Phép lạ

Mộc Lan Hương, Theo Mask Online 14:01 29/09/2012

Vạn vật trên thế gian này đều có nhân duyên, những sợi dây duyên phận nối với nhau bằng một sợi chỉ vô hình, mỏng manh mà bền chặt.

             Tặng Anna Belle

Một ngày cuối đông lạnh lẽo, tuyết phủ trắng những con đường ở ngoại ô thành phố, Quỳnh Thi bước từng bước lặng lẽ tới chiếc xe đỗ bên kia đường. Cô mở cửa xe ngồi vào trong tiện tay chỉnh lại khăn quàng, cắm chìa khóa vào, nổ máy khởi động, nới lỏng ly hợp rồi đạp ga. Chiếc xe màu xám bạc chầm chậm khởi động rồi nhanh chóng rẽ khỏi khu phố nhỏ trầm lắng, lao nhanh lên đường cao tốc.

Quỳnh Thi chậm chạm đi lên cầu thang bộ của khu chung cư. Xung quanh im ắng đến độ cô có thể nghe thấy nhịp thở của chính mình. Căn hộ của cô bài trí khá đơn giản, nội thất chỉ có hai màu đen trắng nhưng hiện đại và mang đậm dấu ấn chủ nhân. Trước khi đi làm Quỳnh Thi quên đóng cửa sổ, nên giờ nhiệt độ trong phòng lạnh chẳng khác ngoài trời là bao. Cô cứ để mặc vậy, để túi xách lên bàn trà rồi ngả người trên chiếc sô pha mềm mại. Trước khi hai mí mắt khép hẳn Quỳnh Thi mới mở miệng :

- Ra đi, đồ quỷ.
- Cậu mới là đồ quỷ - Hoàng Lan nhanh chóng nhảy tới ngồi bên cạnh, không quên đưa tay ra làm phép đóng chiếc cửa kia lại.
- Đã bảo không được dùng phép thuật ở nhà mình - Cô mím chặt môi giận dữ.
- Ôi, mình quên, đừng có tức giận như vậy chứ - Hoàng Lan giơ hai tay lên cao, trong đầu cô còn nghĩ tới việc hóa phép ra một lá cờ trắng cầu hòa, nhưng vì Quỳnh Thi đang khó chịu nên thôi. Cô đứng dậy chạy vào trong bếp, lấy cái bánh gato xoài xinh xắn, bên trên cắm một ngọn nến nhỏ xinh, đem đến trước mặt Quỳnh Thi - Chúc mừng sinh nhật cậu.

- Sinh nhật ?- Quỳnh Thi ngạc nhiên rồi cô chợt nhớ lại, hôm nay là ngày 13 tháng 12, vậy đúng là sinh nhật cô rồi.
- Lần thứ hai trăm bảy mươi chín. Bây giờ bà chị à không bà cô già, bà cô có còn muốn thổi nến ăn bánh kem không?

Quỳnh Thi thổi nến, chắc có lẽ nhìn lâu vào ánh nến khiến cô mỏi mắt, lúc nến tắt mọi thứ xung quanh chợt nhòe đi. Chỉ nghe thấy tiếng Hoàng Lan cuống quýt gọi tên cô, rồi mọi thứ chìm vào yên lặng. Lúc tỉnh dậy thì cũng đã là ba giờ sáng.
- Cậu nhất định muốn trở thành người sao? - Hoàng Lan lên tiếng trước - Làm phù thủy, được bất tử, sau này kết hôn với một loài bất tử khác, sống bên nhau mãi mãi, như vậy không vui hơn à?
- Sống được lâu như vậy, cảm giác rất nhàm chán, hơn nữa, ở thế giới của chúng ta, đến sinh con cũng phải làm lễ tế này nọ - Quỳnh Thi cười chua chát.
- Vừa nãy tớ nhìn thấy viên đá trong suốt trên cổ cậu…- Hoàng Lan ngập ngừng -…Còn bao nhiêu người đàn ông nữa ?
- Một. Ngày mai tớ sẽ rời thành phố này, trở về Việt Nam. Sẽ lại hẹn hò với một người đàn ông, sẽ hôn môi anh ta vào ngày thứ một trăm. Sau đó, tớ sẽ được làm người, với danh tính và nghề nghiệp hiện tại.
- Nhanh như vậy sao ? Sau đó cậu sẽ quên tớ ? – Hoàng Lan bắt đầu khóc nấc lên.
- Tớ trở thành người, chứ có mất đi ký ức đâu- Quỳnh Thi quay mặt đi chỗ khác, không muốn Hoàng Lan trông thấy mắt cô đã hoen đỏ.

