Như đóa tường vi - Kì cuối

Đinh Thị Ngọc Anh, Theo 13:52 29/12/2011

Vi cảm nhận được tình yêu Trí dành cho mình. Nhưng liệu khi anh biết câu chuyện trong quá khứ của Vi, anh có thể chấp nhận được cô?

Định mệnh

5 năm sau…
  
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Vi giờ đây đã là sinh viên năm thứ ba trường Đại học Sư phạm Hà Nội, còn Trí đã đi làm được một năm nay, là tiếp viên ở Hãng hàng không quốc gia. Hiện tại cuộc sống của Vi thực sự quá đỗi êm đềm và hạnh phúc, đến nỗi có đôi khi Vi tự nhủ sẽ làm tất cả để bảo vệ cuộc sống êm đềm đó. Năm năm qua, Trí luôn yêu thương và hết lòng quan tâm đến Vi với tình cảm không đơn thuần chỉ là anh trai dành cho em gái. Nhưng với Vi, từ sau đổ vỡ với Lâm cùng với kí ức mà Vi cho rằng nó nhơ nhuốc đến độ không thể nào bôi xóa, thì Vi không tài nào có đủ can đảm để nhận lời yêu hay quen thêm bất cứ chàng trai nào khác. Vi sợ rằng mọi hạnh phúc sẽ tan vỡ hết khi chàng trai mà Vi quen biết được chuyện của Vi. Thực ra, nếu Vi không nói thì không ai có thể biết được, nhưng với Vi, tình yêu thực sự phải chân thành và chàng trai yêu thương Vi sẽ chấp nhận dù Vi thế nào đi nữa. Vi tin rồi sẽ có một chàng trai làm được điều đó, Vi sẽ chờ đến lúc gặp được anh ấy.

Hôm nay Vi được nghỉ nên dậy hơi muộn. Vừa thức dậy, Vi đã bước sang phòng Trí xem Trí đã dậy chưa thì thấy Trí vẫn ngủ. Bây giờ là 8h rồi, Vi bước vào, lay Trí và gọi:

- Anh Trí ơi, dậy đi.

- Anh mệt lắm. Đang sốt đây này.

Thấy Trí nói vậy, Vi đặt tay vào trán Trí. Ôi, Trí sốt thật. Vi bảo Trí:

- Để em làm cái gì cho anh ăn rồi uống thuốc nhé.

- Ừ.

Vi bước xuống nhà, bắc bếp lên, nấu cho Trí ít cháo. Cô giúp việc về quê, với cả Vi cũng muốn tự tay nấu cháo cho anh. Lát sau Vi mang lên, bảo Trí:

- Em nấu cháo xong rồi, anh dậy ăn đi.

Trí ngồi dậy, bưng bát cháo lên và nói:

- Cám ơn em.

- Bây giờ em đi mua thuốc cho anh nhé.

Vi đi mua thuốc về, mang lên phòng thì thấy Trí đã ngủ, trán toát mồ hôi. Vi đi lấy chiếc khăn mặt trong nhà tắm, lau mồ hôi cho Trí. Chợt Vi ngây người ra, nhìn Trí một cách âu yếm. Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, cái Lan bạn Vi hẹn ra đầu phố nói chuyện. Vi rút mẩu giấy nhắn ra và viết cho Trí: "Anh dậy thì nhớ uống thuốc nhé", rồi dán vào chiếc bàn để ở đầu giường. Vi lên phòng thay quần áo. Chợt Vi thấy ngực mình đau lên dữ dội, Vi ôm ngực và ngồi xuống giường. 

Lát sau thấy đỡ một chút, Vi cố gượng dậy và ra gặp Lan. Thấy Vi, Lan tươi cười, đưa cho Vi... tấm thiệp cưới. Vi tròn mắt ngạc nhiên, còn Lan cười ngượng nghịu. Chồng sắp cưới của Lan cũng là giáo viên. Vi ngồi suy nghĩ lung tung một lúc, Lan hỏi:

- Còn cậu thì sao?

- Cậu biết chuyện của mình mà.

- Ừ, nhưng lẽ nào lại chịu chào thua số phận như vậy? Dũng cảm lên, cậu phải thử mới biết được. Nhưng tớ hỏi thật nhé: bây giờ, cậu đã để ý đến ai chưa?

- Tớ là người chứ đâu phải thần tiên mà không biết rung động.

Lan nhìn Vi như dò hỏi:

- Là anh Trí?

- Sao Lan nghĩ vậy?

- Đừng nói với mình cậu không biết là anh Trí yêu cậu đấy.

- Mình biết, nhưng anh Trí không biết chuyện của mình.

- Thật không?

Vi khẽ gật đầu. Hai người nói chuyện một lúc, Lan vừa ra về, Vi cũng rời khỏi quán, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Lan cũng bằng tuổi Vi, học hết lớp 12 đỗ Cao đẳng Sư phạm, bây giờ đã ra trường và nhanh chóng có được một tổ ấm hạnh phúc. Mọi thứ với Lan sao mà dễ dàng thế. Vi chỉ muốn có một hạnh phúc đơn giản như Lan thôi, không quá xa vời nhưng sao lại khó như vậy. Về đến nhà, Vi đã thấy Trí đang cắm cơm, Vi hỏi:

- Anh đỡ chưa?

