Vũ điệu mùa xuân

Đặng Lê Thủy Tiên, Theo 13:23 30/10/2011

Có những kí ức rồi sẽ bị thời gian xoá mờ. Nhưng những cảm xúc thì không dễ dàng trôi đi theo năm tháng.

Cú bật cao xoay người trên không trung khiến Nguyên chơi vơi. Lớp váy voan bay nhẹ, cú tiếp đất nhẹ nhàng và điêu luyện khiến tụi bạn cùng lớp không giấu nổi sự ngưỡng mộ. Hầu hết các kĩ thuật khó nhất, Nguyên đều thực hiện được hoàn hảo. Cô giáo hài lòng đặt tay lên vai nó:

- Với thực lực của em, cô tin chắc cuộc thi sắp tới không có gì khó khăn. Em sẽ vuợt qua nó dễ dàng thôi, Nguyên ạ.

- Nhưng... nhưng cô có thể chọn người khác thay em trong cuộc thi sắp tới không ạ?

- Em nói gì vậy Nguyên, ai có thể có khả năng vượt trội hơn em chứ? Đừng thiếu tự tin vậy, em sẽ làm rất tốt.

Nguyên cười nhẹ, hờ hững với lời khen tặng bất ngờ từ cô giáo khó tính nhất. Bên ngoài cửa sổ, ngang với tầm mắt, cây lộc vừng bắt đầu trổ lá vàng rực, khiến không gian ấm lên phần nào. Bầu trời mùa xuân chỉ gói gọn trong ô cửa nhỏ. Nguyên thay bộ đồ múa, nhét tất cả mọi thứ vào ba lô rồi nhanh chóng rời khỏi lớp. Những tấm gương lớn của phòng tập phản chiếu hình ảnh của chính nó, mờ nhạt và xa lạ, đôi mắt thâm quầng, gò má cao trắng bệch. Nguyên nhếch môi cười, hình ảnh thực đến khó tin, nhưng là chính nó, chứ không phải là một soloist tuyệt vời nào khác. 

Không còn sự đam mê, nhưng Nguyên vẫn duy trì các buổi học múa ngày lẻ đều đặn như một thói quen khó bỏ từ bé. Ở một khía cạnh nào đó, Nguyên vẫn tự nể phục chính bản thân mình bởi sự kiên trì, bền bỉ đến đáng ghét. Dù nó có căm ghét cái hình ảnh đẹp đẽ của mình khi đứng trên sân khấu thế nào thì Nguyên của hiện tại vẫn là cô nàng giỏi nhất của lớp học múa. Có lẽ vì thế mà Nguyên vẫn duy trì cho mình một chế độ luyện tập khắt khe cùng với quyết tâm cao độ. Ở một góc sâu thẳm, ba lê với Nguyên vẫn là một cái gì đó khó định nghĩa, nhưng gắn bó. Mọi thứ đảo lộn như đang quay cuồng trong bóng tối đen sẫm. Nguyên như đang bị đưa vào một khối mê trận hỗn loạn những lối đi. Tứ phía với nó đều là đường, nhưng mất hút trong bóng đêm dài vô tận. Nhắm hay mở mắt thì cũng thế... giống như đang trôi nổi giữa hư vô vậy.

Trùm lên đầu chiếc mũ của cái áo hoodie, Nguyên cúi mặt bước nhanh, tránh những đợt gió lạnh thổi vào mặt. Cuối đông đầu xuân, không khí ngập tràn sắc màu tươi tắn. Những dãy cửa hàng nối tiếp nhau vang lên những bản nhạc vui nhộn. Ở đâu đó, âm thanh sôi động của một bản rock mạnh mẽ khiến Nguyên đi chậm lại. Không phải là những bản sonata nhẹ nhàng, không phải là loại nhạc sang trọng khó nghe. Tiếng nói gào thét liên tục vang lên trong đầu Nguyên, thúc giục nó chạy, thúc giục nó bỏ lại tất cả. Nguyên đứng lại trước một cửa hàng lưu niệm trên phố. Ánh mắt nó chạm vào một vật xinh xinh. Nó chúi mũi vào lớp cửa kính bóng loáng. Hộp nhạc hình vuông bằng thứ gỗ màu nâu đang mở, cô búp bê với lớp váy trắng bung xoè liên tục quay vòng theo những nốt nhạc mãi không dứt. Phải rồi, hình ảnh của mình. Nguyên tự nhủ, nó chả khác gì một con búp bê xinh đẹp bày trong tủ kính. Dù có năng lực đến mấy, nỗi chán ghét ba lê vẫn ngày càng dâng mạnh lên trong nó. “Chết tiệt!”, Nguyên cáu kỉnh, lẩm bẩm tự nói với chính mình.

"Huỵch!" Cú ngã mạnh khiến Nguyên choáng váng. Ai đó vừa đâm sầm vào nó. Mũ áo hoodie bật ra sau, để lộ gương mặt trắng xanh - hậu quả của việc tốn quá nhiều công sức cho những buổi tập luyện. Người lạ đâm vào nó líu ríu đứng lên, cuống quýt xin lỗi, gương mặt không giấu được vẻ sợ hãi. Chiếc khăn thổ cẩm sặc sỡ cùng chiếc mũ len xám kéo xuống tận mi mắt mà người lạ kết hợp vào bộ trang phục của mình khiến Nguyên thấy sờ sợ - nó hoàn toàn không phải là một lựa chọn đúng đắn. Cú ngã khiến nó ê ẩm nhung cảm giác bực tức mau chóng tan biến khi Nguyên vô tình nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của người lạ. Nó thở dài, tự mình đứng lên, nói nhỏ:

- Tôi không sao đâu, cậu đi được rồi. 

Người lạ bàng hoàng đôi chút rồi lại nói xin lỗi liên tiếp. Nguyên chán ngấy với những lời xin lỗi vô vị. Từ đâu người ta lại có thể dễ dàng cúi mình như thế trong khi người bị hại - là nó - chẳng hề quan tâm. Nguyên cáu kỉnh gắt lên:

- Cậu không cần phải xin lỗi ai quá nhiều nếu người đó đã nói là không sao và lỗi không hoàn toàn là của cậu!

- Tớ... tớ xin lỗi. - Cô gái gầy gò tái mặt, hai tay đan vào nhau bối rối, lời xin lỗi nhỏ dần trong cuống họng.

Nguyên nhanh chóng nhặt ba lô rồi quay lưng bỏ đi. Người lạ vẫn đứng đó, những hoa văn trên chiếc khăn thổ cẩm vẫn làm nhức nhối mắt của mọi người.

***

Lan can tầng ba đầy gió. Nguyên vô thức đưa tay ra giữa trời đất, mớ tóc ngắn thỏa sức tung bay.

- Cắt tóc rồi à? - Quân đến đứng cạnh nó, miệng vẫn nhồm ngoàm ổ bánh mì thơm phức.

- Muốn ăn không?

- Không.

Quân im lặng, tiếp tục thực hiện công việc nhai nhai, nuốt nuốt của mình, nhìn Nguyên thả hồn đi đâu đó.

- Tỉnh lại chưa, hôm nay lãng mạn đột xuất à, sao lại cắt tóc thế, tóc dài đẹp vậy mà. - Thằng bạn chép miệng tiếc rẻ.

- Tự nhiên thích thay đổi, thế là cắt thôi. - Nguyên đưa tay vuốt lại mái tóc ngắn ngủn, cười.

- Lạnh quá! - Quân kéo lại áo khoác, lẩm bẩm.

- Muốn giơ tay ôm hết gió vào quá. - Quân quay ra nhìn Nguyên, rồi lại chống tay vào thành lan can, nhìn lơ đãng xuống sân trường buổi sớm. Vốn đã quá quen với tính khí của Nguyên, Quân chẳng mấy lạ lẫm, chỉ tự mỉm cười. Cảm giác nhẹ nhõm thật.

- Sắp đến dạ hội mùa xuân rồi. - Quân sực nhớ, lên tiếng phá tan không khí yên tĩnh nãy giờ. - Cần phải chuẩn bị một vài tiết mục cho trường đấy. 

- Chẳng liên quan. - Nguyên vẫn hờ hững. Dạ hội hay không với Nguyên cũng thế cả thôi. Nhưng Quân thì khác, ít nhất nó vẫn là đứa năng nổ nhất trong đội văn nghệ trường, cái đầu luôn bùng nổ cho ra vô vàn ý tưởng quái chiêu.

- Có đấy. Năm nay không hát hò, không nhảy nhót. Sẽ là một tiết mục thú vị và đầu tư hơn.

- Có liên quan đến tớ à? Dù gì thì cũng là cậu tham gia chứ không phải tớ.

- Nhạc kịch. Cậu sẽ phải tham gia, Nguyên ạ. - Quân cười, ánh mắt kiên quyết. Nguyên Chăm chú nhìn Quân, đầu óc nó chậm chạp tua lại câu nói của Quân rồi khẽ thốt lên:

- Nhạc kịch? Quân à, tự làm đi nhé. Đừng có lôi tớ vào. - Nguyên giật lấy cục kẹo trên tay Quân, bỏ tọt vào miệng rồi bỏ đi. 

- Tớ sẽ giúp cậu tìm lại cảm giác thật, con người thật, Nguyên ngốc nghếch ạ. Nếu cậu chịu giúp tớ.

Quân từ tốn bóc vỏ cục kẹo cuối cùng, miệng lẩm nhẩm rất khẽ: "Năm, bốn, ba, hai, một..." Nguyên khựng lại trong phút chốc, quay đầu nhìn thằng bạn thân đẹp trai của nó:

- Cảm giác à? Thật là vớ vẩn!
 
- Tớ biết mà, cảm giác với sân khấu, cảm giác với ba lê, Nguyên đâu thực sự chán ghét nó.

Nắng đầu xuân rất khẽ chạm lên những ngọn cây cao, đánh thức lũ chim nhỏ. Nguyên cắm tai nghe iPod vào tai, cố lờ đi những gì Quân nói. Nhưng Nguyên vẫn biết cậu bạn thân đang muốn nói đến điều gì. Phải rồi, Nguyên đang sợ hãi sân khấu. Sân khấu ba lê, sân khấu đã từng là ước mơ của nó. Chỉ là đã từng thôi.

***

Chủ nhật. Dù không phải là lịch tập nhưng Nguyên vẫn đến, thay bộ đồ tập. Nguyên đứng trước gương, tự mình tập lại những động tác khó. Hoàn hảo là thứ duy nhất mà Nguyên muốn và có thể làm được ngay lúc này. Đầu óc nó lãng đãng trôi theo những câu nói của Quân. Cái mà Quân nói chỉ là một phần nhỏ trong con người nó. "Sẽ ổn cả thôi!", Nguyên nói thầm với chính mình, thở sâu, chìm vào trong những những động tác khó.

Chiều tối, Nguyên rời phòng tập, chuẩn bị cho ca học thêm tiếp theo. Khá mệt khi phải liên tục giữ cân bằng, xoay những cú xoay trên không, bụng nó sôi lên. Cửa hàng đồ ăn nhanh ngay trước mắt, Nguyên đẩy cửa bước vào bên trong, không gian ấm sực, phảng phất mùi thức ăn. Nguyên gõ tay lên mặt bàn theo nhịp bài hát đang phát ra từ iPod.

Khay thức ăn được nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Ngoài phần ăn được gọi, còn có thêm một chiếc bánh ngọt được trang trí bằng một khuôn mặt cười bằng kem sô cô la. 

- Tôi đâu có gọi cái này. Bạn đưa nhầm rồi.

- Không, cái này tặng kèm, thay cho lời xin lỗi. 

Là người lạ đã đâm sầm vào Nguyên hôm trước. Người lạ đội chiếc mũ len xám.

- Là cậu, cậu làm việc ở đây à?

- Làm part time thôi. - Người lạ rụt rè mỉm cười. 

- Là bạn cùng trường à? - Nguyên lướt nhanh tên thêu trên áo đồng phục trường, nhìn theo bóng người lạ khuất đi sau bếp. Hạ An là tên của người lạ.

***

- Nguyên, cậu nhất định không giúp tớ à?

Quân lao vào nhà ngay khi Nguyên vừa mở cửa. Yên vị trên chiếc ghế xanh mềm, Quân bắt đầu thao thao về dạ hội trường, về mùa xuân sắp đến, về những thứ tuyệt đẹp như sân khấu, những bộ váy áo long lanh cho đêm công diễn. Nguyên bỏ ngoài tai tất cả, chúi mũi vào màn hình máy tính, chăm chú với những fashion game mới nhất. 

- Tớ chưa từng gặp một cô nàng nào như cậu, 7 năm trời học múa của cậu để làm gì thế?

Nguyên dừng chơi, không buồn quay sang nhìn Quân, tiếng nói đều đều:

- Kịch bản thế nào? 

- Mô típ quen thuộc, hoàng tử, công chúa, lễ hội kén rể hay những thứ đại loại như thế. Nhưng điểm nhấn là màn khiêu vũ cuối cùng. Valse chẳng hạn.

Nguyên rời mắt khỏi trò chơi, liếc nhìn Quân:

- Cậu có thể nhảy sao?

- Đương nhiên rồi, khiêu vũ không phải là cái không thể. Quan trọng là nhân vật nữ chính, tớ cần một cô nàng có ngoại hình dễ nhìn và có thể nhảy, nhảy tốt là đằng khác.

Nguyên lại quay trở về với những con búp bê, đống quần áo nhiều màu sắc với những cách kết hợp mới mẻ. Nguyên thấy hứng thú với trò chơi này còn hơn là với cái dạ hội mùa xuân đó.

- Một cô nàng nào đó, ý cậu không phải là tớ đấy chứ. Không bao giờ nhé!