Hai người cùng khóc trong im lặng, đến lúc ra sân bay, vẫn không nói với nhau câu nào. Lúc máy bay đã bay ổn định, cô có linh cảm lạ lùng mới quay ra nhìn khoảng trời ngoài cừa kính thì thấy hàng ký tự kết từ vô số đám mây mềm mại mang thông điệp xin lỗi của Hoàng Lan. Quỳnh Thi mỉm cười, khẽ lẩm bẩm : "Đã nói không được làm phép mà"

Máy bay hạ cánh muộn mất sáu tiếng, do cơn bão bất ngờ, nên trong ngày hôm nay cô chưa thể đến công ty làm việc. Từ khách sạn, mất hơn mười phút đi bộ thì nhìn thấy một quán cà phê kiểu Pháp, tấm biển gỗ sơn những dòng chữ màu bạc lấp lánh ánh nhũ: Café de soleil. Khách trong quán đa số là người ngoại quốc, tiếng violon như hợp với tiếng suối nhân tạo đang róc rách chảy thành một bản nhạc. Theo chỉ dẫn của người phục vụ, Quỳnh Thi ngồi ở một góc nhỏ của quán, xa sân khấu xa tiếng nhạc và tiếng suối nhưng sát cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy cả khu vườn ngập tràn sắc tím của hoa oải hương. Mùa đông ở đây ấm áp chứ không buốt giá như vùng đất mà cô vừa rời đi, hàng ngàn tia nắng lấp lánh vương lại trên gò má, mái tóc và bờ vai cô khiến cô có cảm giác mơ hồ về một buổi sáng mùa xuân tinh khiết.


phep-la

- Bánh mousse và sinh tố việt quất của cô.
Quỳnh Thi quay lại, ánh sáng từ cửa sổ bỗng trở nên gay gắt, khiến cô phải hơi nheo mắt mới nhìn rõ mặt người phục vụ. Đôi mắt rất sáng, nụ cười nửa miệng, bộ vest đen đắt tiền đã phản chủ, khí chất cao quý của kẻ có tiền đó không mất đi được dù anh ta có đeo thêm bao nhiêu cái nơ phục vụ trên cổ đi chăng nữa ! Sống trên đời gần ba trăm năm, kiểu làm quen như thế này khiến cô phát ngán lên được. Quỳnh Thi gật đầu nói tiếng cảm ơn khách sáo. Nhưng có lẽ vì thấy vẻ mặt xịu xuống lúc quay đi của anh ta rất dễ thương, nên cô mới không kìm được gọi anh ta lại :

- Này anh, anh muốn đọc số điện thoại cho tôi, tôi ghi lại số cho anh hay chúng ta lập tức hẹn hò ?
Một lời nói khiếm nhã như vậy lại nhanh chóng giải quyết được mọi vấn đề. Quỳnh Thi cần một người đàn ông cuối cùng để giúp cô thỏa mãn khao khát được làm người, còn anh chàng kia, anh ta vừa mới nói gì ấy nhỉ, à anh ta là Lam Hải, anh ta muốn có một cô người yêu bé nhỏ xinh đẹp, biết nghe lời, cô không rõ anh ta nhưng tất cả đàn ông đều mong muốn như thế. Những điều đó, Quỳnh Thi hoàn toàn có thể đáp ứng được, bởi vậy cho nên việc họ đến với nhau cũng có thể coi là một chuyện nên làm.

Yêu nữ…


… Có lẽ là một con người khác ở bên trong cô ấy. Buổi sáng mùa đông đó, Lam Hải nhìn thấy cô ngồi giữa cả một vùng sáng, rực rỡ mà xa xăm. Có điều gì đó thôi thúc anh làm một việc điên rồ: cướp khay bánh và nơ áo của anh chàng phục vụ và mang bánh đến cho cô. Anh thẫn thờ khi nhìn thấy gương mặt còn vương ánh nắng lúc cô ấy quay lại, tất cả đều mang dáng dấp của một thiên thần. Nhưng khi anh quay lưng đi, ánh nắng ngoài cửa sổ đã dịu bớt, câu nói lạnh lùng đó lại khiến anh thấy trong phút chốc mọi giác quan bị đông cứng lại. Mãi một lúc sau, anh mới mở miệng :

-    Nếu đã gấp như vậy, tại sao ta không làm cả ba việc đó, ngay bây giờ ?
Những ngày sau đó, Lam Hải có cảm giác đang yêu một mean girl thực thụ. Có lần đi dạo phố, một kẻ ăn xin túm lấy tay áo cô ấy, chưa kịp nói câu nào đã bị cô ấy hất tay, miệng lẩm bẩm: "Gia cảnh khá giả như vậy lại đi mua nước mắt của kẻ khác!". Ông ta liền giả bộ bị đẩy ngã, lăn ra đất gào khóc ỏm tỏi. Quỳnh Thi nghiến răng: "Còn không muốn tôi báo cảnh sát nơi ông ở thì xéo đi". Vậy là ông ta im bặt, lập tức cuốn xéo. Lần khác, anh muốn đưa cô đi mua sắm, cô ngồi ở ghế lái phụ, uể oải vươn tay ra nói anh nhiều tiền như vậy cứ đưa thẻ cho cô tự mua là được rồi.

Nhưng cô ấy, đôi lúc lại cô độc đến đáng sợ. Ngồi gần cô ấy như vậy, mà cứ ngỡ cô ấy đang ở một thế giới khác, một nơi anh chẳng thuộc về. Thỉnh thoảng cô ấy cũng rất trẻ con, lúc ăn kem luôn bị dính lên mặt. Cô ấy rất sợ đi cầu thang máy, lần nào bước vào đó cũng bám chặt lấy tay anh, mắt nhắm chặt và miệng lẩm nhẩm cầu khấn. Quỳnh Thi không thích chuyện cổ tích, nhân vật yêu thích của cô là những bà phù thủy quyền lực, những nữ yêu quyến rũ, những nàng công chúa, đối với cô mà nói thật sự là những bình hoa di động. Mỗi buổi tối đưa cô ấy về trước cổng, cô ấy lại kiễng chân hôn lên má anh, luôn là má chứ không phải nơi nào khác, và giải thích rằng tất cả những đôi yêu nhau đều làm như vậy. Một cô gái yếu đuối, đơn độc, lại cứ gồng mình lên để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này, cô gái ấy rất đáng được yêu. Và Lam Hải, anh tin là mình có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy.

Chờ đợi một tính yêu

Quỳnh Thi ngồi co ro trên thảm, điều hòa không bật, gió từ cửa sổ thổi vào làm lạnh ngắt căn phóng rộng lớn. Cô đưa viên đá thủy tinh lên ngang tầm mắt. Thứ ánh sáng màu xanh đã ngập tràn trong hầu khắp các ô nhỏ, chỉ còn một ô vẫn là thủy tinh trong suốt. Điện thoại di động khẽ rung lên, là Lam Hải :
- Em giơ điện thoại ra ngoài xem nào, năm giây thôi.
- …
- Anh biết ngay mà, lại quên đóng cửa sổ. Người yêu à, em còn muốn anh ngủ ngon không, ra đóng cửa sổ vào đi.

