Kì 5: Bí mật của sự thật

Bingo, Theo 14:23 18/11/2010

Ghế đá vẫn ở đó, dù xung quanh có thay đổi đến thế nào, thì nó vẫn luôn ở đó. Và cả cô ấy nữa. Giống như lần đầu tiên, cô ấy đang ngồi đấy, đợi tôi.

Tôi định gọi cho cô ấy, nhưng rồi lại thôi. Cả hai chúng tôi đều có những cái tôi rất lớn, đôi lúc lớn đến mức ích kỉ. Tất nhiên là tôi biết điều ấy, nhưng nó thuộc về bản tính con người, rất khó thay đổi, và bởi chính chúng tôi không hề có ý định thay đổi. Chính vì thế, trong trường hợp này, cái tôi không cho phép tôi gọi điện cho cô ấy. Chắc chắn cô ấy cũng nghĩ vậy, vì điện thoại của tôi từ hôm qua đến giờ vẫn im lìm.


(Ảnh minh họa)

Sáng hôm sau đến lớp, tôi gặp Trung. Nó vẫn cười nhăn nhở như thường ngày, nhưng khi nó định vỗ vai tôi, tôi đã cố tình tránh sang một bên. Thằng nhóc nhìn tôi rất kì cục, như thể nó biết một điều gì đó nhưng cố tình trêu ngươi tôi vậy. Ánh mắt đấy có phần gì đó thương hại, và tôi không thích điều này. Tôi không định nói chuyện với nó, nhưng Trung vẫn ngồi xuống cạnh tôi. Rồi sau đó, trong khi cả lớp hỗn loạn vì có thông báo sắp tăng học phí từ kì sau, thì nó nói với nhỏ với tôi:

-       Cô ấy bảo mày có một tuần.

Tôi vẫn còn giật mình vì câu nói ấy, thì nó lại nói tiếp:

-       Nếu mày không tìm ra ấy, có khi tao…- Trung nói lấp lửng. Rồi nó dừng lại, và nháy mắt với tôi.

-       Đừng có đùa. Còn Linh thì sao?

-       Haha, thật ra ngay tối hôm sinh nhật tao tao với Linh đã chia tay rồi. Tao đã cảm thấy không hợp từ trước, nhưng con bé cứ dai quá. Dù sao thì mình vẫn còn là người trẻ độc thân, tội gì.

-       Mày…

-       Nhưng mà đến lúc tiếp xúc với cô ấy của mày… Thì có lẽ tao không muốn làm người độc thân mãi nữa. Thế nên nhanh lên, tao không kiên nhẫn lắm đâu.- Trung tặc lưỡi.

Còn tôi, đang bơi giữa một rừng những câu hỏi. Cô ấy bảo tôi phải đi tìm, nhưng là tìm những gì mới được chứ? Câu trả lời cho tất cả những vấn đề này, những bí mật của cô ấy, lý do cho những hành động của cô ấy hay sao? Nếu vậy có khi tôi sẽ mất cả đời, chứ đừng nói một tuần.

Mà tại sao cô ấy lại nhờ Trung nói điều này với tôi thay vì nói thẳng. Như vậy mối quan hệ giữa cô ấy và Trung là gì? Thật sự, “cô gái và con cừu”- em thật sự là bí ẩn lớn nhất đời tôi.

Khi bạn gặp những vấn đề khó khăn cần giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưng thậm chí bạn còn không biết phải bắt đầu từ đâu, bạn sẽ làm gì ? Suy nghĩ, tìm người xin lời khuyên, ăn, gào thét? Còn tôi, tôi đọc truyện tranh.

Truyện tranh có tính giải trí rất cao. Đúng. Nó tạo ra trong mình cả một thế giới ảo, nơi biến những điều không thể thành có thể, nơi trí tưởng tượng của bạn được thả phanh bay nhảy. Nhưng truyện tranh không chỉ để giải trí. Thật ra, có rất nhiều câu hỏi của cuộc sống, tôi đã tìm được câu trả lời qua những trang truyện. Và lần này cũng thế, tôi đã không phải thất vọng.

