Lão nông chỉ ăn một bữa duy nhất lúc nửa đêm

Gia Đình & Cuộc Sống, Theo 09:14 29/01/2013

Gia đình bỗng rơi vào cảnh nghèo khó, lão luyện cho mình mỗi ngày chỉ ăn một bữa. Dần thành quen, lần nào ăn 2 bữa là y rằng đau bụng.

Lão nông tên Trịnh, ở tổ 1, phường Quyết Thắng, thị xã Lai Châu (Lai Châu) có dáng người nhỏ thó, gầy gò. Lão mặc một bộ quần áo màu xanh nhàu nát, rộng thùng thình, vẻ mặt chẳng biểu hiện buồn vui rõ rệt.

Đồ đạc trong nhà lão rất đơn sơ. Vài cái xoong, nồi vứt chỏng chơ nơi góc bếp. Cái giường nhỏ kê ở góc nhà. Trên giường có một cái chăn đã ngả màu ố vàng. Chiếc TV đời cũ tróc hết cả sơn, cái bàn gỗ nơi lão tiếp khách cũng đã mòn vẹt. Câu đầu tiên lão mở lời khiến ai nghe thấy cũng phải chạnh lòng: “Ở một mình nên các thứ cộc kệch và đơn giản vậy đấy. Nhưng cũng đủ dùng”.

Khi xóm núi tắt đèn đi ngủ, lão mới lọ mọ nấu cơm. Cái nồi gang bé tẹo chỉ đủ nấu một bát gạo. Lão cũng chẳng thèm vo gạo, đổ ít nước vào nồi rồi đặt lên bếp. Mấy quả su su gọt dở, thái miếng được lão đổ vào một cái nồi khác. Thế là lão chuẩn bị xong bữa tối.

Lão bảo, mỗi ngày chỉ ăn có một bữa cơm. Thời còn khá giả, mỗi ngày lão cũng nổi lửa ba lần. Từ ngày gia sản của bố mẹ "rơi rụng" hết, lão không kiếm được miếng ăn nên chuyển dần sang ăn một nữa. Những ngày đầu, mỗi ngày ăn một bữa lão cũng thấy khó chịu lắm. Tuy nhiên, lão đói mãi cũng thành quen. “Giờ mà chuyển sang ngày ăn 3 bữa có khi tôi không chịu nổi”, lão Trịnh quả quyết.

Lão Trịnh kể, cách đây mấy năm, có người hàng xóm mời lão sang ăn cưới. Nể lắm, lão cũng ăn vài miếng bánh. Vừa về đến nhà, bụng lão bỗng đau quặn thắt. Lão nghỉ mất cả buổi làm mới khỏi. Khi đó lão chỉ nghĩ, thức ăn có vấn đề. Một hôm khác lão cũng được mời đi ăn giỗ. Cũng giống như lần trước lão lại lên cơn đau bụng dữ dội. Lúc này lão mới biết, do đã quen ăn một bữa nên giờ ăn hai bữa một ngày bụng dạ mới đau đến vậy. Từ đó, lão quyết định một ngày chỉ ăn một bữa, dù người ta có mời thì lão cũng không ăn. Lão bảo, có khi do lão bị “trời hành” nên một ngày chỉ được ăn một bữa.

Bữa cơm dọn ra, có mấy cái bát đã cũ mèm. Cơm trắng với su su chấm muối. Lão Trịnh ăn ngon lành. Khi lão hạ cái bát xuống cũng là lúc gà gáy canh hai. Lão giải thích việc ăn muộn này có hai lý do, thứ nhất có thể là do thói quen từ nhiều năm nay không bỏ được, thứ hai là ăn lúc nửa đêm, sáng mai dậy đi làm bụng vẫn còn no nên lão không có cảm giác đói. Và quan trọng nhất là lão cảm thấy cơ thể của lão chỉ có thể tiếp nhận thức ăn vào giờ đó.

Lão Trịnh kể, lão “tu luyện” thói quen ăn một bữa khi đêm xuống đã được chừng 5 năm. Thời gian đầu, cơ thể không quen, nhiều lần lão như chết lả. Lúc ấy, công việc thất thường, thu nhập bất bênh nên buộc lòng phải vậy. Sau vài tháng, cơ thể lão đã thích nghi dần với sự kham khổ ấy nên lão mới thôi bủn rủn chân tay bởi những cơn đói liên tiếp ập về. Bây giờ, đến bữa người ta ăn cơm, lão chỉ uống nước và hút thuốc lào vặt. “Cứ làm vài bi thuốc lào là thấy ấm bụng, chẳng thiết ăn gì nữa!”, rít một hơi thuốc dài, lão quả quyết.

Có một điều lạ là chỉ ăn một bữa nhưng sức khỏe của lão vẫn không suy giảm. Cơ thể thì có “mình hạc xương mai” đi đôi chút. Thế nhưng, lão không lo sợ điều đó. Lão lý sự: “Giờ thực phẩm bẩn tràn lan, ăn lắm có khi lại rước thêm bệnh vào người”.

Lão có tên đầy đủ là Hoàng Văn Trịnh (sinh năm 1953). Trước đây, nhà lão ở xã Mường So (Phong Thổ), nơi được coi là miền gái đẹp của đất Tây Bắc. Gia cảnh nhà lão trước thuộc diện khá giả ở đất Mường So. Bố mẹ sinh được 6 người con, 4 nữ và 2 nam. Nhà lão trước có rất nhiều ruộng, trâu, bò đầy gầm nhà sàn. Lợn, gà không đếm xuể. Có thể nói cuộc đời lão khi đó sống trong nhung lụa.

Thời trai trẻ lão cũng từng theo đám trai bản đi “chọc sàn”, một phong tục trai, gái người Thái tìm hiểu nhau. So với đám trai bản khác, lão luôn ở trên một bậc, thuộc dạng “sơ vin áo trắng cổ cồn, đèn pin sáng quắc”. Lão có tài ăn nói lại đẹp trai nên luôn được các cô gái bản để ý. Lão cũng từng trải qua mấy mối tình đẹp với những sơn nữ nơi đây. Chẳng hiểu tại sao, nhiều chuyện tình tưởng như sắp kết mối tơ hồng đến nơi rồi lại tan. Lão cũng buồn, chẳng hiểu sao duyên phận của lão lại hẩm hiu đến vậy.

Những ngày tháng vui êm đềm cùng núi rừng bỗng tan biến khi đầu năm 1979, cả nhà lão phải chuyển về xóm nhỏ mà nay gọi là khu phố 1, phường Quyết Thắng. Cuộc đời lão cũng xảy ra nhiều biến cố từ đó. Về nơi ở mới, đất đai nhà lão cũng rộng ngút tầm mắt. Bố mẹ lão vốn là người biết buôn bán làm ăn nên gia đình luôn dư dả. Anh em lão được ăn học tử tế. Vài năm sau, bố mẹ mất, anh em lão phải tự lập.

Mấy người chị gái đi lấy chồng cả, lão ở một mình bên ngôi nhà nhỏ. Hàng ngày lão sống lầm lũi một mình. Chuyện gia đình lão cũng không thiết nghĩ đến nữa. Đất đai nhà cửa trước đây rộng ngút tầm mắt, vậy mà giờ chỉ còn một thửa nhỏ. Lão bảo, em trai nghiện ngập cầm cố, người ta đến xiết nợ mấy miếng đất. Một phần lão cũng bán rẻ cho người khác để đổi lấy cái ăn.

Hai anh em xà xẻo dần gia tài của bố mẹ để lại. Giờ đây lão đi làm thuê, làm mướn, kiếm sao cho đủ một bữa ăn hàng ngày. Cũng bởi sự thay đổi lạ lùng ấy mà lão phải luyện cho mình thói quen ăn một bữa vào lúc người ta đã lên giường đi ngủ. Sau mấy năm, thói quen đó ngấm vào máu, lão không bỏ được kể cả khi đã dư dả.