Giọng nói ấm áp của anh chợt ù đi, cô lặng lẽ đóng cửa sổ, bật điều hòa, mặc thêm áo, kiểm tra lại cửa sổ và cửa chính một lần nữa, rồi lên giường đi ngủ. Trong điện thoại, anh vẫn huyên thuyên về chuyện nhóc em được đi thi quốc gia, con mèo anh nuôi béo đến nỗi không đi nổi… Lâu nay, anh khiến cô có cảm giác như mình cũng là thành viên của gia đình anh, là « người yêu » thật sự của anh vậy. Quỳnh Thi giả vờ thở đều đều, đến khi anh khẽ nói « ngủ ngon nhé em » rồi tắt máy, cô mới bật khóc. Cô đã tốn bao nhiêu thời gian như vậy, quen bao nhiêu người như vậy, đến ngày thứ một trăm đều lạnh lùng hôn họ nụ hôn quên lãng, khiến họ mãi mãi rời xa cô mà không hề do dự, không hề vương vấn. Vậy mà từ khi Lam Hải xuất hiện, yêu cô bằng thứ tình yêu thuần khiết như mối tình đầu lại khiến trái tim vốn nhỏ nhen ích kỷ của cô xao động.

Vạn vật trên thế gian này đều có nhân duyên, những sợi dây duyên phận nối với nhau bằng một sợi chỉ vô hình, mỏng manh mà bền chặt. Nhưng một khi nhân duyên bị cắt đứt thì chẳng còn cách nào nối lại. Cô cảm nhận được tình yêu anh dành cho nhưng vĩnh viễn, vì duyên phận nên anh sẽ chỉ là một kỉ niệm nhỏ bé khi cô đã trở thành người. Còn anh, bởi lời nguyền của nụ hôn quên lãng, phần ký ức về cô trong anh sẽ bị xóa sạch. Hoàng Lan xuất hiện từ lúc nào, lặng lẽ ôm cô từ phía sau. Hơi nóng ở lưng khiến Quỳnh Thi khẽ run lên, cô mím chặt môi nhưng vẫn không ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào:
- Làm sao đây, Hola, mình yêu anh ấy mất rồi.

phep-la

Nụ hôn quên lãng

Hôm nay Lam Hải không đi xe hơi, anh muốn đi bộ với cô. Anh đùa rằng trước đây anh luôn cho rằng mình chỉ đi bộ khi bản thân bị đuổi việc. Đôi khi tình yêu không phải lúc nào cũng thể hiện ra bên ngoài bằng những hành động ngọt ngào, mà chỉ đơn giản là ở bên nhau, đủ gần để vừa vươn tay là chạm tới được, đủ bình yên để nghe được tiếng nói của trái tim, đủ yêu thương để xóa bỏ mọi giận hờn. Hai người bắt một chuyến bus cuối cùng của ngày, đi vòng quanh bờ hồ rồi lại bước vào quán kem quen thuộc. Quỳnh Thi thích ăn kem ở đây, không phải là bởi kem ở đây đặc biệt hơn những chỗ khác mà bởi quán nằm cạnh hồ, cảm giác như được cả một biển gió vây quanh vỗ về vậy.
- Hôm nay em có tiến bộ.
- Sao cơ?
- Ăn kem không bị lem mặt.

Gần 11h, Lam Hải gọi taxi đưa cô về. Anh nắm chặt tay cô cho đến khi xe dừng chạy, người ngả hẳn vào ghế. Quỳnh Thi thì mất bình tĩnh thực sự. Nỗi sợ mất anh làm cô muốn vứt bỏ tất cả. Bất giác, cô nhìn lại viên đá, nghĩ tới khoảng thời gian sống giả tạo trước đó, rồi lại nhìn anh. Bởi đèn trong xe quá tối, cô không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng những đường nét thân thuộc đó, dù có nhắm mắt lại, vẫn có thể hình dung rõ nét. Thời gian họ ở bên nhau quả thực ngắn ngủi, nhưng cô hoàn toàn tin vào cảm nhận của mình, cô thật lòng yêu anh. Người ta vẫn nói ai cũng có một nửa của riêng mình, điều quan trọng là bạn có tìm thấy được người đó hay không. Cô đã tìm được anh, nhưng giữ anh lại, sẽ được bao lâu, khi cô và anh hoàn toàn khác biệt?

Lam Hải đưa cô về tới trước cửa nhà như thường lệ. Tim đập mạnh hơn bao giờ hết, Quỳnh Thi kiễng chân, môi cô trượt một đường dài trên má anh. Vậy là đến phút cuối, cô vẫn không đủ can đảm để cắt đứt nhân duyên với anh. Cô mỉm cười rồi vội vã quay đi, chỉ sợ đứng thêm một chút nữa thôi, thì cô sẽ không còn cao cả như vậy nữa. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, cô vòng tay ôm lấy ngực, như thể làm như thế sẽ bớt cô đơn hơn. Bỗng cô bị kéo ngược lại về phía sau, chỉ cảm thấy cơ thể run rẩy trong nụ hôn nồng nàn của anh. Tất cả chợt lóe sáng, khuôn mặt anh tan ra trước mặt cô hòa vào vùng sáng chòi lòa ấy, trong vô vàn nước mắt đau thương.

Phép lạ
Không biết bao lâu sau đó, Quỳnh Thi tỉnh dậy trong bệnh viện. Cơn đau ê buốt vẫn từng đợt từng đợt dày vò cơ thể yểu ớt, cô mím chặt môi, không muốn bản thân phải thốt ra những lời rên rỉ. Hoàng Lan thấy cô đã tỉnh, vội vàng đứng dậy rót nước cho cô, vừa rót vừa nói:

- Cậu thông minh như vậy, chắc đã hiểu chuyện gì xảy ra. Giờ thì cậu đang nắm giữ sinh mạng của một con người thực sự, cậu vui chứ?

Quỳnh Thi không trả lời, cô nhắm mắt lại, cô không muốn mình lại khóc, gần đây cô đã để bản thân quá mềm yếu rồi thì phải. Nhưng nhắm mắt lại, khuôn mặt, giọng nói của anh lại tái hiện rõ nét trong tâm trí cô. Quỳnh Thi đã mất hết năng lực của một phù thủy nên chẳng thể tìm ra anh giữa biển người mênh mông nữa. Mà dù có tìm được, thì cũng bới nhân duyên đã hết, anh sẽ không bao giờ yêu cô nữa. Cô thoáng rùng mình, khi ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng, rồi lại nghĩ đó là ảo giác, cho đến lúc cảm thấy giọng nói quen thuộc vang lên thật chân thực, cô mới run rẩy mở mắt.

- Ngày trước, mẹ anh đi xem tướng, nói sau này anh sẽ kết hôn với một người phụ nữ hơn tuổi. Lúc đó anh không tin, nhưng bây giờ thì...

Lam Hải chưa kịp nói hết câu đã bị Quỳnh Thi ôm chặt lấy, cô gái bé nhỏ khóc trong lòng anh. Vết thương chưa lành ở ngực khẽ nhói lên, nhưng anh không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy thứ hạnh phúc bình dị đang len lỏi trong tim anh. Có lẽ anh, hoặc Hoàng Lan, cô bạn đang mỉm cười trước cửa sổ sẽ nói cho Quỳnh Thi biết lời nguyền của nụ hôn quên lãng. Nhưng điều ấy có thực sự quan trọng không khi tất cả chúng ta đều biết rằng dẫu phép lạ không có trên đời thì tình yêu vẫn luôn là một điều kì diệu?
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày