Hạ An đứng ở vỉa hè cạnh ngã tư.
Nước mắt lưng tròng, cô tuyệt vọng hét lên với An Duy. Cô biết đến lúc này thì
níu kéo cũng chẳng để làm gì nữa, nhưng cái cảm giác sắp mất An Duy vẫn siết
chặt lấy tim cô bấy lâu, và giờ thì nó đã chi phối được cả lí trí của Hạ An mất
rồi. Còn An Duy? Đã quá quen với kiểu đe doạ nửa vời đó của Hạ An, anh chỉ lắc
đầu rồi đi tiếp.
Hạ An cắn chặt môi, chạy thật
nhanh xuống lòng đường.
Rầm.
Lúc đó là 17h45’. Bầu trời chạng
vạng hắt lên một màu máu đỏ rợn người.
***
Ngày thứ nhất
Đám tang
của Hạ An. Mọi người đến không nhiều, chỉ lác đác vài người thân và bạn bè. Người
ta lắc đầu ngán ngẩm trước cái chết của Hạ An hơn là buồn khổ, bởi trước đó cô đã
doạ chết và chết hụt không biết bao nhiêu lần. Cá tính rất mạnh cùng cảm xúc hơi
quá đà của cô thường làm phiền người khác, và lần này cũng vậy. An Duy không có
lỗi. Người lái xe bus đó cũng không có lỗi. Chỉ đơn giản là Hạ An đã tự cầm kéo
cắt đi đường sinh mệnh của chính mình. An Duy biết vậy, và anh không khóc, cũng
không đau đớn. Anh biết lúc đó Hạ An đã hiểu rõ là anh sẽ không quay đầu lại.
Anh biết cả hai đều hiểu mối tình ngắn ngủi của họ đã chấm dứt từ lâu. Mối tình
kéo dài vỏn vẹn ba tháng hè. Mùa hè bình yên cuối cùng của cuộc đời Hạ An…
An Duy gặp
Hạ An lần đầu tại một quán bar. Anh đang chậm rãi ngồi uống một mình bên chai
Vodka thì một cô gái ngã uỵch xuống ghế của anh. Cô gái khá xinh xắn, một sự
xinh xắn góc cạnh và đầy mạnh mẽ. Ngước đôi mắt hơi xếch và được trang điểm rất
đậm lên nhìn An Duy, cô gái đó thì thào trong hơi thở đầy mùi rượu:
- Em xin
lỗi. Em không đi được nữa. Cho em ngồi tạm ở đây 2 phút thôi. Rồi em sẽ đi chết.
An Duy vốn
không lạ gì với những cô gái kiểu này. Anh mỉm cười:
- Em cứ
ngồi đó đi. Còn anh sẽ đi, vì anh không muốn ngồi cạnh một người sắp chết đâu.
Bye bye em.
An Duy vừa
dợm đứng lên thì cô gái đã nắm chặt lấy tay anh:
- Em đùa đấy.
Thực ra em chỉ muốn ngồi cùng anh thôi.
- Nhưng cách
làm quen của em thì thật khiến cho người ta không muốn ngồi cạnh một chút nào,
cô gái ạ.
- Em muốn
chết thật mà. Nhưng tự dưng đi ngang qua bàn của anh, nhìn thấy anh, em lại
chuyển hướng.
- Tại sao
?
- Em chỉ
hẹn hò với những người hút thuốc. Date smokers only. Và khi nhìn thấy anh cầm điếu
thuốc lên, em biết chắc là chúng ta có thể bắt đầu một cái gì đó.
- Và…?
- Em là Hạ
An. Còn anh?
- An Duy.
- Cùng có
chữ An, có nghĩa là có duyên với nhau rồi. Chúng mình yêu nhau đi.
Lúc đó,
An Duy chỉ nghĩ đơn giản là anh cần làm gì đó để ngăn Hạ An “đi chết”. Hơn nữa,
anh thấy rõ cô gái này đang cần một sự chở che, một bờ vai nương tựa. Vậy là anh
đồng ý. Hôm đó là ngày đầu tiên của mùa hè. Ba tháng trôi đi, anh ở bên Hạ An,
chăm sóc cho cô gái không biết tự lo cho sức khoẻ của chính mình này, lắng nghe
cô nói đủ mọi thứ trên trời dưới bể, kể cả nhiều lúc lảm nhảm và kể linh tinh,
ngăn cản những lúc cô có ý định tiêu cực… Hạ An cần anh để có một chỗ xả stress,
ở bên cạnh An Duy, cô thấy lòng mình bớt nặng nề hơn, và cô nghĩ đó là vì cô yêu
anh. Hạ An yêu cuồng cháy, đến mức nông nổi. Lúc đầu, An Duy thấy thích thú vì
những bất ngờ hàng ngày Hạ An đem đến cho anh, nhưng dần dần, khi mà bất ngờ biến
thành nỗi lo cô làm gì dại dột, cô bắt đầu khiến anh cảm thấy sợ. Anh sợ sự nông
nổi, cá tính đến kì dị của Hạ An. Có lần, mở mắt ra, anh phát hoảng khi thấy Hạ
An đang… treo cổ lủng lẳng ngay trên giường của anh, máu chảy ròng ròng, rồi…
nhào xuống ôm chặt anh cười khúc khích. Hoá ra là cô đã lấy trộm chìa khóa sơ-cua
của nhà anh từ tối hôm trước và dàn dựng ra màn kịch ghê rợn này. Có thể, đối với
nhiều chàng trai khác, đây sẽ là một tình yêu đầy thú vị. Còn với An Duy, anh
thấy mình không hợp với kiểu người như Hạ An. Anh đã nói thẳng với cô rất nhiều
lần, nhưng Hạ An đều gạt đi hoặc tìm cách bắt anh phải tiếp tục yêu cô. Và giọt
nước làm tràn ly là hôm công ty anh tổ chức tiệc liên hoan, Hạ An đã lao đến nhà
hàng, người nồng nặc mùi rượu, váy áo xộc xệch, miệng liên tục cầu xin anh đừng
bỏ cô…
An Duy vùi
mặt vào hai bàn tay. Trong suốt đám tang, anh chỉ lặng lẽ ngồi trong một góc, sống
lại những kỉ niệm về một mùa hè bình yên. Mẹ của Hạ An bước đến, đặt tay lên
vai anh: “Mọi người đã về gần hết rồi, có lẽ cháu cũng nên về đi. Cháu đừng buồn
hay day dứt gì cả. Con bé sinh ra vốn không được bình thường, bác đặt tên cho nó
là Hạ An, mong cho cuộc đời nó được bình yên. Thôi thì trước khi kết thúc, nó cũng
đã có một mùa hè bình yên, tâm hồn nó cũng được thanh thản rồi.”
Anh biết,
Hạ An ra đi không hề thanh thản.
***
Ngày thứ hai
Hạ An mở
mắt ra. Cô đã gục đầu ngủ trên chiếc quan tài của chính mình suốt đêm qua. Nhìn
vào cái thân xác của mình trong cái hòm gỗ lạnh ngắt, Hạ An cười khẩy. Giờ thì
cô đã được tự do hoàn toàn, không còn phải sống trong chốn tù đày trần gian kia
nữa. Không còn những đêm chứng trầm cảm hành hạ cô nữa. Không còn áp lực và những
căng thẳng nữa… Lựa chọn cái chết làm sự giải thoát, cô được nhiều hơn mất. Cô
chỉ mất người cô yêu, An Duy. Và cô biết đó là lí do cô vẫn còn ở đây, chưa được
siêu thoát. Hạ An vẫn còn vương vấn với chốn này.
Dụi mắt, Hạ
An bước, thực ra là bay, ra ngoài đường. Làm một bóng ma đồng nghĩa với việc có
thể bay nhảy tự do, có thể cùng lúc tiếp nhận và điều khiển nhiều luồng suy nghĩ
khác nhau, và linh cảm thì tăng lên rất rất nhiều. Cô thấy rõ mồn một hình ảnh
An Duy đang ở công ty trong đầu mình, và tới bên anh. An Duy đang bị sếp mắng.
Từ cái lần cô xông đến nhà hàng, nhận ra An Duy đang yêu người yêu cũ của mình,
sếp của anh tỏ thái độ với anh ra mặt. Cũng phải thôi, Hạ An đã đá người đàn ông
kia một cách phũ phàng để đến với An Duy. Nhưng việc anh ta mắng An Duy một cách
vô cớ thế này làm Hạ An thấy thật ngứa mắt. Và điều khiến cô bực mình hơn là việc
An Duy cứ đứng đó mà hứng chịu, mặc dù anh không hề làm sai hay có lỗi. Hạ An
biết An Duy vốn là người hiền lành, không thích cãi vã tranh luận. Nhưng cô chưa
bao giờ biết An Duy ở công ty lại là người dễ bị đàn áp như thế. Hạ An lẩm bẩm:
- An Duy, sao anh ngốc thế. Tự bảo
vệ mình đi chứ.
Rồi cô bước
đến bên sếp của An Duy, hất tung đống giấy tờ anh ta đang cầm xuống đất. Một tấm
ảnh rơi ra. Là ảnh của anh ta và Hạ An thời còn yêu nhau. An Duy bước đến, nhặt
lên và cười nhẹ. Còn vị sếp của anh thì câm lặng không nói được điều gì.
***
Ngày thứ ba
Hạ An vắt
vẻo ngồi bắt chéo chân trên bậu cửa sổ nhà An Duy. Chết cũng vui, ít ra thì cô
có thể đến bên anh, ngắm nhìn anh bất cứ lúc nào cô muốn, mà không phải… mượn tạm
chìa khoá sơ-cua nhà anh. Trong bầu không gian yên tĩnh buổi ban mai, cô nhìn
An Duy đang ngủ. Khuôn mặt anh, cặp mắt khi ngủ cũng rất hiền của anh, cái mũi
cao của anh, đôi môi của anh… Tất cả đều quen thuộc với cô mà cũng đều xa cô đến
kì lạ, bởi chúng không còn là của cô nữa, và cũng không nên là của cô. An Duy
quá hiền, quá gọn gàng và chỉn chu. Căn phòng của anh sạch sẽ, ngăn nắp, đồ đạc
được sắp xếp đúng vị trí của nó, chỉ cần với tay là có thể lấy được thứ mình cần.
Có thể cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng vì lẽ đó. An Duy là người mà bất
cứ ai gặp lần đầu cũng có cảm giác tin cậy và muốn được anh chở che. Còn Hạ An?
Cô vốn là kiểu người cuồng nhiệt, cô cần được yêu và muốn được yêu, nhiều lúc ích
kỉ và tỏ ra độc đoán. Cô chỉ hợp làm một em gái nhỏ cần người chăm sóc, cần người
để kể chuyện vui buồn, cần một nụ hôn lên trán trước khi đi ngủ, chứ không thể
làm một người yêu biết cách quan tâm và biết cách lo lắng cho người đàn ông của
mình. An Duy từng nói với cô hàng bao nhiêu lần như vậy mà cô không thèm nghe.
Và giờ đây, khi ngồi nhìn An Duy đang say giấc ngủ, Hạ An đang lờ mờ nhận ra được:
hình như anh và cô không hợp nhau…
Nhưng cô đã
yêu An Duy nhiều quá. Nhiều hơn tất cả tình yêu cô dành cho những chàng trai trước
cộng lại. Bên anh, cô thấy vui, rất vui. Cô có thể làm mọi thứ vì anh, có thể
nghĩ ra đủ trò để khiến anh cười. Cô luôn sợ mất anh, sợ mất đi bờ vai để cô dựa
vào mà khóc, mất đi cánh tay chắc chắn luôn sẵn sàng giơ ra cho cô bám vào… Ba
tháng bên nhau không phải là quá dài, nhưng đó là ba tháng bình yên nhất cuộc đời
cô. Sự bình yên nhiều khi khiến con người ta ngỡ đó là tình yêu… Hạ An nhắm mắt
lại. Lần đầu tiên, cô gái ngỗ ngược này cảm nhận được nỗi buồn từ từ lan toả
trong lòng mình. Và đáng tiếc là điều đó xảy ra khi cô đã là một bóng ma.
***
Ngày thứ tư
Buổi chiều,
trời làm mưa to. Hạ An vẫn ngồi vắt vẻo bên cửa sổ phòng anh, đây là nơi trú ẩn
quen thuộc của cô mấy ngày qua. Không cần ăn uống, không cần ngủ nữa, bây giờ
việc hàng ngày của cô là dõi theo những sinh hoạt hàng ngày của An Duy. Anh đang
cầm ô đứng ở ngã tư dưới nhà, mắt nhìn xa xăm vào cái khoảng dưới lòng đường mà
bốn ngày trước cô đã nằm ở đó. Anh nhớ cô ư? Có lẽ là không. Anh buồn, nỗi buồn
của một người anh trai lo lắng cho cô em gái nhỏ dại dột giờ này có lẽ đang lạnh
và rét vì mưa.
“Hắt xì!” Cùng một lúc, Hạ An và An Duy dừng
luồng suy nghĩ của mình, hướng đôi mắt vào một cô bé đang đứng ở vỉa hè, rất gần
anh. Có lẽ cô bé vừa đi chợ, đang cố chạy thật nhanh về nhà, nhưng mưa lớn và
gió táp vào mặt làm cô chợt hắt xì. An Duy rảo bước nhanh đến bên, lấy ô che
cho cô gái nhỏ. Khuôn mặt xinh xắn chợt đỏ bừng khi thấy An Duy, rồi lắp bắp trả
lời anh gì đó. Bằng đôi tai của một bóng ma, Hạ An tập trung vào hai người và lắng
nghe:
- Con gái
không nên đầu trần đi mưa thế này đâu. Nhà em ở đâu, anh sẽ đưa em về. Mà em nhìn
quen quá, hình như anh đã gặp em ở đâu đó rồi.
- Dạ, em là
Thuỳ An. - Giọng của cô bé vang lên nhỏ nhẹ, rất dễ thương. - Em làm ở ngay quán
cà phê bên kia đường thôi ạ.
- Cà phê
Mặt Trời. Anh nhớ em rồi. Thi thoảng anh cũng hay qua đó nhâm nhi ly cà phê sáng.
Nào, chúng mình cùng đi rồi nói chuyện tiếp.
Hạ An nhìn
cô gái nhỏ luống cuống đi theo An Duy. Hai người làm quen với nhau dưới mưa, y
như phim. Chẳng bù với lần đầu tiên gặp mình, Hạ An tự dưng bật cười. Bằng sự
nhạy cảm của một cô gái và linh cảm của một bóng ma, Hạ An biết cô bé kia và An
Duy có một sự ràng buộc vô hình.
- Đây là
quán cà phê của em à?
- Dạ không,
của một người bạn ạ. Nhưng nó cũng mở một shop quần áo nữa, nên quán này bỏ luôn
cho em trông hộ. Tính em cũng thích sự nhẹ nhàng yên tĩnh, bỏ công chăm chút
cho một quán nhỏ cũng khá thú vị anh ạ.
- Ừ, mấy
lần đến đây thì anh có để ý thấy em ngồi đánh piano. Cũng định ra hỏi em đánh bài
gì, nhưng lúc đó đang đi cùng, ừm…
- Chị Hạ
An.
- Sao em
biết?
- À, uhm,
dạ… Nói chung là em biết thôi. Chị ấy ra đi cũng đột ngột quá anh nhỉ.
Hai người
trầm ngâm nhìn vào hai ly Cappuccino cuộn lên từng làn khói mỏng trước mặt. À
không, phải là ba người.
***
Ngày thứ năm
An Duy và
Thuỳ An cùng đến thăm mộ Hạ An. An Duy đặt vài quả táo loại cô thích ăn lên rồi
thắp một nén hương, còn Thuỳ An đứng ngắm ảnh của Hạ An trên bia đá:
- Ngay từ
lần đầu chị ấy bước vào quán của em, sự cá tính và mạnh mẽ của chị ấy đã gây ấn
tượng mạnh với em rồi.
- Với anh
cũng vậy. Một cô gái nông nổi, hơi liều lĩnh. Thật chẳng hợp với cái tên “Hạ
An” chút nào.
- Nhưng
anh vẫn yêu chị ấy. Vài lần em thấy anh nhìn chị ấy hí húi ngồi nghịch cốc cà
phê, ánh mắt đầy thích thú pha lẫn trìu mến.
- … Anh
không biết đó có phải tình yêu không nữa. Cái cảm giác thấy mình có trách nhiệm
với Hạ An. Vì cô ấy đã ngã bổ vào người anh, đã chọn anh và đòi yêu anh. Vì ý
nghĩ rằng nếu bỏ rơi cô ấy, việc chẳng lành sẽ xảy ra.
- Nó đã xảy
ra..
- Đến bây
giờ anh vẫn tiếc. Không phải là hối hận và ăn năn. Hạ An đã chọn cái chết, có lẽ
cô ấy không hối tiếc gì cả, và anh nghĩ mình cũng nên như thế. Chỉ có điều - anh
vẫn nghĩ - nếu được quay lại trước đó một phút, anh sẽ quay đầu lại.
- Để tiếp
tục yêu chị ấy sao?
- Không, để
bắt cô ấy phải tiếp tục sống. Cuộc sống đâu có phải muốn ngừng là ngừng ngay được
đâu em. Anh đã từng giảng cho Hạ An nhiều thứ, cách giữ sức khoẻ cho bản thân,
cách chọn những thuốc uống thông dụng… Nhưng anh chưa hề nói cho cô ấy giá trị
của cuộc sống. Ừ, một chữ “giá như”…
- Một cô
gái tràn trề sức sống như chị ấy mà không hề biết giá trị của cuộc sống hả anh?
- Ừ, Hạ
An trẻ con và vô tư lắm. Khác hẳn với vẻ ngoài của cô ấy. Em cũng vậy, Thuỳ An.
Em khác với vẻ ngoài ngây thơ trong trẻo của mình nhiều đấy. Mà em quan tâm đến
chuyện của anh ghê nhỉ. Có cảm giác như em đã theo dõi anh vậy, hì.
Chợt An
Duy quay sang nhìn Thuỳ An, ngắm đôi mắt to tròn của cô bé, và khẽ mỉm cười. Khuôn
mặt Thùy An bỗng đỏ bừng một sự e thẹn đáng yêu. Lặng yên đứng cạnh hai người,
Hạ An cũng nhìn Thuỳ An. Nhẹ nhàng, sáng trong và thánh thiện như một vệt nắng
ban mai, cô bé dường như sinh ra để trở thành một nửa hoàn hảo cho An Duy.
Trong cái không gian lạnh lẽo nơi nghĩa địa hoang vắng này, An Duy và Thùy An đứng
bên nhau im lặng, nhưng Hạ An thấy rõ tơ duyên của họ đang hiện ra rõ mồn một.
Cô bỗng thấy sống mũi cay cay. Đêm đó, Hạ An không về nhà An Duy nữa, mà đi
theo Thuỳ An.
***
Ngày thứ sáu
Hạ An ngồi
bên bàn học của Thuỳ An. Trang viết cuối của cuốn nhật ký để mở trên bàn, cô đã
đọc đi đọc lại không biết bao lần suốt đêm qua.
“…Hôm nay mình cùng anh ấy đến
thăm mộ chị Hạ An. Mình cũng không ngờ là sẽ gặp và trò chuyện cùng anh ấy
trong hoàn cảnh này. Cứ ngỡ là sẽ chỉ quan sát hai anh chị ấy từ xa, quan sát
chị An khanh khách cười và nhảy chân sáo trên đường, còn anh Duy chậm rãi từng
bước đằng sau.. Mình đã quá nhát, không dám đến làm quen, dù anh ấy rất hay
ngồi ở cà phê Mặt Trời, dù nhà anh ấy cách quán mình có một ngã tư. Mình đã
định sẽ tặng anh ấy một cốc Espresso, đánh cho anh ấy nghe bản Kiss the rain mình
yêu thích, rồi làm quen với anh ấy vào ngày đầu tiên của mùa hè…
Còn bây giờ, mình sẽ phải làm gì
đây? Thà cứ làm quen trước, có thể mình sẽ làm em gái của anh Duy, và thế là
mãn nguyện rồi. Ai mà biết được anh ấy sẽ quen mình qua một cái hắt xì như thế
chứ. Ai mà biết được mình sẽ nói chuyện với anh ấy ngay sau khi chị An mất như
thế chứ. Mình sợ nếu mình làm gì thì sẽ có lỗi với chị Hạ An, có lỗi với anh
Duy, mình sợ…”
Giá như lúc
này có thể uống được rượu, Hạ An sẽ uống thật nhiều. Những khi không biết làm gì
và không biết phải làm gì, Hạ An luôn tìm đến rượu. Còn bây giờ, cô không thể.
Cô phải tự mình đối mặt và tìm cách giải quyết thôi.
***
Ngày thứ bảy
Tờ mờ sáng.
Hạ An bước
vào giấc mơ của An Duy. Cô chọn cho biến ảnh của mình mặc một chiếc váy maxi trắng
đơn giản, chứ không phải là minijuyp. Cô ngồi đó, giữa một màu trắng mênh mang,
chờ anh đến.
- Hạ An.
- Nhớ em
không? - Cô cười điệu cười quen thuộc.
- Cô gái
ngốc nghếch. Anh không nhớ em đâu.
- Xì.
- …
- Anh nhớ
Thuỳ An mất rồi, phải không?
- Em theo
dõi anh?
- Cái đó
anh phải tự biết chứ. Em chết đi cũng chỉ để bám theo anh thôi mà.
- Đồ ngốc.
- Em vốn
ngốc mà. Nhưng cũng đủ để nhận ra anh không yêu em, và em không hợp với anh. Còn
Thuỳ An, cô bé có tình cảm với anh, và em biết anh cũng thích cô bé ấy.
- Anh…
- Anh không
phải e ngại gì chuyện có lỗi với em cả. Ngay từ cái chiều mưa khi anh và em nhìn
thấy Thùy An, có lẽ cả anh và em đều biết Thùy An và anh phải là một đôi rồi. Cô
bé quá giống hình mẫu bạn gái của anh.
- Bịa nào,
làm sao em biết hình mẫu bạn gái của anh?
- Là ngược
lại hoàn toàn với em, he he.
An Duy bước
tới gần bên Hạ An, ngồi xuống cùng cô. Hạ An nguệch ngoạc vẽ trên nền trắng những
hình thù màu đen không rõ, tan biến ngay thành những làn bụi mỏng.
- Em cố tình
đem Thuỳ An đến cho anh, phải không?
- Tất nhiên
là không. Anh thừa biết em yêu anh mà.
- Vậy em đồng
ý để anh đến với Thuỳ An? Một cô gái doạ tự tử không biết bao lần, và cuối cùng
đã ra đi thật vì anh, bây giờ đồng ý để anh đến với một cô gái khác?
- Đúng vậy.
Vì một lẽ đơn giản, anh và Thuỳ An có nhân duyên với nhau. Dù không muốn nhưng
em cũng không thể ngăn được hai người đến với nhau mà. Em chỉ muốn anh trả lời
một câu thôi.
- Ừ…
- Nếu được
quay lại thời gian, trở lại 7 ngày trước, anh sẽ quay đầu lại chứ?
…
Lại một
chiều mưa bất chợt. An Duy và Thuỳ An đứng cạnh nhau trú mưa dưới một hiên nhà,
họ quên đem theo ô. Tóc Thuỳ An bết lại vì ướt mưa, má cũng ướt nhẹp và tay run
run vì gió lùa nước mưa đọng lại. An Duy nhìn thấy Thuỳ An đang lạnh, muốn ôm lấy
cô để che chở, nhưng anh cứ chần chừ. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh không
dám chắc Hạ An có thật sự cho phép anh không. Hạ An cười khẩy:
- Đồ ngốc này.
Nói rồi cô
đẩy nhẹ Thùy An dựa sát vào người An Duy. Tay chạm tay. Đôi mắt hiền bắt gặp cặp
má ửng hồng. Trong một khoảnh khắc nào đó, đôi mắt của An Duy và của Hạ An cũng
đã nhìn thẳng vào nhau. Hạ An mỉm cười. Cô nhìn xuống bàn tay mình đang dần dần
mờ đi. Cô bình thản nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút cô biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc
đời này…
***
- Nếu anh không quay đầu lại, em
sẽ chết thật cho anh xem.
Hạ An mở
mắt ra. Chiếc xe bus đang lao đến rất gần. Cô lùi lại một bước, rất tỉnh táo và
cương quyết. Cô đã được cho một cơ hội khác, cô phải sống, lần sống này sẽ tốt
hơn lần trước. Sau lưng cô, An Duy quay đầu lại, lắc đầu nhìn Hạ An rồi mỉm cười.
17h45’.
An Duy đang rảo bước nhanh qua ngã tư đường. Anh sắp đứng trước cửa quán cà phê
Mặt Trời.