- Khỏe như voi đây này.

Vi tiến lại, nhẹ đụng tay vào trán Trí và bảo:

- Anh vẫn hơi sốt mà, đã khỏi hẳn đâu. Để đấy em làm cho.

- Không, để anh làm.

Trí và Vi cứ đùa nhau mãi. Chợt, Trí xích lại gần Vi, rất gần, tay Trí nắm lấy tay Vi. Vi ngại ngùng buông xoong cơm ra và nói:

- Thôi, anh làm đi để em đi chợ.

Trí không nói gì, đến lúc Vi đi khỏi Trí thầm nghĩ ngợi. Một người tinh tế và nhạy cảm như Vi không thể không nhận ra tình cảm của Trí bấy lâu nay. Nhưng sao Vi không chịu chấp nhận. Tại Vi không thích Trí hay sao, hay Vi đã yêu ai khác? Nhưng không, nếu thật sự như vậy thì với cá tính của Vi, Vi sẽ thẳng thắn với Trí rằng Vi không yêu Trí. Vậy thì, rốt cục còn ẩn số nào mà Trí không biết? Trí lắc đầu. Hôm nay là sinh nhật Vi...

***

Chiều hôm đó, có người ở đài truyền hình gọi điện đến báo rằng Vi đã trúng tuyển vòng sơ khảo cuộc tuyển chọn MC. Họ nói 2 giờ chiều Vi đến đài để ghi hình thử. Vi cúp máy và nhảy cẫng lên vì vui sướng. Trí cũng mừng rỡ: "Chà chà, em gái tôi sắp thành người nổi tiếng rồi đây!" Hôm đó quả là một ngày may mắn với Vi, mọi việc đều suôn sẻ, Vi đã được chọn làm MC cho chương trình. Về đến nhà, Vi đã thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, hương vị quen thuộc của món sườn xào chua ngọt mà Vi thích nhất. Vi bước vào, bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn: có bánh sinh nhật, nến, rượu vang đỏ và những món mà Vi thích. Vi thấy Trí đang đứng trong bếp, Vi bèn bước vào và hỏi:

- Anh làm tất đấy à?

Trí quay lại định trả lời thì mẹ đi từ ngoài vào và nói:

- Hôm nay sinh nhật con nên nó nhất định đòi tự làm cho bằng được.

Vi mỉm cười, đưa tay tát nhẹ vào má Trí:

- Anh trai em giỏi quá!

Rồi Vi chạy tót lên phòng thay quần áo. Đến lúc xuống thì bố cũng đã về. Cả nhà cùng ngồi vào ăn cơm trong không khí ấm áp và hạnh phúc, mọi người cười vang làm cái không khí gia đình lại thêm thấm đượm trong Vi, làm Vi thêm phần nào yêu cái tổ ấm gia đình hạnh phúc hiện giờ mình đang có. Ăn cơm xong, Vi lên phòng ngồi đan chiếc khăn len màu xám mà Vi định sẽ tặng nó cho Trí vào mùa đông năm nay. Kể cũng hơi sớm vì bây giờ mới là tháng 7. Vi nghe tiếng gõ cửa, vội cất nó vào ngăn kéo tủ. Trí bước vào và mang theo một hộp quà, đưa cho Vi và bảo:

- Tặng em đấy.

- Cái gì thế ạ?

- Em mở ra đi.

Vi nhẹ mở hộp quà ra: một chiếc váy màu trắng tinh khôi, có phần bèo nhún ở cổ, thực sự rất tinh tế và đẹp mắt. Vi nhẹ nâng chiếc váy lên và bảo Trí:

- Từ bé đến giờ có khi nào em mặc váy đâu.

- Thì hôm nay mặc, em vào thử đi.

- Thôi, cứ thế nào ấy.

- Đây là quà anh tặng, em không thích sao?

Nể Trí, Vi không muốn từ chối nên đành vào nhà tắm mặc thử. Thật sự rất đẹp, bản thân Vi cũng thấy vậy. Vi ngại ngùng bước ra, dưới ánh đèn, nhìn Vi như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích: làn da trắng, đôi mắt nhung huyền, chiếc mũi thanh thoát, khuôn miệng nhỏ xinh và đôi môi đỏ thắm, thực sự nhìn Vi rất đẹp. Vi đứng trước gương, nở một nụ cười với Trí. Trí bảo: "Anh chọn khéo quá, phải không?" Vi đỏ mặt, cười. Trí từ từ đứng dậy và tiến đến đứng sát sau lưng Vi. Trí lấy tay nhẹ rút chiếc dây buộc tóc của Vi xuống, nhìn Vi càng thêm phần lộng lẫy. Trí nhẹ ôm lấy Vi từ đằng sau và hôn lên làn tóc mềm mại của Vi. Trong phút chốc, Vi quên hết mọi thứ, Vi nhẹ ngả người lại đằng sau. Lúc này, trái tim của Trí và Vi đã chung một nhịp đập, chung một suy nghĩ và tưởng chừng có thể hòa quyện vào nhau. Nhưng không, dường như cái kí ức của Vi cứ như một màng bọc bao lấy tất cả tình yêu xung quanh Vi và không cho Vi chạm vào chúng. Vi nhắm mắt lại, từ từ rời khỏi vòng tay của Trí, như người vừa thoát khỏi giấc mộng đẹp, Vi bảo Trí:

- Cảm ơn anh, em rất thích chiếc váy. Em sẽ mặc nó trong buổi ghi hình chính thức nhé.