- Cậu là sự lựa chọn đúng đắn nhất, Nguyên ạ. 

- Cậu nhầm rồi, học múa không có nghĩa là sẽ tham gia vào nhạc kịch. Học múa không có nghĩa là sẽ dịu dàng. Học múa cũng không có nghĩa là thích Beethoven hơn Linkin' Park.

Quân thở dài vì không thể thuyết phục nổi cô bạn cứng đầu. Hơn ai hết, Quân hiểu những cảm xúc gần đây của Nguyên. Đầu óc Nguyên gần như trống rỗng, những bài tập múa không còn gây hứng thú với Nguyên. Một điều gì đó đang thay đổi trong Nguyên.

- Kịch bản, dàn dựng những phần múa cơ bản cho cái vở nhạc kịch của cậu. Và không có gì nữa.

- Một cô nàng thì sao?

- ... Được, sẽ có một cô nàng đủ tiêu chuẩn cho cậu. Cho tớ 3 ngày.

Chấm dứt cuộc tranh cãi với Quân, Nguyên xô ghế, đứng lên với lời hứa bâng quơ. Chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý giúp Quân nữa.

***

- Nguyên, hôm nay em mệt à? Em tập không tốt lắm. - Cô giáo cau mày, trách mắng nhẹ nhàng.

- Vâng, em xin lỗi cô ạ. - Nguyên mệt mỏi. Lời hứa với Quân khiến nó phải suy nghĩ nhiều hơn nó tưởng. Kiếm một cô nàng biết múa cho một vở nhạc kịch không phải là quá khó khăn. Đám đồng môn của Nguyên thừa sức thực hiện yêu cầu đó, nhưng quan trọng là Nguyên không muốn nhờ vả một ai đó trong số những cô bạn xinh đẹp nhưng rất "chảnh" này. Nguyên ngồi phịch xuống nền gỗ, lục tìm chai nước suối trong ba lô nhưng không có. Nguyên chán nản, lấy lí do mệt rồi xin nghỉ sớm, mặc cho cô giáo không hài lòng.

Nguyên đá tung vỏ lon trên vỉa hè. Trời nắng ấm, cây mùa xuân bắt đầu trổ lá, nhưng tâm trạng của nó mới thật tệ hại làm sao. Ngay trước trạm chờ xe bus, khuôn mặt Hạ An nhòe nước mắt, chóp mũi đỏ lên như con mèo Bun của Nguyên, tiếng gọi buột ra ngay khi nó vừa kịp suy nghĩ:

- Hạ An, cậu sao thế? 

Đôi mắt trong veo lại nhìn thẳng vào nó. Nguyên bối rối, nói nhanh:

- Hôm trước tớ nhìn thấy tên cậu trên áo đồng phục. Chúng ta cùng trường.

- Cậu.... 

- Tớ là Nguyên. 

- Nguyên, cậu có thể đi cùng tớ đến một nơi không? Dù bọn mình mới chỉ chạm mặt nhau vài lần, nhưng hi vọng là Nguyên tin tưởng mà đi cùng tớ. - Hạ An lau nước mắt, chăm chú nhìn Nguyên, xe bus vừa trờ tới. Nguyên cắn môi, gật đầu đồng ý trước lời đề nghị đột ngột.

Chuyến xe bus đưa đi Nguyên và cô bạn nhỏ đi xa dần thành phố. Trên xe, Hạ An im lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Hơi thở của mùa đông chỉ còn vương lại chút ít trong cái se lạnh dịu dàng. Triền cỏ dài hướng về mặt hồ sóng sánh. Đám hoa dại trắng lấp ló sau đám cỏ thân cao, đẫm nước. Nguyên bước theo sau Hạ An, băng qua đám cỏ xanh non, mùi ngai ngái của cỏ xộc thẳng vào mũi. 

- Là mùi của mùa xuân. - Hạ An nói rất khẽ rồi nhanh chóng ngồi xuống.

- Đây là chỗ mà tớ thường đễn mỗi khi buồn. - Hạ An nói với Nguyên, hay đúng hơn là nói với chính mình.

- Vì sao cậu lại muốn tớ đi cùng? - Nguyên hỏi khẽ, quấn lại chiếc khăn lụa mỏng trên cổ, hơi lạnh từ mặt hồ phả vào khiến nó rùng mình.

- Vì cậu là người bạn duy nhất gọi tên khi tình cờ gặp tớ, Nguyên ạ.

Nguyên lặng đi trước lời bộc bạch giản dị, chân thành.  

- Tớ không phải người ở đây, tớ chỉ lên đây trọ học. Cậu biết đấy, học trong một trường chuyên có tiếng không phải là điều dễ dàng với tớ. Áp lực học hành, mưu toan cuộc sống... và đáng sợ nhất là nỗi cô độc.

- Vậy hôm nay vì sao cậu khóc? - Nguyên ngập ngừng, khó khăn lắm nó mới thốt ra được câu hỏi ấy. Nguyên vốn dĩ không phải là người thích tò mò đến cuộc sống của người khác, nhưng Hạ An khiến nó phải quan tâm nhiều hơn thế.

- Vì bà chủ quán nơi tớ làm việc trừ lương tháng này của tớ, tớ lỡ đánh rơi 2 chiếc đĩa men trắng của quán. Vì khối lượng bài vở quá nhiều khiến tớ kiệt sức. Vì ánh mắt nhạo báng của đám bạn cùng lớp... Tớ đã ngốc nghếch đến nỗi không kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt. Còn cậu thì rất mạnh mẽ, khác hẳn với tớ.

Giọng nói của Hạ An đều đều vang lên. Nguyên chỉ im lặng, không biết làm gì để an ủi cô bạn nhỏ. Nó lục túi, đưa cho Hạ An viên kẹo dâu ngọt lịm duy nhất còn lại:

- Nếu mạnh mẽ, nếu đủ can đảm thì tớ đã bỏ cái thành phố ồn ào này từ lâu, leo lên một chiếc xe tải nào đó - như chiếc Francica của lão Sói chẳng hạn - và làm một chuyến hành trình mà tớ biết chắc sẽ có ý nghĩa hơn cuộc sống hiện tại. 

Nguyên cau mày nói to, nghĩ về những chuyến hành trình dài mang màu sắc khác hẳn, về quyển sách "Đường còn dài còn dài" mà nó rất thích. Hạ An im lặng, nghiêng đầu nhìn Nguyên. Khi Nguyên cho biết ngoài học ở trường, Nguyên còn là học sinh của trường trung cấp múa, Hạ An nhìn Nguyên một cách ngạc nhiên, cô bạn nhặt một viên sỏi nhỏ, ném về phía mặt hồ yên ắng:

- Như thế thật tuyệt, tớ chưa bao giờ nghĩ đến những thứ đó. Đôi lúc trong mơ, tớ cũng từng thấy mình đứng giữa sân khấu rất rộng, rất đông khán giả chăm chú nhìn tớ. Nhưng tớ quá sợ hãi mà không thể biểu diễn được. Và tớ bắt đầu khóc, khóc rất nhiều. Ánh đèn chiếu thẳng vào tớ và tớ tỉnh dậy. Giấc mơ kết thúc, bao giờ cũng thế. Chưa bao giờ tớ chạm tay đến được những thứ đẹp tuyệt, như ánh đèn sân khấu chẳng hạn.

Cách chúng nó không xa là bãi đất trống, lũ trẻ nhỏ hào hứng chơi với những viên bi ve trong veo. Nắng chiều đổ xuống, xiên xiên trên mặt hồ. Những viên bi ánh lên thứ ánh sáng đủ màu, chạm vào mắt. Nguyên bỗng nhiên rơi vào trạng thái thẫn thờ. Những giấc mơ... mất bao lâu để thành hiện thực?



Giấc mơ của Hạ An ám ảnh Nguyên nhiều đến nỗi đêm đó, Nguyên thức rất khuya, viết trọn vẹn vở nhạc kịch cho Quân và cho Hạ An. Tấm rèm trắng phất phơ ẩn hiện ánh đèn điện lung linh của phố xá đằng sau khung kính. Gió lùa qua khe cửa, lật giở loạt xoạt những trang sách còn để mở trên mặt bàn. Nguyên viết câu chuyện kể về một một cô bạn nhỏ đội chiếc mũ len xám cũ kĩ, nhà nghèo nhưng rất yêu ca hát. Cô bạn đặt trọn niềm tin của mình vào những lời ca, dù mải miết bon chen với cuộc sống nhưng giấc mơ của cô bạn thì chưa bao giờ bị bỏ quên. Rồi một ngày nọ, cô bạn nhỏ vụt sáng, trở thành nàng công chúa tuyệt vời nhất trong đêm dạ hội mùa xuân. Và nhờ vào giọng ca của cô bạn, chàng hoàng tử đã tìm thấy cô trong đám người đông đúc.

Câu chuyện đơn giản, mô típ quen thuộc, nhưng với Nguyên, đó là tất cả. Nguyên đem tất cả cảm xúc của chính mình, đem hình ảnh giản dị, trong sáng của Hạ An đi vào trong câu chuyện như cơn mưa đầu mùa dịu ngọt lắng sâu. Câu chuyện về nàng công chúa nhỏ đi vào cả trong giấc mơ của Nguyên. Sáng sớm, Nguyên tỉnh dậy trong tiếng rao của bà bán bánh mì, trong tiếng vang vọng lại của đủ thứ âm thanh huyên náo. Nguyên vội vàng đến trường, thảy lên bàn cho Quân tập kịch bản được hoàn thành trong đêm:

- Thế còn vai nữ chính? - Quân nuốt vội miếng bánh mì, xem qua kịch bản, rồi ngước mắt lên hỏi Nguyên.

- Tớ cần thêm vài ngày nữa. - Nguyên trả lời, đầu óc hiện lên hình ảnh của Hạ An.

Cuối buổi học, Nguyên đến nơi Hạ An đang làm việc. Hạ An nhanh chóng nhận ra Nguyên trong đám đông vội vã trong tiệm. Cô bạn nhỏ mỉm cười, vẫy tay chào Nguyên.

- Hạ An này, tớ muốn nhờ cậu một việc.

- Việc gì thế. Tớ có thể giúp gì cho cậu à? - Giọng Hạ An ngập ngừng, chưa bao giờ nó nghĩ nó là người có ích cho một ai đó.

Nguyên mỉm cười, đẩy xấp kịch bản về phía Hạ An:

-Vai nữ chính trong vở nhạc kịch của trường cho dạ hội mùa xuân sắp tới. Đóng cùng với thằng bạn thân nhất của tớ, Quân.

Hạ An im sững trước lời đề nghị bất ngờ. Cô bạn lật kịch bản, rất chăm chú, rồi đẩy trả về phía Nguyên:

- Tớ không làm được đâu, Nguyên. Chuyện này quá sức với tớ.

- Câu chuyện này, tớ viết cho chính cậu, Hạ An ạ. - Nguyên nói nhẹ, nhưng câu nói chạm mạnh vào Hạ An. 

- Nhưng tớ không thể, tớ không nhảy được, không múa được... - Mắt cô gái nhỏ chợt đỏ hoe vì cảm động, quen biết với Nguyên chưa lâu nhưng điều mà Nguyên nói khiến nó xúc động vô cùng. Một câu chuyện cho chính nó - ngay cả trong mơ, Hạ An cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.  

-Tớ sẽ giúp cậu tập trước khi bắt đầu luyện tập với các bạn khác. Chỉ cần một tuần thôi.

- Tớ...

- Cậu có thể. Tớ tin là như thế.

Sau câu nói chắc chắn cũng như ánh mắt tin cậy của Nguyên, Hạ An gật đầu đồng ý. Nhưng tâm trạng bất an vẫn chưa chấm dứt. Từ hôm đó, Hạ An thường đến phòng tập sau những buổi học ngày lẻ của Nguyên. Ngay cả trong những ngày không có lịch học, Nguyên vẫn chăm chỉ đến phòng tập cùng với Hạ An. Những sợ hãi ban đầu dần được thay thế bằng sự quyết tâm lớn. Thỉnh thoảng, trong lúc nghỉ mệt, Nguyên và Hạ An dựa lưng vào nhau, có khi nói chuyện, đôi lúc chỉ im lặng theo đuổi những ý nghĩ mơ hồ nào đó. 

***

Nguyên tắt nhạc, cúi người thở dốc. Nó dốc toàn bộ sức sực cho bài thi. Không biết còn có thể cố bao lâu nữa. Nguyên tự hỏi, ngày mai, ngày kia và ngày kia nữa, khi nào thì nó thực sự buông xuôi mọi thứ? 

- Cậu múa rất tuyệt, hầu như không có gì sai sót. Nhưng cái duy nhất mà tớ nhìn thấy trong bài múa của cậu là sự hoàn hảo.

Nguyên dừng tập, Hạ An đã đến từ lúc nào, cô bạn đứng ở cửa nhìn Nguyên tập từ trước đó.

- Cậu đến rồi sao không vào? Hoàn hảo không phải là cái tốt sao? - Nguyên với tay lấy chiếc khăn bông mềm trên sàn tập, tránh nhìn vào Hạ An.

- Chỉ đôi khi thôi, bài múa của cậu rất tuyệt, nhưng hoàn toàn thiếu một thứ mà người ta vẫn thường gọi là gì nhỉ. Là cảm xúc, là thứ cần có của một người biểu diễn. Tớ không rành lắm về những nghệ thuật hay ba lê, chỉ là cảm giác mà thôi.

- ... Tớ không thể. - Nguyên chỉ nói được thế rồi lảng tránh câu chuyện. Nó mơ hồ nhìn những hình ảnh phản chiếu trong gương, lắc mạnh đầu xua đi mọi ý nghĩ rồi bắt Hạ An vào tập luyện.

Thời gian tập không nhiều, từ rụt rè ban đầu, nhờ sự nhiệt tình của Nguyên, của Quân, của tất cả mọi người, Hạ An nhanh chóng hoà đồng và trở nên tự tin hơn trước. Các buổi chiều muộn, phòng tập sáng đèn, tiếng nhạc vang lên liên tục không dứt. Nguyên ngồi im trong góc phòng nhìn mọi người tập lại các đoạn khó, các động tác trở nên thuần thục và dễ dàng hơn rất nhiều. Nguyên nhìn nụ cười của Hạ An, nhìn sự vui vẻ của các bạn trong lúc tập, chợt thấy có cái gì đó trống vắng.

Quân thảy cho nó chai nước suối, ngồi bệt xuống cạnh nó, hỏi bâng quơ:

- Cậu thấy vui chứ?

- Vui vì cái gì?

- Vì mọi người đều tập rất hăng say và vui vẻ. Sân khấu lần này sẽ rất tuyệt đấy.

- ...

- Cậu đã tìm lại được mình chưa, niềm vui cậu từng có khi học múa, cả sự tự hào khi lần đầu đứng trên sân khấu lớn? - Quân cười nháy mắt với nó, rồi đứng dậy, đến giúp Hạ An tập lại các bước nhảy. Nguyên vẫn ngồi im tại chỗ suy nghĩ về những điều mà Quân nói. Cảm giác hạnh phúc đó, từ bao giờ, đã không còn nữa. 

Chiều tối, sau khi chia tay Hạ An và Quân ở ngã ba, Nguyên đi bộ về nhà. Quãng đường về nhà hôm nay sao mà dài thế. Nguyên suy nghĩ vẩn vơ. Về Quân, về Hạ An, về những thứ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên. Về khoảng bầu trời mùa xuân trong ô cửa kính ở phòng tập. Ở cuối con đường nhỏ, Nguyên chợt đứng im, nhắm mắt, dang hai tay ôm lấy gió, nghe hơi thở mùa xuân nhè nhẹ lướt qua, thổi bay mái tóc ngắn của nó. 

***

Đêm dạ hội diễn ra với sắc màu rực rỡ. Tiếng cười nói vang vọng khắp sân trường. Ở sau cánh gà, Nguyên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài uốn nhẹ của Hạ An, giúp cô bạn trang điểm, chuẩn bị cho tiết mục "đinh" của chương trình.

- Cậu học trang điểm à? - Hạ An tò mò.

- Không cần cứ phải học mới làm được một việc gì đó. Thỉnh thoảng, tớ tự giúp mình trông khá hơn khi đứng dưới ánh đèn sân khấu.

- Ừ, tớ hiểu, cũng giống như việc tớ làm thêm cật lực để giữ cho mình luôn bận rộn, không phải có cảm giác cô độc.

Nguyên không nói gì cả, nhắc Hạ An nhắm nhẹ hai mắt để nó hoàn thành việc make up.

- Nguyên này, cậu biết không, tớ ngưỡng mộ cậu rất nhiều. Cậu mạnh mẽ và là một cô gái tuyệt vời. Thỉnh thoảng tớ cũng muốn thay đổi một chút, tự tin hơn, nhưng hình như mọi thứ lại càng tệ hại hơn. Đám bạn cùng lớp coi tớ như một kẻ kì quặc, hoặc tệ hơn là một con gia tinh xấu xí.

Nguyên không trả lời, chỉ mỉm cười, nói Hạ An mở mắt, nhìn vào gương. Hạ An không khỏi sửng sốt:

- Trời ơi. Chưa bao giờ tớ xinh đẹp như thế này! 

- Cậu luôn luôn xinh đẹp, ít nhất là với tớ... và Quân.

Quân thò đầu vào phòng, nhắc hai người đã đến giờ biểu diễn. Bộ váy áo màu kem khiến Hạ An nổi bật hơn bao giờ hết. Sân khấu bừng sáng, tiếng mọi người cổ vũ ầm ĩ. Hạ An hé mắt nhìn ra hội trường lớn, bàn tay nó đổ mồ hôi lạnh ngắt. Nỗi sợ hãi lại ập đến, dễ dàng biến nó trở thành một con nhóc rụt rè và tệ hạ. Nguyên liếc mắt, nhận thấy sự bất ổn ở Hạ An. Nó dừng công việc thu dọn tiến về phía sau lưng Hạ An:

- Đêm nay cậu sẽ là nàng công chúa tuyệt nhất mà tớ từng biết. Cậu không phải sợ, vì cậu không cô độc, hoàng tử của cậu đang chờ cậu ở trên kia. Mọi người sẽ nắm tay cậu. Cậu còn bọn tớ mà, Hạ An.

Nguyên thì thầm, siết nhẹ tay Hạ An rồi đẩy cô bạn về phía trước. Hạ An quay lại  nhìn Nguyên, cái nhìn có phần ngạc nhiên và có cả sự hoài nghi chính mình. Quân từ bên kia cánh gà, giơ tay vẫy hai đứa nó, cười rất tươi. Hạ An hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hồi tưởng đến những ngày cùng mọi người tập luyện, khi Nguyên đề nghị cô làm nhân vật chính, khi lần đầu nó hoà mình vào trong những bài ca... Những cảm xúc tuyệt vời ấy, lần đầu tiên trong đời Hạ An có được. Nó thả lỏng hai tay, tự tin bước ra sân khấu trong tiếng nhạc ngân vang. 

- Cậu sẽ toả sáng khi là chính mình.

Nguyên lẩm nhẩm câu cuối, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rút êm xuống dưới. Từ một góc khuất, Nguyên chăm chú dõi theo vở kịch trên sân khấu. Mọi người đều rất tuyệt. Nguyên cười tự hài lòng với thành quả của mình. Hạ An bây giờ là một Hạ An khác, không phải là cô nhóc đầy sợ hãi mang đôi mắt buồn u ám nặng trĩu dường như luôn sắp khóc mà nước mắt lại không thể ứa ra nổi mà lần tiên Nguyên gặp nữa. Hạ An đang ở trên sân khấu kia, đầy tự tin và toả sáng. Vở kịch sắp đến hồi kết thúc, từ xa, Nguyên nhìn thấy Quân nắm tay Hạ An. Quân nhìn cô bạn nhỏ, mỉm cười ấm áp. Mùa xuân thực sự về rồi đấy sao? Nụ cười của Hạ An trôi đi trong tiếng nhạc dịu dàng. 

Gió chợt thổi qua, lạnh. Nguyên mở máy nhắn tin cho hai người bạn của mình: “Mai tớ thi, nhớ đến xem nhé”.

***

Đôi giày múa nằm im trước mặt Nguyên. Chưa đến lượt của nó, Nguyên ngồi im chăm chú nhìn đôi giày như thể nó sẽ lên tiếng nói chuyện với Nguyên vậy. Bất chợt, nó nhắm mắt lại, đẩy lùi mọi giác quan. Tiếng nhạc xa dần rồi tắt hẳn. Thoảng nhiên, nó chìm vào giữa không gian mông lung, lơ lửng. Nguyên thấy mình đang đứng giữa sân khấu, lần đầu tiên khi nó 10 tuổi. Nụ cười rạng rỡ, say mê hoà mình vào trong từng động tác, không kĩ thuật, không hoàn hảo nhưng hoàn toàn là cảm giác thật sự. Lần lượt hình ảnh nối tiếp nhau trở về tái hiện thành chuỗi kí ức, hoà cùng với khúc thanh âm ngọt ngào đang truyền tới tận góc sâu thẳm tâm trí. Nguyên nhớ lại nhiều thứ, lần đầu tiên nó theo mẹ đến lớp học, lần đầu tiên đứng trên sân khấu, lần đầu tiên đạt giải... Những cái lần đầu tiên ấy cuốn Nguyên chìm vào trong những cảm xúc rất mạnh, là đam mê, là xúc cảm, là sự gắn bó, là quyết tâm kiên trì. 

Nguyên mở mắt, đứng bật dậy. Có những kí ức rồi sẽ bị thời gian xoá mờ. Nhưng những cảm xúc thì không dễ dàng trôi đi theo năm tháng. Chỉ là trong một quãng thời gian rất dài, nó chợt đứng lại, nhìn về phía sau để hiểu thấu cái gì mới thật sự là quan trọng, cái gì nó mới thật sự muốn đặt trọn trái tim mình vào đấy. Bây giờ mọi cảm giác, mọi cảm xúc tuyệt vời nhất khi được đứng trên sân khấu với sự say mê, Nguyên đều đã tìm lại được hết.

Nguyên bước ra giữa sân khấu. Ánh đèn sáng chiếu thẳng vào nó. Nó nhìn thấy Quân, nhìn thấy Hạ An, những bàn tay đã tìm thấy nhau truyền cho nhau hơi ấm, cũng như Nguyên tìm lại được những xúc cảm bỏ quên của chính mình. 

Tiếng nhạc vang lên, Nguyên trở về với tất cả những ước mơ trọn vẹn ban đầu, hoà mình vào trong đó, mảnh khảnh như một nhánh cây non mùa xuân... 

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày