đầu thì làm gì nói trước được tương lai?
Ở thời điểm này, tôi chưa thể trả lời được câu hỏi của bạn. Nếu sau này, khi tôi đã có được những thành công nhất định, thành tựu từ bên kia, tôi mới thấy được mình cần phải chia sẻ điều gì ra để giúp ích được cho những người đang muốn đi con đường giống như tôi. Tôi nghĩ thành công của mình hiện tại mới chỉ dừng ở trên nền tảng mạng thôi, khi nào Sơn Tùng đứng trên sân khấu ở bên Mỹ, hát bằng tiếng Anh và tiếng Việt thì lúc đấy tôi sẽ nói chuyện tiếp và trả lời câu hỏi này.
Thật ra có vô vàn khó khăn, mà khó khăn đầu tiên chính là ngôn ngữ. Khi muốn tấn công sang một thị trường khác, bạn phải đáp ứng được nhu cầu giải trí, ngôn ngữ của họ. Đó là lý do tại sao bản thân tôi dành rất nhiều thời gian để trau dồi thêm vốn ngoại ngữ của mình. Chắc chắn tôi muốn đem tiếng Việt ra thế giới, muốn tự hào rằng đây là ngôn ngữ của quê hương tôi. Nhưng muốn cho mọi người nghe được ngôn ngữ này thì trước hết, mình phải thuyết phục được người ta. Mình phải đáp ứng được yêu cầu của họ: phải hát được tiếng Anh, phải nói chuyện được bằng tiếng Anh. Rồi sau đó, khi bạn khiến cho người ta biết rằng bạn là ai, hãy tranh thủ cơ hội để đem ngôn ngữ của mình đến gần họ.
Nhưng rồi, cốt lõi của âm nhạc chính là âm nhạc, chứ không phải Music Video hay ngôn ngữ. Bạn hát rất hay, bạn nói chuyện tiếng Anh rất thành thạo nhưng xin lỗi, tôi thấy âm nhạc của bạn không phù hợp, thì cũng không được công nhận.
Tại sao nghe nhạc Hàn Quốc lại cảm thấy rất thích dù mình không hiểu gì cả? Tại vì giai điệu và cách làm nhạc của họ rất hay, rất bắt tai. Tại sao BTS ra nước ngoài và hát tiếng Hàn với đầy sự tự hào và nhiệt huyết, khán giả ở đó cũng rất chào đón họ? Bởi vì âm nhạc của họ hay, họ rất tài năng, họ nhảy rất giỏi, họ hoàn hảo, họ không sai sót ở điểm gì khi đứng trên sân khấu cả. Khi tôi nhìn vào họ, tôi cảm thấy tự hào. Họ là một trong những chìa khoá đánh thức giấc mơ trong trái tim mình. Họ là những người khai sáng mình để mình thấy rằng, đó là con đường mình phải đi.
Đất nước chúng ta không có trên bản đồ thế giới về âm nhạc, đó đã là một điều vất vả cho nghệ sĩ Việt Nam rồi. Với những con người đang bơi ngược dòng như chúng ta thì chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn. Nhưng hãy cứ vui lên, vì ít nhất chúng ta và cả tôi cũng đã nhìn thấy con đường mình phải đi là gì. Tại sao chúng ta không lạc quan mà cứ phải bi quan? Lịch sử Việt Nam từng giòn giã đến như vậy thì tại sao chúng ta không mơ ước đến một kết cục tươi sáng dành cho lĩnh vực âm nhạc?
Tôi không bao giờ để bản thân mình vào một vị trí nào cả. Tôi luôn muốn Tùng là Tùng mà thôi. Nhắc đến Tùng thì cứ để nó là chính nó, âm nhạc và phong cách của nó, cứ để nó tung tăng với những gì mà nó muốn. Còn những lời nhận xét và khen của mọi người, tôi rất trân trọng nhưng không bao giờ để nó đánh lừa mình. Tôi luôn nói với những người xung quanh rằng đừng bao giờ ảo tưởng về sức mạnh của tôi, tôi biết mình đang ở đâu, cũng đừng bao giờ tôn sùng tôi lên tận đâu đó bởi vì tôi biết tôi cần cái gì. Phải luôn biết người biết ta, biết mình giỏi cái gì, mình còn kém cái gì để bồi dưỡng và phấn đấu tiếp chứ. Còn khi đã nghĩ mình là số 1 rồi thì thôi đóng cửa ở nhà đi, còn cần làm gì nữa? Bản thân tôi không bao giờ nghĩ tôi là số 1. Tôi chỉ là một nghệ sĩ tên Sơn Tùng M-TP, tôi đang có một giấc mơ đẹp. Ai cũng có quyền được mơ.
Tôi là người rất thích chinh phục những cái mới, cái lạ. Áp lực dĩ nhiên lúc nào cũng có. Nhưng quan trọng là mình đã quen với những áp lực đó rồi, cũng như mình quen với việc trước khi biểu diễn là phải hồi hộp. Nó là một phần trong công việc của mình. Nhưng không bao giờ tôi để áp lực khiến mình nhụt chí, kể cả những bình luận tiêu cực cũng vậy. Nếu không thì tôi nghĩ mình đã dừng lại từ rất lâu rồi chứ không đi được đến bây giờ.
Ở thời điểm hiện tại, tôi không còn gì để suy nghĩ về những điều đó. Bản thân tôi vẫn có một tiêu chí là chinh phục những người không thích Sơn Tùng M-TP. Tôi luôn dành thời gian để đọc những bình luận đó, bởi vì họ là những người đem cho tôi sự nhận xét gai góc, để mỗi khi tôi "bay bay" lên trên cao thì phải nhìn vào đó nhắc nhở mình phải xuống bớt đi. Khi nào chinh phục được những người này thì tính tiếp, còn một khi chưa chinh phục được thì tiếp tục “dùi mài kinh sử”, học tiếp, cố gắng tiếp và phấn đấu tiếp.
"Khán giả yêu thương tôi 1, thì tôi phải yêu thương khán giả lại gấp 10 lần"
“Chạy Ngay Đi” thực sự là một khám phá, một thử thách đối với bản thân tôi. Khi làm xong bài hát này, tôi rất “sướng”. Tôi hiểu nó không phải là một bài dễ nghe nhưng tôi muốn cho khán giả cảm thấy rằng đây là thể loại chưa thấy Sơn Tùng làm bao giờ. Cái quan trọng là tôi đã dám làm nó, để khi ngồi cùng những nghệ sĩ trẻ khác, tôi có thể chia sẻ rằng tôi cũng từng rất băn khoăn, trăn trở khi suy nghĩ đến việc thay đổi âm nhạc của mình và cuối cùng tôi đã vượt qua nó.
Tôi thấy nghệ sĩ Việt Nam có rất nhiều người giỏi. Không phải những nghệ sĩ trẻ không có đủ sự sáng tạo để làm được điều mới hơn, mà là sự thờ ơ của khán giả khiến họ cảm thấy không dám làm chuyện đó. Rất nhiều người có cùng quan điểm với tôi rằng muốn làm những điều mới mẻ, nhưng họ sợ khi làm rồi, khán giả lại quay lưng lại với mình. Điều đó vô cùng kinh khủng.
Thật ra để làm cái mới thì cần vượt qua được ranh giới của nỗi sợ. Điều này không chỉ cần thời gian mà còn cần phải vấp ngã. Khi bạn ngã đủ đau rồi thì một ngày nào đó, bạn sẽ không còn cảm giác đau nữa. Không hẳn là không đau, mà là sẽ quên đi nỗi đau đó phần nào và biết để dành sức lực để làm những chuyện khác. Bản thân tôi đã đối diện với rất nhiều khó khăn, từ vấp ngã, chê bai đến thậm chí là chửi rủa. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra một điều rằng mình đang sống cho ai vậy? Tôi sống cho chính mình mà, nếu tôi hát nhạc mà tôi không cảm thấy hay thì làm sao khán giả cảm nhận nó được? Tôi sáng tác một ca khúc mà cảm thấy đó không phải chính mình thì làm sao khán giả phiêu theo được?
Hãy làm tất cả những gì bạn thích, miễn sao văn hoá, lịch sự và không phản cảm. Chỉ cần cảm thấy mình đang sống cùng điều mình làm là điều tuyệt vời nhất rồi. Bản thân tôi luôn giữ suy nghĩ tích cực như vậy. Còn nếu mình đang đi trên con đường này mà cứ thỉnh thoảng lại quay qua nhìn người khác, nghe họ nói cái này cái kia thì tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi ở trong nhà, không dám bước chân ra ngoài mất.
Mặc dù khi nghe thấy sự chờ đợi của khán giả, tôi cũng cảm thấy sốt ruột lắm. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực như là nếu Tùng không ra bài hát thì sẽ có nghệ sĩ trẻ khác thay thế, tôi còn vui vì điều đấy nữa. Đó là một tín hiệu vô cùng đáng mừng cho cả một nền âm nhạc mình đang phát triển cùng nhau.
Tại sao chúng ta lại cứ suốt ngày nghĩ rằng nếu không ra bài mới thì ông sẽ mất đi vị trí đấy. Thực ra suy nghĩ đó không phải là sai. Nhưng hãy nghĩ theo hướng tích cực hơn là nếu có những người giỏi như vậy xuất hiện thì nền âm nhạc Việt Nam sẽ đến ngưỡng nào? Tại sao không nghĩ rằng nếu có những người giỏi hơn Sơn Tùng thì âm nhạc Việt Nam sẽ vô cùng phát triển? Tại sao mọi người không nghĩ đến một ngày cả châu lục này phải nói đến nền âm nhạc Việt Nam?
Tôi không bao giờ để ý đến chuyện người khác so sánh, bình luận rồi đâm ra cãi vã, điều đó để làm gì? Chúng ta sao phải ngồi cãi nhau về một vấn đề không cần thiết. “Cứ vui lên vì cuộc đời cho phép” – một bài hát rất hay của chị Tiên Tiên. Như tôi vừa nói, không chỉ âm nhạc mà làm cái gì cũng phải vui thì cái mà mình làm ra mới khiến khán giả cảm thấy được. Nếu mình làm ra mà cứ tiêu cực thì làm sao khán giả cảm thấy vui?
Tôi muốn nhấn mạnh lẽ sống, giấc mơ và mục đích của tôi ở hiện tại khác với ngày xưa rất nhiều. Tôi chưa bao giờ đặt nặng về vấn đề tiền bạc. Tôi thường nói với mọi người xung quanh rằng, dù sau này tôi không còn tiền, dù tôi có thất bại, dù tôi không còn nổi tiếng, thì tôi cũng đã từng làm một thứ gì đó khiến mình hạnh phúc khi nhìn lại. Tôi có thể ngồi cạnh con mình và nói rằng: Ngày xưa bố từng làm cái này, bố rất hạnh phúc và mãn nguyện vì điều đó. Những điều ấy giá trị hơn rất nhiều về tiền bạc. Tôi không bao giờ đặt nặng vấn đề tiền bạc, đặc biệt là với âm nhạc.
Tôi đã từng thử nghiệm nhiều thứ trong cuộc đời mình rồi. Một phần nào đó, tôi nghĩ mình có trải nghiệm nhiều hơn những bạn nghệ sĩ trẻ bây giờ. Vậy tại sao họ có tài năng, tôi có kinh nghiệm thì không cùng ngồi lại với nhau để tâm sự, chia sẻ và cùng nhau đi lên. Không phải bắt nhau làm điều gì. Tư tưởng của tôi là mọi người đều có quyền nói ra những gì mình thích và mong muốn. Chúng ta ngồi lại với nhau để cùng suy nghĩ và tìm ra câu trả lời hay nhất. Nếu sau này còn có duyên hợp tác với một ai đó, tôi cảm thấy rất vui. Và tôi cũng sẽ hạnh phúc hơn nữa nếu xung quanh tôi có những bạn nghệ sĩ trẻ cùng chung giấc mơ để cùng nhau khai phá con đường âm nhạc Việt Nam.
Tôi muốn sau khi mình đi những bước này xong, tôi sẽ có thêm kinh nghiệm để giúp đỡ những nghệ sĩ trẻ Việt Nam để mang tiếng nói của họ đi cùng mình. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi một nghệ sĩ trẻ nào đó thấy quan điểm của tôi đúng và nói với tôi rằng: “Tôi muốn chơi cuộc chơi với bạn”.