Trí hơi hụt hẫng, gượng cười trả lời Vi:

- Thôi, anh về đi ngủ đây.

Trí đi khỏi, Vi bồi hồi nghĩ mãi, tại sao mình không thể vứt bỏ cái quá khứ tối tăm kia để có được tình yêu thật sự, điều đó sao mà khó thế? Còn Trí cứ băn khoăn tại sao Vi không thể chấp nhận tình cảm Trí dành cho Vi, rõ ràng Trí biết Vi yêu Trí và Trí cũng vậy. Chuyện gì đã làm Vi trở nên cứng nhắc như vậy? Thật sự Trí không thể nào hiểu được.

***

Chiều hôm ấy khi đi dạy về, Vi đang ở trong bếp nấu cơm thì lại lên cơn đau ngực. Dạo này Vi thường xuyên bị như thế, lần này, Vi không thể đủ sức chống trả để cơn đau đó qua đi, Vi đã ngất trong bếp. Trí ở trên nhà thấy mùi khét mà gọi mãi không thấy Vi trả lời nên chạy xuống xem sao, thì thấy Vi đang nằm giữa nhà. Trí nhanh chóng đưa Vi đến bệnh viện. Sau khi khám xét và làm các kiểm tra cần thiết, bác sĩ bước vào phòng bệnh, lúc này Vi vẫn ngủ. Trí hỏi bác sĩ:

- Em tôi không sao chứ?

- Qua kiểm tra ban đầu, cô ấy có khối u ác tính khá lớn ở gần vùng ngực và cả ung thư tế bào.

- Giai đoạn mấy rồi ạ? - Trí nói như rụng rời chân tay.

- Cuối giai đoạn hai.

- Vậy có cách nào chữa trị không bác sĩ?

- Với điều kiện trong nước thì điều đó rất khó.

Thực ra Vi đã tỉnh từ nãy nên nghe thấy tất cả. Trí không biết nên đã bước ra ngoài và gọi điện cho Đức - cậu bạn thân là bác sĩ mới chuyển công tác qua Singapore hồi đầu năm ngoái. Bệnh viện Đức đang làm là một trong những bệnh viện hàng đầu châu Á, sẽ có hi vọng cho Vi. Gọi điện xong cho Đức, Trí thấy Vi đang khóc. Tuy hơi buồn nhưng thấy Trí vào, Vi vội lau nước mắt. Đoán được rằng Vi đã biết mọi chuyện, Trí nói:

- Em đừng lo.Em còn nhớ anh Đức chứ? Đức nói nếu em sang đó sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh. Anh sẽ sắp xếp xin nghỉ phép để sang đó cùng em. Ngày kia có chuyến bay sang Singapore, chúng ta sẽ bay sớm.

***

Vi đang ngồi ở phòng chờ của sân bay, Trí bảo phải đi làm hết hôm nay mới nghỉ được nên sẽ đáp chuyến bay sớm nhất, còn công ty bố dạo này bận việc, mẹ còn công việc phải giải quyết nốt nên sẽ sang sau. Tiếng nói ở sân bay vang lên: "Xin mời quý khách trên chuyến bay VN-8318 đến Singapore của hãng hàng không quốc gia Việt Nam về cửa số 9 để soát vé và chuẩn bị khởi hành." Vi nhanh chóng đứng dậy và đi ra cửa số 9. Máy bay đã khởi hành 10 phút, Vi chợt nghe giọng nói ấm áp quen thuộc bên tai:

- Thưa cô, cô dùng gì?

Vi ngước lên, là Trí. Vi ngạc nhiên:

- Ơ, anh…

Trí cười, thực ra Trí đã biết Vi sẽ bay chuyến này nên mới đi làm nốt hôm nay. Không thì không đời nào Trí để Vi đi một mình. Vi nói tiếp:

- Không ngờ anh lại bay chuyến này.

- Thôi, cô ạ. Tôi đang làm việc đấy. Em dùng gì nào?

Vi nói vui:

- Cho tôi một suất mì xào.

Chuyến bay đáp xuống sân bay quốc tế Changi ở Singapore. Vi cùng Trí  bước xuống. Một chàng thanh niên khá cao, đôi mắt sáng rực đã đứng chờ sẵn, đó là Đức. Vừa thấy Trí và Vi, Đức tười cười. Đức dành tặng Tường Vi một cái ôm thân mật khiến Vi hơi giật mình. Rồi thấy Trí vẫn mặc đồng phục, Đức hỏi:

- Hôm nay vẫn phải đi làm sao?

- Chuyến bay cuối cùng trước khi nghỉ phép.

- Nghĩa là cậu sẽ ở đây cùng Tường Vi?

- Tất nhiên rồi.

Đức rất chu đáo, cậu ấy đã sắp xếp lịch khám, và cho Trí cùng Vi ở nhà mình. Khi ba người về nhà Đức, cửa ra vào vừa mở ra, người ta có thể đoán được ngay đây là ngôi nhà của một người đàn ông độc thân và bận rộn. Mọi thứ đều không được ngăn nắp lắm, Đức cười xòa, ngại ngùng:

- Xin lỗi nhé, nhà bừa bộn quá.

Tường Vi lên tiếng:

- Không sao, chắc anh bận lắm nhỉ?

- Cũng hơi.

Trí nói chen vào:

- Hơi bận là thế nào. Một ngày anh ấy có tới 5 ca phẫu thuật, chưa kể thời gian để khám bệnh.

Đức nói:

- Công việc mà. Vi ở phòng đằng kia nhé, Trí ở cùng mình luôn, còn một phòng trên tầng, chừng nào hai bác sang sẽ ở đó. Mình đã làm thủ tục xong hết rồi, ngay ngày mai Vi có thể nhập viện để điều trị, cũng chính mình sẽ là bác sĩ điều trị trực tiếp cho Vi.

Tối hôm đó, Trí hơi suy nghĩ một chút. Trước đây, Đức từng thích Vi, mặc dù Đức không nói nhưng Trí cũng nhận ra điều đó. Bây giờ không biết có như hồi đó nữa không, Trí mong là không, vì Trí sợ một người như Đức sẽ dễ dàng đốn ngã trái tim của Vi. Trí cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó, nhưng việc Đức nhận là bác sĩ điều trị trực tiếp cho Vi thực sự khiến Trí phải suy nghĩ. Trí mong đó chỉ là sự trùng hợp.

Ngày nhập viện của Vi. Vi được các bác sĩ kiểm tra để có thể tìm ra giải pháp phù hợp nhất. Mọi thứ đều rất thuận lợi nhờ có Đức. Theo như bàn bạc, ung thư tế bào sẽ điều trị trước. Để điều trị chỉ có một cách tốt nhất là làm xạ trị, chia ra làm ba đợt. Sau đó sẽ phẫu thuật cắt bỏ khối u. Nếu xạ trị thành công thì việc cắt bỏ khối u sẽ rất thuận lợi, tỉ lệ thành công là 80%. Đức báo tin khiến Trí rất mình. Trí nói ra ngoài mua vài thứ về để tối liên hoan. Trí vừa đi khỏi, Đức quay sang phía Tường Vi đang ngủ. Vi vẫn như hồi nào, khuôn mặt mỏng manh tựa cánh hoa tường vi đã thu hút Đức ngay lần đầu gặp mặt. Hồi Đức còn học cấp 3 cùng Trí, Đức đã tự hỏi không biết cô gái mang tên loài hoa tường vi  kia có gì đặc biệt mà lại thu hút Trí tới vậy: Cái tên ư? Có lẽ không phải. Hay khuôn mặt xinh xắn? Có lẽ đó chỉ là một phần. Thực ra Đức có thể cảm nhận trong suy nghĩ của Vi có cái gì đó rất tinh tế, rất nhạy bén. Vả lại, Vi rất thạo những việc nội trợ: Đức thích những món Vi nấu mỗi khi tới nhà Trí ăn cơm, hay thêu thùa, đan lát, Vi đều rất khéo. Đức thích nói chuyện cùng Vi, và không bao giờ Đức cởi mở như khi nói chuyện với Vi, Đức thấy rất thoải mái. Và đó đích thị là người mà Đức cần trong cuộc đời. Khi chuyển công tác sang bên này, Đức thực sự không muốn. Vì thế, Đức đã ra một điều kiện với Vi: mỗi tuần phải Vi phải viết thư và gặp Đức trên webcame ít nhất một lần. Vi vui vẻ chấp nhận vì coi Đức là một người bạn thực thụ. Trong khoảng thời gian mới sang Singapore, Đức nhớ Vi nhiều lắm và Đức vô tình nhận ra rằng: trong suy nghĩ của mình, anh vô tình đã dành một khoảng cho Vi. Là yêu hay chỉ vô tình lầm tưởng, Đức đã tự hỏi mình như vậy. Nhưng rồi, thời gian đã chứng minh, Đức đã yêu Vi, thực sự là như vậy.

Hai ngày sau khi nhập viện, Vi được tiến hành làm xạ trị đợt 1, mọi chuyện diễn ra tương đối tốt đẹp và thuận lợi. Trong thời gian tiến hành điều trị, Đức không khi nào rời mắt khỏi Vi. Dù đang điều trị nhưng Vi vẫn muốn ra ngoài cho khuây khỏa nên nói với Trí muốn ra ngoài đi chơi. Trí gọi điện hỏi Đức xem như vậy có được không, Đức nói ok nhưng đợi buổi chiều để Đức dẫn cả hai đi chơi. Đức lái xe đưa Trí và Vi đến một khu chợ bán toàn là gấu bông, xem chừng Vi có vẻ thích thú lắm, cái gì cũng rất dễ thương. Vi khoác tay Trí đi trước, còn Đức bước theo sau. Chợt có một con chuột Mickey khá lạ lọt vào mắt Vi, Vi toan dẫn Trí vào trong cửa hàng để xem thì điện thoại của Trí đổ chuông, Trí quay ra nghe điện thoại nên Vi đành  đứng chờ. Chợt Đức bước lên, rủ Vi vào cửa hàng xem. Đức mua tặng Vi con chuột Mickey mà Vi thích. Trí ở bên ngoài nghe điện thoại xong quay ra thì không thấy Vi và Đức đâu. Đang quay ngược quay xuôi để tìm thì gặp Đức đang khoác vai Vi bước ra từ cửa hàng, có vẻ Trí không thoải mái lắm:

- Hai người đi đâu thế ?

- Bọn mình vừa vào trong cửa hàng để xem vài thứ.

Đức vừa dứt lời, Vi lại ôm ngực và nhăn mặt vào. Lại một lần nữa, Vi ngất đi và không còn biết trời đất gì nữa. Trí vội bế Vi dậy, còn Đức nhanh chóng ra lấy xe và đưa Vi về bệnh viện. Về đến nơi, sau khi để Vi ổn định lại, Trí kéo Đức ra ngoài và hỏi:

- Đã làm xạ trị đợt 1 rồi sao Vi vẫn bị như vậy?

Sợ Trí lo, Đức cố gắng chấn an:

- Cậu yên tâm, đây chỉ là hiện tượng bình thường. Khi nào làm xong xạ trị đợt 2 thì cô ấy sẽ bình thường trở lại thôi.

Trí tạm tin lời Đức nói và bước vào phòng. Trí ngắm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đầy mỏng manh nhưng cũng vô cùng mãnh liệt của Vi rồi nhẹ hôn vào trán Vi. Đức nhẹ mở cửa phòng và vô tình nhìn thấy. Không để cho Trí phát hiện, Đức bước ra ngoài và lau vội giọt nước mắt đã nhòa lên ở khóe mắt. Đức khóc vì lo cho Vi và vì yêu Vi nữa. Đức biết Trí cũng vậy và kể từ bây giờ, Đức đã quyết tâm không để tình cảm tuột khỏi tầm tay. Đức sẽ cạnh tranh công bằng với Trí, nhất định là như vậy.
   
Lần xạ trị cuối cùng cũng đã xong. Trí luôn đứng bên ngoài cửa phòng để canh chừng Vi. Anh ở bên Vi khi Vi buồn nôn vì làm hóa chất, khi Vi mệt mỏi, Trí cũng luôn là người quan tâm, hỏi han từng li từng tí. Trí chải tóc cho Vi, tóc Vi rụng nhiều quá, Trí hơi ngậm ngùi và tự nhiên trong lòng Trí dâng trào một cảm giác khó tả. Trí nhẹ gỡ những sợi tóc rụng của Vi và  nhanh tay vứt ngay xuống để Vi không biết. Rồi Trí đứng dậy, lấy chiếc xe lăn ở chỗ cửa phòng và đưa Vi ra ngoài chơi. Chiều nay thời tiết đẹp, cái lạnh man mác của chiều thu gần tàn làm Vi cảm thấy dễ chịu. Ồ, trời mưa rồi, nhưng chỉ nhỏ thôi. Trí đẩy Vi vào chỗ có mái che. Bất chợt, một khúc nhạc vang lên, hình như là của người ngồi cách Trí và Vi không xa về phía phải, Vi lên tiếng:

- Anh còn nhớ bản nhạc này chứ?

Trí dừng lại, lắng tai nghe và nói với Vi:

- "The kiss of snow", bản nhạc mà em thích nhất.

- Cũng lâu rồi em không nghe bản nhạc này. Mà em đố anh trong phim nào?

- "Nữ hoàng tuyết."

Vi thoáng yên lặng, có vẻ như Trí biết rất rõ về Vi, mọi thứ Vi thích, Trí đều nhớ. Không hiểu sao dạo này Vi thấy bất an, Vi rất lo mình sẽ phải rời bỏ Trí để về một nơi khác lạnh lẽo và cô đơn. Vi ngước lên nhìn Trí và nói:

- Biết đâu em cũng sẽ như cô gái trong bộ phim ấy. Nhưng dù sao cô gái ấy cũng rất hạnh phúc, được ở trong vòng tay mà người mình yêu thương đến tận giây phút cuối của cuộc đời.

Trí hơi cau mày:

- Sống là để cảm nhận chứ đến lúc chết đi rồi thì còn biết đâu là hạnh phúc nữa. Với lại phim là phim, không giống thực tế được Biết đâu thực tế còn tàn khốc hơn phim ấy chứ.

Sợ Vi nghĩ vớ vẩn, Trí vội nói:

- Em đừng suy nghĩ lung tung. Nhất định em sẽ khỏi.

Trí thoáng yên lặng và nói tiếp:

- Em biết ý nghĩa của hoa tường vi chứ?... Hoa tường vi có những cánh hoa mỏng manh, tưởng chừng yếu ớt nhưng lại có một sức sống vô cùng mãnh liệt. Chữ “tường” trong tên của loài hoa có nghĩa là cát tường, nghĩa là tượng trưng cho sự tốt lành. Em nhất định sẽ giống như hoa tường vi, rất mãnh liệt.

Nói xong, Trí đưa tay, nắm chặt tay Vi. Mắt Vi long lanh nước. Cô có thể cảm nhận được xung quanh cô tràn ngập tình yêu của Trí.


Bố mẹ của Trí và Vi đã thu xếp công việc sang Singapore. Đức đón tiếp rất cẩn thận. Hai bác lo cho Vi lắm, cũng may mà hai người sang trước lúc Vi phẫu thuật. Có đông đủ người thân như vậy sẽ khiến Vi yên tâm hơn. Tối hôm đó, Trí vào phòng, nói chuyện riêng với mẹ:

- Con có chuyện này hỏi mẹ, xin mẹ hãy cho con biết.

- Được, con nói đi.

- Con nghĩ mẹ cũng biết chuyện này: con yêu Vi. Nhưng cứ mỗi lần con có ý muốn bày tỏ thì Vi lại lảng tránh. Con tin mẹ biết tại sao.

Mẹ Trí thở dài và nói:

- Mẹ biết điều đó từ lâu. Mẹ muốn như thế, nếu con và Vi thành đôi thì mẹ rất vui lòng. Nhưng có chuyện này, có lẽ cũng đã tới lúc con nên biết. Nếu tình yêu của con là thật lòng thì con sẽ phải vượt qua thử thách lần này. Và mẹ tin đến 99 phần trăm rằng con trai mẹ sẽ vượt qua được.

Rồi mẹ Trí xúc động khi nghĩ lại 6 năm trước, khi mẹ đến nhận nuôi Vi ở chùa từ tay sư thầy. Sư thầy đã kể cho mẹ nghe về hoàn cảnh của Vi. Và bây giờ, mẹ đang kể lại tất cả cho Trí. Nói xong, mẹ bảo Trí:

- Bây giờ con nghĩ thế nào?

- Thì ra đó là lí do Vi luôn tránh con. Nhưng với con, điều đó không quan trọng, con sẽ làm Vi trở thành người hạnh phúc nhất..

Trí mỉm cười. Anh đã biết lí do Vi luôn trốn tránh tình cảm của anh. Giờ thì anh đã biết tất cả, anh sẽ là người làm mọi thứ khiến cho Vi hạnh phúc. Cũng ngay trong giây phút đó, đột nhiên Đức có ý định muốn cho Vi biết tình cảm của mình. Đức bèn vào phòng Vi, ngồi  xuống cạnh Vi, nói:

- Còn 8 hôm nữa là đến ngày phẫu thuật, em có dự định gì chưa?

- Thì tiếp tục với cuộc sống hiện tại đang có thôi anh.

- Không, ý anh là... - Đức nhìn Vi trìu mến và nói tiếp: Em có muốn có cho mình một gia đình chưa?

Vi ngạc nhiên:

- Sao anh lại hỏi vậy?

Đức đột nhiên nhẹ hôn vào má Vi và thì thào nói:

- Bởi vì anh yêu em.

Rồi Đức giơ chiếc nhẫn cầm sẵn trên tay. Vi giật mình thảng thốt:

- Anh Đức…

Đức vội đặt một ngón tay lên bờ môi mềm mại của Vi và nói:

- Bây giờ, xin em đừng nói gì cả.

Nói rồi, Đức đứng dậy thật nhanh và đi ra ngoài khiến Vi không thể nào gọi Đức lại để nói thêm điều gì. Đức ra đến cửa phòng thì gặp Trí đang đứng ngay đó, có vẻ như Trí đã chứng kiến tất cả. Trong lúc này, Trí không biết phải nói gì với Đức và Đức cũng vậy. Cả Đức và Trí cùng quay lưng lại và đi về phòng, mỗi người có những cảm xúc và suy nghĩ khác nhau. Sau khi Đức đã ra ngoài, Vi thực sự khó nghĩ. Vi biết tình cảm của Đức với mình, Vi không muốn Đức hiểu lầm và bị tổn thương nên cư xử hết sức khéo léo và tế nhị, nhưng tại sao Đức vẫn hiểu sai ý Vi. Bây giờ thì phải làm sao, Đức nghĩ Vi yêu Đức, Vi không thể làm tổn thương một người đã giúp đỡ mình vượt qua khó khăn như Đức được. Nhưng điều này không sớm thì muộn, Vi phải nói ra cho dù Đức có bị tổn thương đi chăng nữa, Vi chấp nhận là người có tội chứ không thể để Đức hiểu lầm được.

Trí trở về phòng, có vẻ như đã hối hận vì Đức nhanh hơn mình. Trí không muốn vì chuyện này mà tình cảm bạn bè bao năm qua giữa Đức và Trí bị tổn hại. Trong lòng Trí lúc này tự nhiên xuất hiện một ý định liều lĩnh và có thể nó sẽ làm Vi tổn thương cũng chưa biết chừng. Trí nghĩ, Đức đâu phải là người không tốt, Vi bên Đức thì chắc chắn sẽ hạnh phúc. Mình có thể làm tất cả, vì hạnh phúc của Vi. Và tự nhiên, Trí muốn buông xuôi tất cả tình yêu mà Trí dành cho Vi bấy lâu nay. Không hiểu tại sao lúc này, Trí lại mất lòng tin vào cái cảm nhận trước kia, rằng Vi đã yêu Trí nhưng vì cái lí do mà mẹ vừa nói với Trí ban nãy kia mới khiến Vi không thể nói ra. Nhưng bây giờ thì khác, Trí không nghĩ như vậy nữa. Nghĩ tới đây, Trí nhắn tin cho Đức: "Cậu ra ngoài đi, mình có chuyện cần nói." - "Được, gặp nhau ở quán đồ ăn đêm trước khu nhà nhé."

Đêm hôm đó, hai người ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Và đến khi hơi men của mấy chén rượu đã bắt đầu bốc lên và chuếnh choáng trong người, Trí mới nói:

- Hãy giúp mình, cho cô ấy hạnh phúc.

