Khúc nhạc dành riêng cho cậu - Kì 1

Lê Thị Hồng Hạnh, Theo 14:00 27/11/2011

Có một người trên thế giới này đã mang lại cho cuộc sống của tôi nhiều sắc màu hơn những gì tôi có thể tưởng tượng: vàng tươi tắn, tím bí ẩn, trắng hoàn hảo, hồng hạnh phúc và xanh hi vọng…

Cho dù chúng ta đã thay đổi và đều tìm được chỗ của mình trên thế giới này, chúng ta đều biết khi lệ rơi và nụ cười lan tỏa trên gương mặt, chúng ta sẽ đến với nhau. Vì dù thế giới điên cuồng này có đưa ta đến đâu, chẳng có gì sẽ thay đổi tới mức chúng ta không còn là bạn nữa.

***

Khi thời gian trôi đi, mỗi người đều sẽ thay đổi. Trong mỗi bước đi của mình, sẽ có một ai đó mang đến cho cuộc sống của bạn một sắc màu mới mẻ. Không một ai biết trước được sắc màu mà chúng ta sẽ đón nhận. Nó đến rất tự nhiên, rồi bỗng chốc hòa tan, lắng đọng vào tâm hồn và làm ta thay đổi.

Có một người trên thế giới này đã mang lại cho cuộc sống của tôi nhiều sắc màu hơn những gì tôi có thể tưởng tượng: vàng tươi tắn, tím bí ẩn, trắng hoàn hảo, hồng hạnh phúc và xanh hi vọng… Điều đặc biệt là khi trộn chúng lại và nếm thử bằng cảm xúc, tôi cảm nhận được một hương vị tuyệt vời - vị của yêu thương…

Tôi là người không muốn bị cảm xúc kiểm soát, mặc dù tôi thật sự là người rất hay xúc động. Thế nên, tôi luôn tìm mọi cách giấu giếm cảm xúc của bản thân. Tôi không muốn mọi người đoán được tôi đang nghĩ gì, thấy được tâm trạng của tôi... Vì thế mà tôi đã tự tạo cho mình một diện mạo lạnh lùng đến mức khó chịu. Cũng vì vậy mà tôi có biệt danh là “khúc gỗ”. Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng có ý kiến gì về khi bạn bè gọi tôi như vậy. Tôi đã sống rất lâu, rất lâu với vẻ ngoài như thế, tôi đã từng tin rằng mình có thể sống như vậy suốt đời. Nhưng tôi đã lầm, vì khi người ấy xuất hiện, mọi thứ dường như đổi khác… rất nhanh.

Đó là vào một ngày đầu thu năm tôi học lớp 11, ngày mà thầy giáo chủ nhiệm giới thiệu học sinh mới vào lớp tôi – một thằng con trai mang trong mình hai dòng máu Việt – Mỹ, gương mặt lai ấn tượng với làn da trắng, mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc xoăn nhẹ nam tính. Với “nhan sắc trời phú” đó, tên đó nhanh chóng chiếm được thiện cảm của hầu hết bạn nữ trong lớp và lãnh trọn "ác cảm" của mấy tên con trai. Sau vài phút giới thiệu, thầy chủ nhiệm xếp tên đó vào ngồi gần tôi vì tôi là người giỏi nhất lớp và tên đó thì không rành tiếng Việt. Thầy muốn tôi giúp tên đó hiểu những gì giáo viên giảng. Nhưng thật đáng buồn, tôi là “khúc gỗ”, điều này tương đương với việc tôi học văn rất dở, đó là nguyên nhân của những “bi kịch” sau này của tôi và "tên ấy".

You tên gì? - "Tên ấy" hỏi tôi.

- Hoàng Thư. - Tôi đáp.

- Tên tiếng Việt của tớ là Nam Long. - "Tên ấy" tự giới thiệu.

- Ừ. - Tôi miễn cưỡng đáp lại.

You biết không, mẹ tớ nói tên tiếng Việt của tớ có nghĩa là con “hồng” nước Nam. Mẹ nói là muốn tớ thông minh và dũng mãnh như một vị minh quân.

- Cậu phải nói là con “rồng” chứ! Với vốn tiếng Việt đó thì cậu chỉ mới là con rồng của Trạng Quỳnh thôi, đừng mơ mộng.

Nghe tôi nói, Nam Long tỏ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi:

- Con rồng của Trạng Quỳnh là thế nào vậy?

- Haizzz… - Tôi thở dài, nếu tôi mà kể cho tên ấy nghe, chắc hắn “giết” tôi mất. Nhưng mà nhìn ánh mắt tò mò của hắn, thôi thì đành kể cho hắn nghe vậy, cứ kể xong rồi tính, dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn thấy một đứa mang trong mình dòng máu Việt Nam mà chẳng biết cái gì như vậy.

Thế nhưng điều tôi không thể ngờ tới là vẻ mặt rạng rỡ của Nam Long khi nghe tôi kể xong câu chuyện, đôi mắt đẹp của hắn long lanh thứ ánh sáng diệu kì.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy màu vàng của ánh nắng mặt trời, của năng lượng tràn trề cho sự sống.

***

Màu sắc thứ hai mà Nam Long mang lại cho cuộc đời tôi là một sắc tím đầy thu hút và bí ẩn. Tôi cứ mãi nhìn theo màu sắc này, đến mức bị chìm ngập lúc nào không hay… 

Đó là vào buổi sáng sau ngày đầu tiên, tôi bước vào lớp với vẻ chán nản thường thấy. Đang lượt thượt bước vào chỗ ngồi thì tôi không thể tin được vào mắt mình nữa: chỗ ngồi của tôi bị bu quanh bời hàng chục đứa con gái, có cả con gái lớp khác nữa. Dĩ nhiên là không phải vì tôi, chắc chắn là vì cái thằng con lai hôm qua mới vào lớp tôi - tôi đoán thế vì xem ra, con trai trong trường không ai có thể đọ “nhan sắc” cùng hắn. Hắn học lớp tôi và tôi ngồi gần hắn, hẳn là có rất nhiều đứa con gái nghĩ rằng tôi thật may mắn. Điều đó có lẽ đúng về sau này, nhưng hiện tại thì tôi không nghĩ vậy. Vì bây giờ, tôi đang phải đứng ngoài hành lang, một mình.

- Sao cậu lại đứng đây? - Thiên Minh, cậu bạn cùng lớp làm tôi giật mình.

- Ý cậu là sao? - Tôi liếc bằng ánh mắt vô cảm.

- Thường thì cậu không hay đứng ngoài đây như thế này.

- Cậu không thấy sao, tớ đã chẳng còn chỗ để mà ngồi nữa rồi.

- Ha ha… - Thiên Minh cười lớn.

- Cười gì? - Tôi khó chịu.

- Tụi con gái đang ghen tỵ với cậu đấy, vì cậu được ngồi gần Nam Long. Thật ra cậu ấy cũng khiến tớ hơi ghen tỵ một chút… 

- Vì Nam Long đẹp trai hơn cậu à? 

- Uhm, có lẽ… mọi người đều thấy thế, nhưng tớ thì không nghĩ thế, tớ thấy “nhan sắc” của tớ thuần Việt hơn, hehe. Dù gì thì cũng còn có cậu đứng ngoài này, cậu cũng nghĩ như tớ phải không?

- “Nhan sắc thuần Việt”, cậu đang hạ thấp người Việt đấy! - Tôi nhe răng cười.

- Cậu thật quá đáng! Cậu có thể nói dối cho tớ vui mà. - Thiên Minh bí xị, vẻ mặt của cậu ấy giống như một đứa bé bị giành mất phần thưởng. Tự nhiên tôi cảm thấy người bạn của mình thật đáng yêu, có lẽ vì thế mà tâm trạng của tôi đã bớt tồi tệ hơn một chút.

***

Tiếng chuông vào học đã vang lên, bọn con gái bắt đầu tản ra và tôi bước vào chỗ của mình, lúc ấy một cơn gió đáng ghét lướt qua cửa sổ đã vô tình thổi tung tà áo dài của tôi, chân áo bay lên tít tới thắt lưng. Trời ạ, xấu hổ chết đi được!

What’s a sexy cloth! - Nam Long thốt lên.

Tôi ngượng chín cả mặt, nhưng vẫn cố giữ “phong độ” như thường ngày, nhìn hắn trừng trừng:

- Nói lại xem nào!

- Ah ah... ý tớ là áo dài trông rất đẹp… Ý tớ là thế…

Good! - tôi cười “nham hiểm” rồi ngồi xuống nhẹ nhàng sau khi đã xếp tà áo dài kĩ lưỡng.

- Cậu có vẻ được nhiều người hâm mộ nhỉ? - Tôi hỏi Nam Long (thật sự là sau khi buột miệng hỏi câu này, tôi cảm thấy rất hối hận).

- À, có lẽ thế thật. - Hắn cười cười. Tất cả bọn họ đều bảo tớ “cu-te” gì đó… Tớ cũng không hiểu lắm…

- Là "kute". Học sinh Việt Nam thường đọc thành “cu-te”.

- Ồ, cám ơn nhé! - Nam Long đưa cho tôi một cây kẹo to đùng và cười thật tươi.

Tôi hơi ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Vì cậu đã chỉ cho tớ nhiều thứ. - Nam Long nháy mắt ra hiệu cho tôi cầm lấy cây kẹo. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời cảm ơn dễ dàng như vậy, thật ra tôi có làm gì đâu… Mọi ánh mắt trong lớp đang đổ dồn về phía tôi, Nam Long đang làm tôi khó xử. Trong chớp mắt, Nam Long giúi cây kẹo bự chảng đó vào tay tôi: “Đây là loại kẹo mà tớ thích, hi vọng cậu sẽ thích nó.” Nam Long cười, chết thật, tôi lại cảm thấy mình đang lúng túng rồi.

***

Câu chuyện tiếp theo giữa tôi và Nam Long là về môn Sử, mà cũng có thể là môn Tiếng Việt. Chà, nói thế là bởi vì nó diễn ra trong giờ Sử, nhưng "gốc rễ" của vấn đề là ở môn Tiếng Việt. Khả năng nghe nói của Nam Long thì rất tốt, ngay cả khi không hiểu người khác đang nói gì nhưng cậu ấy vẫn có thể nhớ và phát âm chính xác những từ hay câu đó để hỏi lại tôi, đó thật sự là một khả năng đặc biệt. Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ khả năng hiểu của cậu ta lại vô cùng dở tệ, rắc rối hơn nữa là cái gì cậu ta cũng muốn biết, làm tôi muốn "bội thực" câu hỏi luôn. Ở Mỹ thì học sinh không hay chép bài, nhưng ở Việt Nam thì khác. Thấy tôi hì hục ghi lại những ý chính trích lọc từ bài giảng của cô, Nam Long ngạc nhiên:

- Cậu viết gì vậy? - Nam Long hỏi.

- Tớ viết lại những gì tớ cho là quan trọng.

- Tại sao phải viết?

- Vì những gì cô nói đều không có trong sách nên tớ ghi lại để nhớ.

- Vậy thì tớ sẽ làm giống cậu.

- Cậu không nên làm thế đâu, chắc chắn cậu sẽ ghi không kịp. - Tôi hờ hững đáp.

- Nếu vậy thì cậu giúp tớ là được chứ gì!

- Từ khi nào cậu có ý nghĩ đó vậy hả? Tiếc quá, tớ chẳng giúp được gì cho cậu đâu.

- Nếu tớ không biết phải viết như thế nào thì tớ sẽ nhìn về phía cậu, dù gì đã ở đây rồi thì tớ sẽ học hành thật nghiêm túc giống người Việt Nam, cậu làm gì thì tớ cũng sẽ làm như vậy. - Nam Long cương quyết.

Tôi liếc nhìn Nam Long vài giây rồi quay đi:

- Cái cậu cần làm bây giờ là giữ trật tự, tớ không thể nghe kịp những gì cô nói đây này.

- Tớ thì nghe hết, nhớ hết, nhưng mà không hiểu cho lắm. - Nam long vừa cười vừa nói bằng cái giọng lơ lớ, nhưng mà tôi không tin, vừa học, vừa nói chuyện, lại không có khả năng hiểu trọn vẹn tiếng Việt như cậu ta thì làm sao mà nhớ nổi.

- Cậu đọc lại câu cô giáo vừa nói xem nào! - Tôi thách Nam Long.

- Cô nói là “Thiên Hoàng Minh Trị sinh ngày 3 tháng 11 năm 1852, mất ngày 30 tháng 7 năm 1912, còn được gọi là Minh Trị Đại Đế hay Minh Trị Thánh Đế, là một vị minh quân trong lịch sử Nhật Bản, đã có công lớn trong việc canh tân đất nước, đưa Nhật Bản phát triển thành một đất nước hiện đại, thoát khỏi nguy cơ làm thuộc địa của các nước phương Tây.” Nhưng mà có từ "canh tân", "thuộc địa" là tớ chưa hiểu, nếu cậu không giải thích cho tớ thì tớ đành phải hỏi cô giáo thôi.

Không thể tin nổi, cậu ta đã nhớ không sót chữ nào.

- Làm sao cậu nhớ được như vậy? - Tôi hỏi.

- Tớ cũng không biết nữa, cứ nghe rồi tự nhiên nhớ như vậy.

- Rõ ràng cậu không phải là người! - Tôi thốt lên.

- “Không phải là người”, đây là câu nói làm tớ buồn nhất trong ngày đó.

- Ý tớ không phải thế… - Tôi đang tính giải thích thì chợt thấy cô giáo đang nhìn về phía tôi và Nam Long, một số học sinh cũng nhìn chúng tôi tò mò, nãy giờ chúng tôi nói chuyện hơi nhiều. Nam Long dường như không để ý tới điều đó, cậu ta vẫn chăm chú chờ nghe tôi nói tiếp, tôi liếc nhìn cậu ta, khẽ ra hiệu rồi lấy bút chì ghi vào sách: “Những thắc mắc của cậu chắc chắn tớ sẽ giải đáp, không cần hỏi cô giáo đâu”, sau đó cố ý giơ lên cho cậu ta đọc được.

- Cám ơn cậu. - Nam Long bắt chước tôi, viết vào sách. Thỉnh thoảng tôi nhận ra Nam Long rất trẻ con và hồn nhiên.

Reng reng!”, chuông báo hiệu ra chơi reo lên, vừa giác thấy bóng dáng tụi con gái chuẩn bị kéo dồn về phía Nam Long, tôi đã chuẩn bị tâm lý… ra hành lang đứng, bỗng nhiên, tôi bị Nam Long... cầm tay giật ngược lại:

Hey! Cậu đi đâu đó?

- Tớ… tớ đi ăn sáng. - Tôi hơi lúng túng, mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía chúng tôi.

- Nhưng lúc nãy cậu đã hứa sẽ giải đáp mọi thắc mắc của tớ mà? - Nam Long nói với vẻ mặt phụng phịu. Ánh nắng làm khuôn mặt thiên thần của cậu ta như phát sáng, ánh mắt thu hút đó đang nhìn tôi, làm tôi có cảm giác như bị thôi miên. Trong một phút, tôi dường như không còn là chính mình, trống ngực đập thình thịch, một cảm xúc kì lạ đang kiểm soát tôi... 

- Tớ sẽ đi cùng cậu. - Nam Long cười, nụ cười đang tỏa nắng vào mọi ngóc ngách của tâm hồn tôi, mang lại cảm giác nóng bừng khắp thân thể, mặt tôi đã bắt đầu đỏ lên, tôi cảm nhận được điều đó… 

- Đi thôi. - Nam Long đứng lên, nhưng lần này, ánh mắt săm soi của mọi người đã làm tôi chợt tỉnh. Phải rồi, chỉ cần không nhìn vào cậu ta là tôi sẽ không bị "thôi miên", tôi sẽ lại là tôi, sẽ không có thứ gì có thể chi phối tôi. Vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay của Nam Long, tôi rành rọt:

- Bỏ tay tớ ra.

Nam Long quay lại nhìn tôi, ngạc nhiên… Khổ một điều là khi ngạc nhiên, cậu ta cũng đẹp hết sức, tôi không thể không bị mê hoặc thêm một lần nữa… Nhưng tôi thề là lần này chỉ trong vài giây thôi, khi bắt đầu phát hiện ra, tôi đã quay sang hướng khác và "dòng điện" biến mất:

- Nam Long này, tự nhiên tớ muốn… đi vệ sinh. Cậu ở trong lớp thì hơn. - Tôi nói dối rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp trước ánh mắt thiếu thiện cảm của mọi người. Mặc kệ, tôi không quan tâm, tôi sẽ không vì những lời đó mà bị ảnh hưởng, sẽ không bao giờ bị những cảm xúc vớ vẩn làm mất kiểm soát. Nhưng tôi đang nói dối lần thứ hai, lần này là dối chính bản thân mình… 

Hai bàn tay để lên trước ngực, tôi đang đo lường cảm xúc của mình, nhịp tim đã hoàn toàn ổn định. "Chỉ cần không nhìn về cậu ta, phải, chỉ cần như thế, tôi lại là chính tôi." - Tôi đã nhắc nhở mình rất, rất nhiều lần như vậy, thế nhưng cảm xúc không phải là thứ có thể đem cất vào rương và khóa lại như tôi nghĩ. Dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn đeo bám tôi. “Mọi cảm xúc chân thật đều không chủ tâm” - câu nói của Mark Twain mà tôi đã từng đọc rất lâu trước đó bây giờ đang ám ảnh tâm trí tôi và tôi đã cố gắng phủ nhận, nhưng tôi đã thua, thua thảm hại.
Màu tím – màu của sức hút diệu kì… Hôm nay, trong mắt tôi, Nam Long là cả một bầu trời sắc tím.



Từ khi Nam Long bước vào trường tôi, cậu ấy đã trở thành một nhân vật cực kì nổi tiếng. Vẻ đẹp lai ấn tượng của cậu ta luôn thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ, Nam Long đã trở thành tâm đểm chú ý của toàn trường. Cũng vì thế mà hôm nay, bộ đôi nổi tiếng của trường - Ruby và Sapphire - đã xuất hiện ở lớp tôi. 

Ruby và Sapphire là hai chị em họ xinh đẹp và đầy quyền lực của trường tôi. Nghe đâu nhà họ sở hữu một tập đoàn khách sạn tầm cỡ lắm, tên thật của hai chị em là Hồng Ngọc và Bích Ngọc, tương ứng với Ruby và Sapphire. Trong hai người thì Ruby là em – mang một vẻ đẹp cá tính, dễ thương với mái tóc ngang vai xoăn bồng bềnh luôn được cột cao lên đỉnh đầu, đôi mắt nâu to tròn, cái miệng nhỏ xinh lúc nào cũng đỏ đỏ, nổi bật lên trên làn da trắng mịn. Khác với Ruby, cô chị Sapphire lại mang một vẻ đẹp dịu dàng, mắt đen thu hút, má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài óng ả ôm lấy khuôn mặt trái xoan. Với ngoại hình nổi bật và thế lực gia đình mạnh, cả hai đều tạo cho mình một vị trí đặc biệt trong trường, chỉ cần một câu nói của hai chị em họ thốt ra, sẽ không thể nào đếm hết nổi những cánh tay tình nguyện thực hiện nguyện vọng của họ. Vì thế, trong trường, ít có ai dám làm họ phật lòng. Ruby và Sapphire học ở lớp học đặc biệt dành cho học sinh tài năng mà trong đó, 70% số tiết học được dạy bằng tiếng Anh. Điều kì lạ là hôm nay hai chị em họ lại xuất hiện ở lớp tôi – một lớp học bình thường.

Lúc này, hầu hết học sinh trong trường đã kéo đến chật cả dãy hành lang lớp tôi. Ruby và Sapphire đi đến đâu thì đám đông giãn ra đến đó, tạo thành một lối đi rộng rãi cho hai chị em. Tôi có cảm giác như những chỗ bọn họ vừa bước qua đều tỏa ra một thứ ánh sáng mê hoặc, ánh sáng ấy giờ đây dừng lại gần bàn của tôi, cụ thể là trước mặt Nam Long. Cậu ta hơi ngạc nhiên khi thấy hai chị em, tôi đoán là cậu ta đã bị thu hút, cả hai xinh thế cơ mà.

- Hân hạnh được gặp cậu. - Ruby bước lên, chủ động chào Nam Long.

- Chào cậu. - Nam Long đáp.

Xung quanh đã bắt đầu xì xào. Ruby và Sapphire cao quý như hai viên ngọc của lớp đặc biệt hôm nay lại đến đây để chủ động chào hỏi Nam Long của lớp thường. Trong một vài giây, Sapphire đưa đôi mắt đẹp nhìn một lượt qua đám đông, tiếng ồn im bặt. Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến quyền lực của hai chị em.

- Chúng tớ nghe ba tớ nói trường mình sẽ chào đón một nhân vật đặc biệt, là con trai của nhà đầu tư mà tập đoàn Star sẽ hợp tác, nên ba tớ bảo chúng tớ nên đến chào. - Ruby nói tiếp.

- Chúng tớ đã chờ cậu ở lớp đặc biệt, nhưng thật bất ngờ khi cậu lại chọn lớp học này. - Sapphire bước lên tiếp lời.

- À, tôi cũng có nghe ba William kể một chút về hai cậu, các cô gái thông minh và xinh đẹp. - Nam Long đáp lại trước khi nở một nụ cười rạng rỡ. 

- Tiện thể… - Sapphire tiến gần về phía Nam Long - Chắc cậu cũng có nghe về lớp đặc biệt? Đó là lớp học ba tớ đã mở ra ở trường này để đào tạo những thiên tài. Ba tớ có ý định mời cậu vào lớp học đó, đó mới là nơi phù hợp với bọn tớ và cả cậu nữa. Thật tiếc khi thấy một người như cậu phải học trong lớp này, tớ nghĩ…

- Xin lỗi… - Nam Long bất ngờ cắt lời của Ruby - Tớ nghĩ là tớ không phải là thiên tài gì cả và đây là chỗ phù hợp với tớ.

Câu trả lời của Nam Long khiến hai chị em đầy kiêu hãnh sững sờ trong vài giây. 

- Cậu không hối hận về câu trả lời này chứ? - Sapphire đưa đôi mắt đen thu hút nhìn chằm chằm vào Nam Long. Cậu ta, không một chút do dự, mỉm cười đáp lại: 

- Tất nhiên là không!

Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi thấy sắc mặt của Ruby thay đổi, nhanh như cắt, Ruby bước lên trước chị gái của mình, đưa mắt nhìn Nam Long, đó là một cái nhìn đầy ma lực. Đáp lại cái nhìn thiếu thiện cảm đó, Nam Long thân thiện đáp:

- Tớ rất vui khi được gặp hai cậu.

Trong một thoáng, tôi thấy nụ cười trên khuôn mặt của Ruby. Sapphire cũng mỉm cười, hai lúm đồng tiền duyên dáng làm cậu ấy trông thật đáng yêu. Người ta nói, nụ cười của người có lúm đồng tiền được bảo hộ bởi thần vệ nữ, nhưng với tôi, khi Sapphire cười, cậu ấy thực sự đã là một nữ thần rồi.

- Khi về Mỹ, tớ sẽ kể cho bạn bè của tớ nghe về các cậu, beautiful girls!

Trước câu nói đáng yêu của Nam Long, cả hai chị em đều cười rất tươi, nụ cười tỏa ra những tia sáng lấp lánh như viên ngọc trong ánh nắng mai. Rồi ánh sáng ấy từ từ lướt qua đám đông, xa dần…

***

Buổi học hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, tôi và Nam Long vào phòng tập nhạc cùng nhau. Đây là phòng học dành riêng cho lớp đặc biệt, nó thật sự là chỗ lý tưởng cho tôi khi cần một khoảng không yên tĩnh. Thứ nhất, vì đây là chỗ dành cho những “thiên tài” nên những học sinh bình thường ít ai dám đặt chân đến, tất nhiên là trừ đứa liều lĩnh như tôi. Thứ hai, lớp đặc biệt vốn rất ít người nên nếu nắm được lịch học thì có thể biến nơi đây thành thiên đường riêng của mình. Và thứ ba, một lần tình cờ vào năm ngoái, tôi đã biết được mật mã của khóa phòng này.

- Tớ chỉ tiết lộ cho mỗi cậu biết "thiên đường" của tớ thôi đấy nhé! - Tôi nói với Nam Long.

- Cám ơn cậu. - Nam Long cười tươi - Cậu tốt với tớ quá!

- Tớ chỉ thấy khó chịu khi nhìn thấy cậu bị mất gốc thôi, ở đây yên tĩnh, tớ có thể giải đáp mọi thắc mắc của cậu.

- Cậu thật “bao dung”, chỉ vì vậy mà cậu chỉ cho tớ thiên đường của cậu...

- Cậu dùng từ khó nghe quá! - Tôi nhăn mặt. - ... Thật ra, không chỉ vì lí do đó đâu… - Tôi ấp úng.

- Hả? - Nam Long cúi xuống sát mặt tôi, đôi mắt sâu của cậu ta mở to chờ đợi câu trả lời. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn một tên con trai ở khoảng cách gần như vậy, tôi không thể ngăn được trái tim mình ngừng đập rộn ràng.

- Cậu đang tính làm gì đấy? - Giọng nói của tôi đang run lên cùng một nhịp với thứ đang đập trong lồng ngực tôi.

- Tớ chờ câu trả lời của cậu.

- Ý tớ là... tại sao cậu lại đứng gần thế này?…

- Oh… oh… sorry. - Chợt nhận ra khoảng cách "bất thường", Nam Long thể hiện vẻ lúng túng không kém tôi. Cả tôi và Nam Long đều không nói gì trong vài phút sau đó. Trong lúc đang cố gắng ngăn cho con trái tim mình không nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi tự hỏi: “Liệu Nam Long có đang như tôi không?”...

Trong phòng học nhạc hôm ấy, tôi đã giải đáp hết mọi thắc mắc về nghĩa của từ cho Nam Long. May mắn cho tôi là những từ này khá phổ biến nên đứa dốt Văn như tôi vẫn có thể hiểu được. Trong lúc giảng, tôi đã nói cho Nam Long nghe lí do thứ hai khiến tôi dẫn cậu ấy đến khoảng không gian bí mật của mình. Rằng tôi đã bị ấn tượng bởi câu trả lời của cậu ta trước lời mời vào lớp đặc biệt của hai chị em "thiên thần": “Tớ không nghĩ mình là thiên tài!” – tôi thích câu này. Nhưng thật sự, Nam Long đối với tôi là một thiên tài. Cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu đã hoàn thành xong chương trình phổ thông từ năm ngoái và sẽ theo học ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ vào năm sau. Năm nay, ba của cậu ta mở rộng đầu tư vào Việt Nam và Việt Nam là món quà mà ba mẹ dành cho cậu ta… Chúng tôi đã kể cho nhau nghe nhiều câu chuyện. Nam Long kể cho tôi nghe về mẹ của cậu - một người phụ nữ Việt Nam tuyệt đẹp, về chuyện tình của ba mẹ cậu, về việc mà cậu yêu Việt Nam như thế nào. Thật tuyệt vời khi nghe những câu chuyện đó từ một người gốc Việt. Và tôi tin rằng, ngay từ lúc đó, tôi đã cảm nhận được lí do thứ ba mà tôi đã chỉ cho Nam Long đến căn phòng này…

(Còn tiếp)


TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày