Cha mẹ nào cũng muốn con tránh được những vấp ngã mà mình từng trải qua. Những lời dặn dò như "đừng yêu sớm", "chọn bạn mà chơi", hay "lo học trước rồi tính sau" đều xuất phát từ tình yêu thương và mong muốn bảo vệ con khỏi sai lầm. Thế nhưng, ở tuổi vị thành niên – giai đoạn trẻ đang định hình bản sắc và khao khát tự chủ, lời khuyên dù đúng cũng rất dễ trở thành áp lực, thậm chí gây phản ứng ngược.
Một nghiên cứu năm 2017 cho thấy khi cha mẹ trực tiếp khuyên răn, vùng vỏ não trước trán – nơi phụ trách tư duy lý trí ở thanh thiếu niên lại ít hoạt động. Trong khi đó, hạch hạnh nhân – trung tâm cảm xúc lại phản ứng mạnh, gây ra cảm giác chống đối. Ngược lại, nếu tự trải nghiệm, rồi tự rút ra bài học, khả năng kích hoạt và củng cố vùng não tư duy lý trí sẽ cao hơn nhiều. Bài học ấy vì thế được "thấm" sâu hơn và dễ trở thành một phần trong hệ thống nhận thức của trẻ.
Ảnh minh hoạ
Còn theo khoa học thần kinh, con người ghi nhớ kiến thức qua hai hình thức: Trí nhớ tường thuật (ghi nhớ "cái gì") và trí nhớ thao tác (ghi nhớ "làm thế nào"). Khi cha mẹ truyền đạt kinh nghiệm, phần lớn là dạng tường thuật, ví dụ "đừng yêu sớm". Nhưng để thực sự hiểu điều đó, trẻ cần chuyển đổi nó thành trí nhớ thao tác, tức là cần tự mình trải qua, rồi từ đó rút ra bài học.
Theo lý thuyết phát triển tâm lý xã hội của Erikson - nhà xã hội học nổi tiếng người Mỹ, tuổi vị thành niên (12–18 tuổi) là giai đoạn xác lập bản sắc cá nhân, trẻ cần khám phá mình là ai, muốn trở thành người như thế nào. Vì thế, đây là thời điểm trẻ khao khát được tự quyết và thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ. Nếu phụ huynh can thiệp quá nhiều, giới hạn quyền lựa chọn của trẻ, chúng sẽ phản ứng bằng cách khẳng định "cái tôi" mạnh hơn, thậm chí là chọn làm ngược lại lời cha mẹ chỉ để chứng tỏ sự độc lập.
Nghiên cứu của Tiến sĩ Steinberg từ Stanford (2008) cho thấy, những đứa trẻ được cha mẹ quá bao bọc, quản lý chặt, tuy tránh được nhiều sai lầm trong tuổi thiếu niên, nhưng sau 25 tuổi lại dễ rơi vào khủng hoảng khi phải tự ra quyết định, do thiếu kỹ năng tự điều chỉnh. Trong khi đó, những trẻ được phép thử - sai trong khuôn khổ hợp lý sẽ trưởng thành với tâm lý vững vàng hơn, khả năng giải quyết vấn đề cao hơn.
Thử - sai là quá trình "gỡ lỗi" của não bộ
Theo nhà Tâm lý học người Thuỵ Sĩ Jean Piaget, nhận thức của trẻ được xây dựng thông qua quá trình liên tục va chạm với thực tế, phạm sai lầm, điều chỉnh hành vi, rồi hình thành hiểu biết mới. Giống như lập trình, việc "debug" là không thể thiếu nếu muốn hệ thống vận hành trơn tru.
Một nghiên cứu năm 2016 minh họa điều này rất rõ: nhóm A được dạy lý thuyết rằng "tiết kiệm tốt hơn tiêu xài", trong khi nhóm B tự mình trải nghiệm quá trình tiêu tiền – phá sản và học cách tiết kiệm. Kết quả, nhóm B không chỉ ghi nhớ sâu hơn mà còn ứng dụng tốt hơn trong thực tế.
Trải nghiệm cảm xúc gắn với sai lầm dễ khắc sâu
Tâm lý học cảm xúc chỉ ra rằng những ký ức gắn với cảm xúc mạnh như thất vọng vì thi trượt, xấu hổ vì thất bại, hay tự hào vì thành công sẽ được lưu trữ lâu dài hơn trong não bộ. Trong khi đó, lời dặn dò của cha mẹ dù hợp lý đến đâu, nếu không đi kèm cảm xúc thực tế, thì rất khó để in sâu vào tâm trí trẻ.
Một sinh viên từng chia sẻ: "Bố tôi từng nói thức đêm học bài sẽ phản tác dụng, nhưng tôi vẫn cày đến sáng trước kỳ thi. Kết quả là điểm thi tệ thảm. Từ đó tôi mới tự mình thay đổi." Chính những cảm xúc tiêu cực ấy – mệt mỏi, thất vọng, tự trách – mới khiến bài học trở nên sâu sắc và có giá trị chuyển hóa hành vi.
Từ "nhồi nhét" sang "gợi mở"
Cha mẹ cần từ bỏ cách truyền đạt mệnh lệnh kiểu "con phải làm…", mà thay vào đó là đặt câu hỏi gợi mở, ví dụ: "Con nghĩ việc đó sẽ dẫn tới kết quả gì?", hoặc "nếu là con của con sau này, con sẽ khuyên thế nào?". Điều này giúp kích hoạt tư duy độc lập, khiến trẻ tự ngẫm và đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Ngoài ra, việc cha mẹ chia sẻ những sai lầm của chính mình cũng rất hữu ích. Khi trẻ biết rằng cha mẹ cũng từng trải qua dại khờ, cũng từng mắc sai lầm, chúng sẽ bớt đề phòng, dễ tiếp nhận bài học từ trải nghiệm chân thật ấy hơn là lời khuyên khô khan.
Thiết lập "khu vực thử - sai an toàn"
Hãy tạo ra không gian để con được phép sai trong giới hạn an toàn. Ví dụ, để con tự quản lý một khoản tiền tiêu vặt và tự quyết định chi tiêu, thay vì kiểm soát chặt. Sau khi con tiêu hết tiền và nhận ra hậu quả, cha mẹ có thể cùng con "tua lại" sự việc, hỏi: "Lần sau con sẽ làm gì khác đi?", từ đó giúp con học cách điều chỉnh hành vi.
Tôn trọng nhịp độ nhận thức của con
Mỗi đứa trẻ có tốc độ trưởng thành khác nhau. Có những "đường vòng" là cần thiết nếu không tự đi, trẻ sẽ không bao giờ thật sự hiểu. Cha mẹ cần trở thành "tấm lưới an toàn", sẵn sàng nâng đỡ khi con trượt ngã, chứ không phải là "rào chắn" cấm con khám phá. Chỉ khi được tôn trọng quyền chủ động, trẻ mới thật sự phát triển độc lập và có trách nhiệm.
Kinh nghiệm của cha mẹ là tài sản quý giá, nhưng con đường trưởng thành của con trẻ không thể chỉ dựa vào "truyền miệng" mà còn cần không gian để thử, để sai và để tự ngộ.
Khi thay đổi cách giao tiếp và đồng hành, cha mẹ không chỉ truyền lại trí tuệ sống mà còn giữ được sợi dây kết nối cảm xúc với con. Nhờ đó, trẻ vừa được tiếp cận với kinh nghiệm của thế hệ trước, vừa có cơ hội khám phá con đường riêng, để từng bước trưởng thành vững vàng, độc lập và toàn diện.