Lúc này, Đức cũng đã hơi say nhưng vẫn có thể nhận ra ý cái câu mà Trí vừa nói, Đức đáp lại:

- Cậu yên tâm, mình nhất định làm được.

Mặc dù Đức biết khi nói ra điều này sẽ làm Trí bị tổn thương, nhưng trong đầu Đức xuất hiện cái ý nghĩ ích kỉ cho riêng mình, Đức muốn Vi thuộc về mình ngay cả khi chưa nhận được lời đồng ý của Vi. Đức hơi hối hận vì hành động của mình nhưng không đủ lí trí để chống trả sự ích kỉ nảy sinh trong đầu, nên Đức chỉ còn biết nói một câu như thế này:

- Xin lỗi cậu.

Lúc nay Trí đã khá say khi uống thêm vài chén rượu nữa nên không nghe rõ lời Đức nói, Trí lè nhè hỏi lại:

- Cậu bảo sao?

Đức thoáng suy nghĩ và bảo Trí:

- Không, không có gì. Muộn rồi, mình về thôi.

***

Hôm nay là thứ 5, là ngày phẫu thuật của Vi. Mọi người đều lo lắng vì sau khi làm xạ trị Vi vẫn còn yếu, nhưng vì khối u ác tính kia không thể để thêm được nữa nên phải tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt. 2h chiều, ca phẫu thuật bắt đầu, Mọi người lo lắng ngồi chờ đợi bên ngoài phòng mổ vì Đức đã nói do tình trạng của Vi không tốt lắm nên tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật sẽ không được cao như dự định, chỉ còn khoảng 60%. 

Ca phẫu thuật đã bắt đầu được 3h đồng hồ, vẫn chưa thấy ai bước ra từ phòng mổ. Bên trong phòng, có tiếng người thảng thốt:

- Mau lên!

Rồi tiếng của ông bác sĩ trưởng khoa khẽ nói:

- Cứ bình tĩnh, sắp được rồi.

Chừng 10 phút sau, tiếng Đức vui mừng reo lên:

- Thành công rồi!

Đáp lại lời Đức, ông bác sĩ trưởng khoa nói:

- Lát nữa mới biết được, để tôi quan sát đã.

Đức chăm chú nhìn Vi, trán Vi toát mồ hôi, bỗng Vi cất tiếng gọi mê man:

- Anh Trí…

Chỉ một câu như vậy rồi không có bất kì lời nào nữa. Đức đã mong biết bao người mà Vi nghĩ đến ở trong giấc mơ ban nãy là Đức. Nhưng không, ngay cả khi nằm trên bàn mổ, đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết ,Vi vẫn nghĩ đến Trí ngay cả trong giấc mơ. Kể từ giây phút ấy, Đức biết mình không phải  là người cho Vi hạnh phúc, mà là Trí. 

Chợt tiếng ông bác sĩ trưởng khoa tuyên bố: "Ca mổ thành công." Đức vội mở cửa phòng mổ chạy ra ngoài để báo cho mọi người biết. Cả Trí và bố mẹ Vi đều chạy đến, nụ cười nhợt nhạt của Đức nở trên môi đã báo cho mọi người biết rằng ca mổ đã thành công tốt đẹp. Nhưng, cả Trí và Đức, sau cái niềm vui rằng ca mổ của Vi đã thành công thì cả hai lại cùng mang một tâm trạng nặng nề.

***

Ca phẫu thuật của Vi đã được hơn một tuần nay, Vi hồi phục nhanh và cho đền bây giờ, gần như là đã phục hồi hoàn toàn. Bố mẹ Vi sau hơn một tuần ở tại đây thăm thú nhiều nơi, ngày mai sẽ lên đường về Việt Nam. Tối hôm ấy, trong bữa cơm để chia tay bố mẹ Trí trở về, mẹ nói với Trí:

- Con có muốn ở lại đây chơi thêm không?

Trí nói, giọng buồn buồn:

- Thôi, con về cùng bố mẹ luôn. Tường Vi còn một đợt kiểm tra lại nên ở đây luôn, bao giờ thích về cũng được.

Vi nhận thấy một sự khác lạ trong câu nói của Trí, sao Trí lại nói như vậy. Vi cười gượng và bảo mọi người:

- Khi nào xong đợt kiểm tra lần cuối, con sẽ về luôn.

Trí bảo:

- Em cứ ở đây chơi một thời gian nhé.

Vi không hiểu có chuyện gì mà Trí lại ăn nói kì quặc như vậy, Vi toan nói thêm thì Đức lên tiếng:

- Mọi người ăn đi kẻo đồ ăn nguội hết ạ

Tối hôm ấy, về nhà Đức, Vi vào phòng và vô tình làm rơi cuốn nhật kí từ trong túi xách ra. Vi nhặt lên, vô tình đọc vài dòng trên cuốn nhật kí:

Tường Vi - cô gái mà anh yêu. Anh đã biết cái lí do mà lâu nay em vẫn lảng tránh anh. Nhưng với anh nó không quan trọng. Anh mong em nhớ rằng: với anh, cuộc sống này chỉ là một mảnh đất hoang vu không tiếng cười nếu không có em. Bởi vì anh yêu em hơn tất cả mọi thứ, và anh sẽ chờ đến khi em nhận ra rằng anh yêu em một cách vô điều kiện.

Kí tên, người yêu em. Minh Trí."

Sau khi Vi đọc xong nhứng dòng chữ ấy, Vi khóc. Cô thử xem xét lại tình cảm của mình để khẳng định lại rằng người mà Vi yêu là Trí. Vi nhìn đồng hồ, đã 10h30 rồi, chắc lúc này mọi người đã ngủ. Vi đã đưa ra quyết định nhanh chóng. Ngày mai Vi sẽ về Việt Nam cùng gia đình, kể cả còn một cuộc kiểm tra sức khỏe nữa, còn chuyện với Đức Vi sẽ sang nói ngay bây giờ để Đức có thể hiểu. Vi nghĩ và nhanh chóng đi ra nhưng Đức cũng đã bước vào. Đức và Vi ngồi xuống bàn, Đức cất tiếng:

- Em nghĩ sao về việc anh nói hôm trước?

Vi ngập ngừng nhưng rồi cất tiếng quả quyết:

- Xin lỗi anh, nhưng người em yêu là Trí.

Đức nhẹ đưa tay gãi đầu và nói:

- Anh đã biết điều đó khi em gọi tên Trí trên bàn mổ.

Vi không nói, và như để thay đổi không khí giữa Vi và Đức, Đức cười:

- Nhà anh bây giờ không cho nhà em thuê nữa đâu, ngày mai em hãy về Việt Nam cùng gia đình, anh đã mua vé rồi .

Và rồi, như một người mắc lỗi, Đức đã kể mọi chuyện cho Vi nghe rằng Đức đã nói với Trí như thế nào. Đức những tưởng nghe xong Vi sẽ giận, nhưng không, thái độ của Vi hoàn toàn ngược lại, Vi nói:

- Cảm ơn anh về thời gian vừa qua. Còn chuyện đó, tình yêu không có lỗi. Nhưng hãy quên em đi, chắc chắn anh sẽ tìm được một cô gái thực sự dành cho anh, chứ không phải em, anh nhé.

***

Đồng hồ báo thức điểm 6h, Vi trở dậy. Vi nhanh chóng sắp xếp mọi thứ và xách chiếc va li đựng đồ dùng ra ngoài. Vi bước ra và cùng ngồi vào bàn ăn với mọi người, mẹ cất tiếng hỏi:

- Trí đâu rồi?

- Chắc là Trí chưa dậy, để cháu vào xem.

Trong lúc Đức trở vào gọi Trí, Vi nói với bố mẹ:

- Hôm nay con sẽ về cùng mọi người luôn.

- Chẳng phải con còn một cuộc kiểm tra nữa sao?

- Anh Đức bảo không có vấn đề gì.

Vi vừa dứt lời thì Đức bước ra, nói với mọi người:

- Trí đi rồi, cậu ấy bảo có việc gấp nên phải về trước.

Nghe Đức nói thế, Vi vội bảo với mọi người:

- Thôi, con cũng đi luôn, bố mẹ ở lại đây để lát nữa anh Đức đưa ra sân bay.

Nói rồi, Vi kéo chiếc va li và ra ngoài, bắt một chuyến taxi đến sân bay. Trên đường đi, Vi lo rằng Trí đã đi trước nên cứ chốc chốc lại giục tài xế lái xe nhanh hơn. Đến nơi, Vi bước vào, nhìn ngược nhìn xuôi để tìm Trí. Trong lòng Vi thấp thỏm, đây là cái khoảnh khắc quan trọng để Vi chứng minh cho Trí biết rằng: Vi đã nhận ra tất cả tình cảm mà Trí dành cho Vi và Vi hoàn toàn chấp nhận nó. Đâu rồi, Vi vẫn không nhìn thấy Trí. Vi đang thất vọng thì một chàng thanh niên lướt qua tầm mắt và đứng trước băng chuyền, đó là Trí. Vi vội chạy lại, nhẹ ôm lấy Trí từ đằng sau, trong cái khoảnh khắc ấy, Vi không kìm nước xúc động đến nỗi chưa kịp nói câu nào mà những giọt lệ lấp lánh ở hai khóe mắt đã trào ra, Vi nghẹn ngào nói với Trí:

- Em cứ tưởng anh đi rồi. Sao chưa biết rõ mọi chuyện mà anh đã làm thế?

Trong giây phút để định mệnh quyết định tình yêu ấy, Trí đã miễn cưỡng tin sẽ có một phép màu xảy ra, và không ngờ nó đã xảy ra thực sự. Trí nói:

- Vì anh đã quá dại dột khi không tin vào tình cảm giữa anh và em. Anh xin lỗi.

- Em đã nợ anh quá nhiều rồi, em không muốn anh phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa.

Rồi Vi ngọt ngào thốt ra câu nói nhiệm màu:

- Em yêu anh.

Trí gỡ tay Vi ra và quay lại. Bàn tay mềm mại nhẹ nâng cằm Vi lên, khẽ đặt vào đôi môi mỏng manh một nụ hôn, không quá mãnh liệt nhưng đủ nồng nàn để chứng minh cho tình yêu của Trí. Vi đáp lại Trí cũng không khiên cưỡng, yêu thương lên đôi môi, thật ngọt, thật sâu...
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày