Khoảng cách SV ngoại tỉnh - Hà Nội?
Hôm trước, tôi ngồi cafe với nhóc em họ mới tập tễnh từ Hưng Yên lên
nhập học ở trường đại học luật. Chị em ríu rít hỏi han vào lớp đã quen
với bạn bè chưa. “Bạn bè thì cũng quen rồi chị ạ, nhưng không chơi được với các bạn Hà Nội”.
Hỏi tại sao thì nhỏ ngập ngừng: “Mình cũng không biết, các bạn ấy ngồi riêng một chỗ, có lần mình gọi hỏi mượn
quyển sách, gọi mấy lần mà họ giả vờ như không nghe thấy gì, cứ như mình là con kiến”…
Minh Tâm, SV ĐH dân lập Đông Đô:
“Các bạn Hà Nội ăn mặc rất sành điệu, khác xa với những người ở quê
tôi. Tôi thực sự sốc khi họ cười thẳng vào mặt tôi và bạn tôi: sao thời
buổi này vẫn còn người đi dép lê đi học. Tôi nghĩ đi cái gì đi học không
quan trọng, quan trọng là tôi học được cái gì? Thực sự rất bức xúc khi
mà bạn bè cùng học 1 lớp với nhau, cùng một đất nước mà có sự phân biệt
Hà Nội và ngoại tỉnh như vậy”.
Có khoảng cách giữa SV Hà Nội - SV ngoại tỉnh?
(Ảnh chỉ có tính chất minh họa)
Thu Hà (Nghệ An), SV Học viện Tài chính:
“Mới vào lớp thì mình rất ngại với các bạn ở Hà Nội. … Mình sợ giọng
của mình các bạn không hiểu được. Một phần cũng vì các bạn trong lớp,
nếu mình nói giọng trong kia - như là răng hay rứa thì các bạn ấy lại
nói một số câu trêu chọc nên bọn mình ngại không nói ra nữa”.
Nhưng Phương Thảo, SV ĐHQG Hà Nội cho
rằng, những người bạn Hà Nội cũng không khó kết bạn như vẻ ngoài của họ:
“Theo mình nghĩ chơi với nhau phụ thuộc vào tính cách người này người
kia có hợp nhau không thôi chứ không phải vì giữa vùng miền này với vùng
miền kia, nó không quan trọng”.
Lê Dương, SV ĐH Thương Mại: “Trong
lớp Dương mọi người thoải mái lắm, chẳng ai phân biệt gì nhiều. Không
phải Hà Nội ai cũng kiêu, thể hiện ra mình là người giàu. Bởi vì thật ra
mình cũng chơi với một số bạn, gia đình của họ cũng rất giàu, khá giả
nhưng các bạn ấy cũng không phân biệt nhiều như thế. Vì ai cũng thế
thôi, người ta có đủ tiền mua được những thứ người ta dùng, đó là quyền
của người ta. Cái chính là cách người ta đối xử với bạn bè thế nào mà
thôi”.
Chúng tôi không cậy "mác" Hà Nội
Bích Nhung, SV ĐH Ngoại thương:
“Không phải chúng tôi cậy cái mác Hà Nội mà kiêu, phân biệt đẳng cấp.
Cũng là SV giống các bạn, tôi cũng muốn được học và chơi trong một môi
trường thoải mái. Chẳng cớ gì mà gây chuyện phân biệt đẳng cấp, vùng
miền ở đây. Học cùng với nhau bao lâu mà ghét”.
Minh Trường, SV ĐH Công Nghiệp:
“Các bạn SV ngoại tỉnh khi bên cạnh những người bạn đồng hương của họ
thì vẫn là những con người vui vẻ, thậm chí nghịch ngợm. Nhưng khi bước
vào lớp, không ai nhìn thấy những tính chất ấy ở họ nữa. Không hiểu sao
lại như vậy. Trong lớp tôi có rất ít người có hộ khẩu Hà Nội. Vậy thì
không biết ai mới là người bị cô lập đây?”.
Rào cản mang tên... tự ti?
Lan Anh (Hưng Yên), SV ĐH Ngoại Thương:
“Họ không phải lo lắng gì cả, họ luôn tươi cười, họ ăn mặc đẹp. Họ cũng
rất hiện đại và tự tin vì họ có nhiều cơ hội tham gia những hoạt động
mới mẻ. Tôi thấy họ luôn nổi bật và xinh đẹp. Một cô bạn lớp tôi còn vừa
rinh về một chiếc iphone4, nó cũng là niềm mơ ước của tôi. Nhưng với số
tiền bố mẹ cho tôi mỗi tháng thì chắc chẳng bao giờ tôi có được một
chiếc như vậy”.
Tùng (Nam Định), SV ĐH Xây dựng:
“Chắc chắn là có một chút tự ti. Các bạn ở thành phố có điều kiện sống
tốt hơn, biết nhiều thứ hơn. Nhiều khi ngồi nghe họ nói chuyện mà không
hiểu họ đang nói cái gì, vì họ được tiếp xúc với nhiều điều mà tôi chưa
biết tới. Vì thế tôi có cảm giác bất cứ điều gì mình nói ra họ cũng đã
biết hết rồi”.
Trong mỗi chúng ta đều có một ngọn lửa của lòng nhiệt tình, của khao
khát khẳng định mình và sống tích cực. Với những bạn sinh viên ngoại
tỉnh, thậm chí ngọn lửa của họ còn có phần mãnh liệt hơn, bởi đi cùng
với họ là ước mơ khẳng định mình ở một vùng đất mới...