Tôi đã ngồi ở cửa hàng thuê truyện ấy rất lâu. Một nửa thời gian là đọc, một nửa thời gian là nhìn tên cô ấy xuất hiện trên những thẻ sách. Thằng bé con bác chủ hàng nhìn tôi, nó vừa xếp truyện vừa ngó, áng chừng như muốn hỏi điều gì. Rốt cục không nén nổi tò mò, nó hỏi tôi:

-       Anh bị thất tình à?

Cái mặt tôi lúc đó trông giống thất tình lắm hay sao? Tôi hơi chột dạ.

-       Không. Mày nói vớ vẩn gì thế?

-       Em biết thừa. Cứ ngồi nhìn chằm chằm đọc nửa tiếng không xong quyển truyện. Anh em hồi trước cũng thế.

-       Nhưng anh thì không. À cho anh hỏi, dạo này cái chị này có hay đến thuê truyện nữa không?- tôi vừa hỏi vừa chỉ dòng chữ bé tí xíu cho thằng nhóc. Nó căng mắt ra nhìn.

-       Ah, cái chị blacksheep hay đeo con cừu bên người phải không? Cũng có, nhưng không được nhiều như đợt trước. Anh hỏi làm gì ạ?

-       À ừ, vì tự nhiên anh thấy tên của chị ấy ở nhiều quyển truyện quá nên tò mò thôi.

-       Chị ấy là bạn anh à?

-       Sao em biết? Ừ, là bạn anh- “thậm chí còn hơn cả bạn ấy chứ”- tôi tự lẩm bẩm.

-       Hôm đầu tiên mới đến đây thuê truyện, chị ấy hỏi về anh nhiều lắm.

-       Hỏi về anh?- tôi ngạc nhiên. Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi đây.

-       Hôm ấy em trông hàng cho mẹ mà. Chị ấy hỏi em có biết anh không, rồi bảo là bạn anh. Chị ấy hỏi em anh thích truyện gì. Em bảo em không biết, chỉ biết loại truyện mà anh hay đọc thôi. Thế là…

-       Thế là sao?

-       Từ hôm ấy chị ấy thuê truyện, thuê rất nhiều. Tất cả những quyển thuộc thể loại anh thích. Chị ấy còn ngồi ghi tên mình vào tất cả những thẻ sách đằng sau nữa. Có hôm chị ấy còn ngồi từ sáng đến chiều chỉ để viết tên.

-       Trời đất.

-       Hic, mà chị ấy đọc truyện cũng nhanh khủng khiếp. Như cái máy đọc ấy, thế mà dạo này lại ít đến, tiếc ơi là tiếc.

-       Tiếc gì? Mất khách ruột à?- tôi cười, bẹo tai thằng bé. Thằng nhỏ cười bẽn lẽn. Nó không biết điều nó vừa làm có ý nghĩa như thế nào với tôi đâu. Dường như vào lúc bế tắc nhất, thì đột nhiên ánh sáng lại xuất hiện ở cuối đường hầm vậy. Tốt, có được manh mối đầu tiên, mọi chuyện có vẻ khả quan hơn hẳn. Dù sao thì, khám phá những bí mật cũng là một sở thích của tôi. Và tôi đang phải đối diện với những câu hỏi lớn nhất từ trước đến giờ trong suốt 20 năm cuộc đời.

Những câu chuyện tưởng chừng như không có chút gì liên quan đến nhau, vậy mà đôi khi chúng lại tình cờ có chung những nút thắt. Trái Đất này thực tế thật nhỏ bé, những người mà số phận đã sắp đặt phải gặp nhau, chắc chắn bằng cách này hay cách khác, dù nhanh hay chậm, họ cũng sẽ gặp nhau.

Tôi đã gặp cô ấy. Cô ấy đã gặp tôi. Và chúng tôi đã gặp rất nhiều người. Những người mà tôi không hề ngờ đến.

Buổi tối hôm ấy, bố mẹ đi đến nhà bạn, chỉ có tôi và bà chị ở nhà ăn tối cùng nhau. Bà già này đanh đá, nhưng được cái nấu ăn cũng không đến nỗi dở, nếu không hai chị em lại dắt díu nhau ra ngoài hàng rồi. Tôi cũng vào bếp phụ chị nhặt rau, nếu không chắc bả cho nhịn luôn.

-       Này, mày với con bé ấy thế nào rồi?- đang gọt khoai tây, nghe thấy chị tôi hỏi, tôi tí nữa thì cho bay luôn cả con dao.

-       Con bé….con bé nào cơ hả chị?

-       Mày làm như mày không nói thì tao không biết chắc. Đúng là đụt, người yêu mày chứ ai?

-       Ơ, bình thường.- tôi trả lời, lặng lẽ gọt tiếp vỏ củ khoai tây béo múp.

-       Con bé ấy tốt ha, đệ tử tao mà- chị tôi vừa chiên cá vừa hồ hởi.

-       CÁI GÌ CƠ ! ÁI!!- lần này thì không có tí nữa gì hết, con dao chính xác đã hạ cánh vào ngón tay tôi. Nhưng tôi không hề chú ý đến việc máu bắt đầu chảy tùm lum, miệng vẫn lắp bắp- Đệ…đệ tử?

-       Cái thằng hâm này, có gọt củ khoai mà cũng không xong. Chờ đấy- chị tôi ấn tôi ngồi xuống ghế rồi đi kiếm urgo. Nhưng thực sự, trong đầu tôi không hề có ý thức gì về việc mình bị đứt tay.Không hề đau, có lẽ vì dây thần kinh cảm giác cũng đang bị tê cứng vì bất ngờ.

-       Chị nói ai là đệ tử của chị? – tôi dò hỏi khi chị tôi lúi húi buộc thêm một miếng băng bên ngoài ngón tay- chảy máu có tí, không phải kĩ thế đâu chị.

-       Không buộc vào tí nó lại phọt ra bây giờ. Chỗ ấy có mạch máu đấy mày biết không, ngu rồi thì cứ yên đi đừng có ý kiến. Ừ, người yêu mày là đệ tử của tao.

-       Đệ tử lĩnh vực gì chứ? Ai mà nhận chị là tiền bối?

-       Zời đất, chị mày nổi tiếng thế mà mày không biết gì sao? Em với chả út thế đấy. Tao với nó là chị em kết nghĩa từ hồi tao học cấp 3 cơ ngu ạ. Nó phục tao lắm lắm về khoản bói bài với lại đọc cung hoàng đạo. Chuyện của bọn mày hầu như về cơ bản nó đều kể cho tao hết, hé hé.

Tôi không thể tin nổi những gì mình đang nghe thấy. Vậy ra người hàng ngày ăn chung một phòng sống chung dưới một mái nhà với tôi, người mà tôi vẫn tưởng là chẳng biết tí gì về đời tư thằng em, nay hóa ra lại đang có nguy cơ là một trong những “điệp viên” , “tay trong” hàng đầu, kẻ góp tay tạo nên những điều bí ẩn xung quanh con người của “cô gái và con cừu” đó sao?

Thấy tôi ngồi đờ đẫn, chị tôi chỉ cười thương hại.

-       Nó biết mày từ lâu hơn mày tưởng đấy em ạ. Còn nhiều điều mày chưa biết về nó đâu, tao chỉ có thể nói nó là một đứa em tốt, rất tốt, và chỉ có thằng ngu mới để mất nó thôi. À, mà tao quên, mày là thằng ngu nhỉ- chị tôi cười khích bác. Nhưng khi thấy tôi hằm hằm bỏ lên phòng, thì bà ấy lại nói với theo: “Cố lên thằng đụt”. Thậm chí trước giờ đi ngủ, bà ấy còn ngó sang phòng tôi, ném cho một tờ giấy.

Tờ giấy ghi một địa chỉ trang web. Tôi mò mẫm đánh lại dòng địa chỉ dài dằng dặc. Đúng là bà già thích hành người, nếu muốn bà ấy chỉ cần online send link là xong, còn bày đặt viết giấy như này. Enter. Chờ load độ 5s, và trước mắt tôi hiện ra blog của một người. Là cô ấy. Lý do cô ấy không bao giờ viết note trên facebook, không phải là vì cô ấy không thích viết lách, mà hóa ra là vì cô ấy đã có riêng cho mình một trang blog, sử dụng một email hoàn toàn khác, và hầu như không có mấy khách viếng thăm.

Đêm hôm ấy, tôi đã đọc, đọc mãi. Cho đến khi những tiếng rao buổi sớm đầu tiên xuất hiện, thì tôi đã kết thúc ở entry cuối cùng. Cô ấy viết rất nhiều, những entry dài có, ngắn có, đôi lúc là cả những câu chuyện, có khi lại chỉ là một dòng ghi lại cảm xúc. Những gì cô ấy nghĩ, những gì cô ấy biết, dần dần được hé lộ. Tôi bắt đầu hiểu hơn những lý do cho những ý nghĩ hay những hành động kì quặc của cô ấy. Những mẩu tâm hồn vụn vặt, đang dần liên kết lại với nhau.

Và tôi biết rằng, cô ấy đã biết đến tôi từ lâu lắm. Từ trước khi tôi nhận ra sự hiện diện của cô ấy trên đời. Tên của tôi thi thoảng lại xuất hiện, đặc biệt nhiều ở những bài được viết trong lúc ôn thi đại học. Mọi chuyện đã dần sáng tỏ hơn, duy chỉ còn hai thắc mắc lớn mà tôi không biết tìm câu trả lời ở đâu: cô ấy biết đến tôi như thế nào, và mối quan hệ giữa cô ấy với Trung là gì?

Hôm nay đã là ngày thứ tư trong thời hạn một tuần.

Ngày thứ năm.

Cả ngày đi học vừa chính vừa phụ, lúc thì gật gù vì đêm thiếu ngủ, lúc thì sôi tiết vì thằng bạn bên cạnh thi thoảng lại quay sang cười cợt. Nó có vẻ khoái lắm khi nhìn thấy tôi trong tình cảnh như thế, nhưng điệu bộ như thể là muốn trêu chọc hơn là khiêu khích. Một ngày dài tựa thiên thu, khi tôi lết được về tới nhà thì trời đã nhập nhoạng, chị và mẹ tôi đã nấu cơm tối gần xong rồi. Có lẽ vẻ mặt cộng thêm cái sự thiểu não đã dồn sức viết lên mặt tôi chữ “CHÁN ĐỜI” hay sao đó mà cả mẹ và chị tôi đều nhìn tôi với ánh mắt rất chi là thương tâm cám cảnh. Mẹ tôi rối rít hỏi đã đến kì thi chưa mà học hành có vẻ khổ sở thế hả con, chị tôi thì cứ ngồi vừa nhặt rau vừa cười, cười hết đợt này đến đợt khác, và tức nhất là nhìn bà ấy cười hả dạ thế nhưng tôi lại hoàn toàn không thể mở miệng ra nói nổi lấy một câu.

Buổi tối, sau một ngày làm sinh viên chăm chỉ, tôi quyết định sẽ gạt hết sách vở sang một bên. Vậy là chỉ còn một ngày thôi nhỉ, haizz. Tự mình chấp nhận điều này, đâm lao thì phải theo lao thôi. Dù sao thì tôi cũng không hề muốn mất cô ấy một chút nào, kể cả trong những trường hợp xấu nhất như rất có thể tôi sẽ phải chống mắt lên nhìn thằng bạn THÂN và người yêu CŨ của mình thành một đôi.

Tôi quyết định vào facebook chơi bời một chút để giảm thiểu cái sự chán chường. Tôi lại vào facebook cô ấy, nhìn thấy con cừu cười nhăn nhở trên avatar mà chạnh lòng. Dù mọi người đều biết chúng tôi là một đôi, nhưng trên facebook cả hai vẫn chưa hề thay relationship status, đơn giản là để tắt chế độ này đi. Không giống như nhiều bạn trẻ khác, chúng tôi rất ít khi thể hiện tình cảm của mình ở đây. Nói một cách ngắn gọn hơn, nếu không phải là bạn của chúng tôi mà chỉ là một người bình thường nhìn vào, facebook của chúng tôi chẳng khác nào của những người độc thân.

Kéo xuống một chút, tôi thấy cô ấy bị tag vào một bức ảnh. Ồ, một bức ảnh từ hồi bé xíu, chắc chỉ khoảng lớp 3 lớp 4. Rất nhiều đứa đã giữ gìn những bức ảnh của cả lớp qua từng năm rất cẩn thận, khi bạn bè hỏi xin thì kêu mất rồi, nhưng chờ một ngày đẹp trời lại up lên “dìm hàng”, bởi trong những bức ảnh ấy, bạn hầu như sẽ khó nhận ra đứa bé đang cười toét đến tận mang tai hay đang làm một hành động gì đó ngốc nghếch kia lại chính là mình. Những bức ảnh thuở nhỏ luôn là những đề tài được ưa thích và khiến nhiều người tò mò. Tôi nhìn tấm ảnh mà tự mỉm cười. Hồi bé cô ấy trông khác bây giờ quá, cũng mặc váy đồng phục màu xanh như tất cả các bạn ( nếu được chọn chắc chắn cô ấy sẽ mặc váy màu đen haha), tóc không dài mà cắt ngắn, ôm gọn lấy khuôn mặt bầu bĩnh. Và cũng đang cười toe toét. Tôi tiện tay xem luôn cả album, rất may là người bạn này đã để chế độ tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Những cô bé cậu bé mà giờ đây đều đã lớn, đã trưởng thành, đang chật vật đối đầu với vô vàn những vấn đề đủ loại của cuộc sống, cũng đã từng có thời nhỏ xíu, cười tươi rạng rỡ trong sáng thế này đây.

Rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một bức ảnh. Đọc caption, tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn màn hình máy tính. Không thể tin nổi, không thể tin nổi. Tôi với tay lấy chiếc di động, ấn số, thật là nhanh.

….

Ngày thứ sáu

Quán café vỉa hè. Lần này là một ngày cuối tuần. Nhưng lại là buổi sáng khá sớm, vì thế nên vẫn vắng như thường. Như mọi khi thì chắc tôi cũng còn nằm nướng trên giường thêm một hai tiếng nữa chứ còn lâu mới mò ra đường giờ này, nhưng trong hoàn cảnh này thì khác. Tôi thậm chí còn đến sớm hơn giờ hẹn. Nóng ruột, bồn chồn. Và cuối cùng thì người nhận cuộc hẹn cũng đến. Thằng bạn thân của tôi, thằng bé mà vừa thấy từ đằng xa nó đã giơ tay làm động tác “Chào thằng đụt” rồi.

-       Có chuyện gì mà mày hẹn tao sớm thế này? Mới hơn 8h. Ah, nếu mày định đầu hàng luôn thì cũng được.- Trung vừa ngồi xuống đã hồ hởi.

-       Mày cứ ngồi yên đi đã được không- tôi yêu cầu. Đến giờ này mà nó vẫn làm cái điệu bộ đó được.

-       Thế có chuyện gì?

-       Thì mày cứ gọi café đi đã, rồi từ từ kể hết mọi chuyện cho tao là được- tôi thủng thẳng.

-       Chuyện gì?

-       Mày đóng kịch giỏi lắm thằng lỏi. Vẫn còn hỏi tao chuyện gì được cơ đấy. Tao phục tài đóng kịch của mày luôn rồi-tôi cười. Trung nhìn tôi nghi hoặc. Nhưng tôi biết, lần này tôi đã thắng.

-       Mày biết rồi hả?- thằng bé hể hả.

-       Ừ.

-       May ghê nhỉ. Qua thêm một ngày nữa là đi rồi đấy.

-       Cũng nhờ mày cả đấy thằng dở người. May mà thằng Phong nó tag mày vào đó, không chắc tao đến kiếp sau cũng không biết được cái âm mưu lừa bạn dối bè của mày đâu.

Trung cười ngất. Nó gật gù ”ra là vậy, ra là vậy, hóa ra là vì cái ảnh”. Nó cười, rồi nó lại im lặng, rồi nó trầm ngâm, và nó quyết định nói. Ngày hôm ấy nó đã kể cho tôi tất cả, chưa bao giờ nó nói với tôi nhiều đến thế. Tôi chỉ ngồi và nghe, những bí mật cuối cùng cũng được bật mí. Tôi thở phào.

….

Ngày thứ bảy. Kết thúc thời hạn một tuần.

Tôi thấy lòng nhẹ bẫng, và thanh thản. Vì tôi biết lòng tin của mình đã đúng, và vì tôi biết, mọi rắc rối chỉ còn là chuyện của ngày hôm qua.

Tôi đến trường nhưng không vào lớp, không phải tôi bùng, mà là vì hôm nay tôi đâu có phải đi học. Cả trái tim và trí não tôi đều giục giã, hãy đến trường đi.

Tôi đi vòng qua dãy nhà cũ. Trời đã sang xuân, những đợt gió không còn hanh hao như trước mà âm ẩm hơi nước, những bức tường phủ đầy những rêu. Bầu không khí hơi đặc lại, phảng phất hương hoa và mùi lá non. Tán cây trứng cá vẫn ở đấy, lúc nào cũng xanh và dầy, xòe như một chiếc ô rộng. Vạt hoa phía dưới không còn vàng úa như ngày nào, chuyển màu xanh mướt, thậm chí còn lấm tấm vài  nụ hoa. Ghế đá vẫn ở đó, dù xung quanh có thay đổi đến thế nào, thì nó vẫn luôn ở đó.

Và cả cô ấy nữa. Giống như lần đầu tiên, cô ấy đang ngồi đấy, đợi tôi. Hôm nay cô ấy lại mặc chiếc cardigan màu lông chuột dành cho những ngày gió nhẹ, chiếc mũ vẫn được kéo lên che sụp cả đôi mắt.

-       Anh biết em ở đây à?

-       Không. Là tự nhiên đi qua đây thôi.

-       Đúng là chúng ta có duyên với nhau mà. Ngồi xuống đi anh.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Gió tháng hai vụt qua, thổi tung mái tóc lòa xòa, che kín gần hết khuôn mặt. Cô ấy cười, nụ cười nhẹ nhàng lành lạnh.

-       Thế nào, anh đã tìm được những gì rồi?

-       Cũng đủ để có thể ngồi đây được với em.

-       Kể cho em đi.

-       Ừ.

Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện về thằng nhóc ở hàng thuê truyện, chuyện về bà chị tôi, và cả chuyện của Trung nữa. Cô ấy chăm chú lắng nghe, đôi lúc xoắn xoắn những lọn tóc dài trước mắt.

-       Vậy là anh biết gần hết rồi ha. Nhưng mà toàn được người khác giúp thôi nhé.

-       Tại anh đến đúng chỗ đúng thời điểm gặp đúng người đấy chứ, haha. Người tốt mà, zời thương.

-       Thế được rồi, may cho anh đấy.

-       Sao ngay từ đầu em không nói cho anh biết Trung là anh họ của em?

-       Đâu có cần thiết phải nói ra đâu. Nó chẳng ảnh hưởng gì đến anh và em cả.

-       Ừ, không, hai anh em nhà em đóng kịch giỏi lắm. Cũng khổ thân cô Linh kia, dính phải hai anh em nhà này.

-       Không làm thế làm sao cô ta chịu bỏ anh Trung chứ? Với lại anh không biết chuyện thì nó mới giống thật, chứ biết rồi có khi lại mất hay.

-       Vậy ra đấy mới là trò vui thật sự của em đấy hả?

Cô ấy cười, giòn tan và thoải mái. Nụ cười chỉ xuất hiện khi cô ấy ngồi cạnh những-người-đặc-biệt.

-       Anh xin lỗi.

-       Vì?

-       Vì có lúc đã nghi ngờ em.

-       Được, chấp nhận. Em cũng xin lỗi, vì cái tính không thích kể ra tất cả của em. Đôi lúc em bị mắc vấn đề về ngôn từ, em không giỏi bộc lộ cảm xúc bản thân.

-       Lần này em chấp nhận lời xin lỗi dễ dàng thế ư? Không còn sở thích kia nữa sao?

-       Sao không? Thế anh nghĩ một tuần vừa qua với anh là gì vậy?

Vậy ra một tuần khổ sở vừa qua, đơn giản là sự trả thù mà cô ấy dành cho tôi. Lần đầu tiên, tôi biết được cảm giác là một nạn nhân cho sự trả thù của “cô gái và con cừu”. Sự trả thù mà, nếu như tôi không vượt qua được, thì có lẽ, tôi đã đánh mất cô ấy, mãi mãi.

-       Này, hát cho anh nghe đi.

-       Hát cái gì?

-       Bài hát em và Trung sáng tác ấy. Hai người hóa ra học guitar từ lâu vậy rồi hả?

-       Được, em sẽ hát. Với một điều kiện.

-       ?

-       Anh để tóc dài đi, và nhuộm tóc trắng nữa.

-       Trời đất, em lại đang nghĩ đến cái gì nữa đây? Thế thôi, hát “First day of my life” thôi vậy.

Cô ấy nhún vai, làm động tác như muốn nói”không chịu thì thôi nhé”. Ôi, “cô gái và con cừu” của tôi.

Ngày hôm nay, tôi lại đứng bên cạnh cô ấy, hồ Tây sóng nước dạt dào, và ngoài kia, mặt trời đỏ ối đang từ từ lặn xuống. Cô ấy đang thì thầm những câu hát vu vơ như thường lệ, rồi lại hít một hơi dài làn gió tháng hai, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng mọc sớm lấp ló cuối chân trời.

Vẫn còn một bí mật mà tôi chưa được biết, đó là vì sao cô ấy biết, và để ý đến tôi. Từ lâu, rất lâu, trước khi tôi nhận ra cô ấy là người đặc biệt mà số phận đã sắp đặt cho tôi gặp mặt. Nhưng tôi không hỏi, vì có lẽ, hãy để mọi chuyện như vậy đi. Nếu không có những bí mật, thì “cô gái và con cừu” không còn là cô ấy của tôi nữa rồi.

“Ngày hôm nay thật đặc biệt. Mình đã nhìn thấy anh ấy tận mắt. Tận mắt, tin nổi không? Giống hệt như những nét vẽ của anh ấy, anh ấy thật tuyệt vời. Mình đã đứng cạnh, thậm chí còn chụp được một tấm ảnh với anh ấy nữa Nhưng chắc anh ấy cũng không biết đâu, vì hôm nay có lẽ anh ấy đã chụp ảnh với hàng chục người. Mình thì lại đeo mặt nạ và ăn mặc quái đản như này. Chắc còn lâu anh ấy mới biết đến mình- con bé vẫn chăm chỉ hàng tháng mua tạp chí để vote cho truyện của anh được “cây bút vàng” , rồi tối lôi truyện ra ngắm đâu nhỉ.

Hội chợ truyện tranh năm nay hoành quá, dân cosplay cũng tụ tập rõ đông. Bọn mình đã chuẩn bị hết sức có thể, cố gắng hết sức có thể, nhưng vẫn thua đội của anh ấy. Mình nghĩ cũng phải thôi, chỉ riêng một Sesshoumaru như anh ấy cũng đủ đánh bại hết các đội khác rồi. Tóc giả mà hợp thật, dài trắng, rõ là mượt. Cả cái đuôi lông quanh cổ nữa, không xác xơ như mấy bộ khác. Không rõ anh ấy đặt cái kiếm ở đâu, trông có vẻ nặng… Nói chung là ổn. Quá ổn. Mà hôm trước tình cờ mình lại gặp chị gái của anh ấy trên ACC nữa. Chị ấy cũng giỏi, hic, ngưỡng mộ quá đi mất.

Có lẽ mình viết entry này rồi sẽ để private, cho mình mình đọc thôi. 360 sắp đóng cửa rồi, không biết mình nên chuyển blog về đâu. Nếu không được viết, mình không biết sẽ xả stress vào đâu nữa. Mình không có những đứa bạn đủ thân để kể hết mọi điều, mà đơn giản là có những bí mật mình không hề muốn ai biết. Nhưng dồn nén trong lòng thì nhiều quá, mình không thể chịu nổi. Gần đây lại có những tin đồn về mình, nhiều người có vẻ vẫn cho rằng mình là một đứa cao ngạo, lập dị, khó gần. Nhưng kệ thôi, ai nghĩ gì thì tùy. Miễn là sống với đúng bản thân mình là được. Mình là một Thần Nông, mình phải mạnh mẽ lên. Mình mệt mỏi với những lời lẽ giả tạo khách sáo lắm rồi, sao người ta không sống thật với mình cho đời thanh thản nhỉ?

Hôm nay mình đã nghe First day of my life có lẽ đến hai mươi lần, vừa nghe lẩm nhẩm. Và nghĩ đến anh ấy. Hi vọng là có một ngày chúng ta gặp lại nhau. Mà không, mình phải gặp lại anh ấy. Một cô gái Thần Nông sẽ không ngồi đó và chờ đợi những điều kì diệu tự đến với mình. Và mình tin, rồi anh ấy sẽ nhận ra mình thôi. Vì anh ấy cũng là một Thần Nông.”

( Trích blog của blacksheep)

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày