Epiphyllum của tôi

Hela, Theo Trí Thức Trẻ 14:07 11/05/2012

Nhưng không sao cả, đối với anh, chỉ cần Quỳnh hạnh phúc, anh sẽ luôn đứng sau, âm thầm bảo vệ cho cô. Giá trị của tình yêu không nằm ở sự sở hữu mà nằm ở sự che chở và Thành luôn tin vào điều đó.

Quỳnh kéo tay Thành chạy vào quán trà sữa đối diện với trường cấp 3 cũ, nơi thân quen vốn đã trở địa điểm “ruột” của hai người:

-Chị Thảo ơi, cho em 1 trà sữa sô cô la và một chai trà xanh 0 độ nhé!

Quỳnh ngoái đầu lại nói với cô gái có dáng người nhỏ nhắn đang đeo chiếc tạp dề trắng. Thấy Quỳnh và Thành đến, như thường lệ, cô gái nháy mắt cười tươi quay vào bếp pha chế đồ uống. Lúc này, Quỳnh mới quay đầu lại chăm chú nhìn Thành, nhíu cặp lông mày đen nhạt, thanh mảnh hỏi anh:

-Anh không thấy chán hả? Lúc nào cũng trà xanh. Anh cứ như ông lão 80 tuổi ấy.

-Đó là sở thích của anh mà vả lại trà xanh…

-Trà xanh tốt cho sức khoẻ, giải nhiệt, chống bệnh ung thư, bệnh tim… blah… blah… blah... Cái bài này của anh em nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng rồi đấy.

Quỳnh chen vào câu nói của Thành khiến anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô chặn lại rồi nói liền một mạch, hoá ra cô nàng cũng không phải là không hiểu những lời anh nói, mà chỉ là hiểu nhưng không nghe thôi.  Anh cũng chẳng lấy làm lạ vì tính khí của Quỳnh xưa nay vẫn thế, cô là một cô gái bướng bỉnh, cứng đầu, khó bảo, thế nhưng phàm những chuyện gì quan trọng cô đều hỏi ý kiến và nghe lời anh cả. Đơn cử là chuyện thi Đại học năm ngoái, cô không chịu thi ngành Y tại quê nhà như lời ba mẹ mà nhất quyết đòi lên Hà Nội, cũng không phải là cô muốn bon chen nơi  “vùng đất hứa” mà chỉ là cô nghĩ ở lại thủ đô sẽ có nhiều cơ hội việc làm hơn. Vả lại đám bạn cấp 3 của cô, đứa nào mà chả lên đấy hết cả huống chi cô học hành cũng không đến nỗi tệ, nếu không muốn nói là khá là đằng khác. Thế rồi, sau khi được anh ngồi phân tích khuyên nhủ cả một buổi chiều cũng tại quán trà sữa này, cô đã quyết định thay đổi nguyện vọng đăng ký của mình, anh nói cũng phải, trong số những người bạn của cô, biết bao nhiêu người như cô thậm chí là còn giỏi hơn cô, tất cả đều đổ xô lên Hà Nội, đấy là còn chưa nói những người ở tỉnh thành khác nữa. Liệu cô thật sự có thể bon chen với cuộc sống xô bồ như vậy, nếu đã xác định  lên thủ đô học rồi lại quay về thì thà cô học luôn ở đây cho xong. Dù gì, trường Y ở nơi cô sống cũng dễ dàng thi vào hơn là ở Hà Nội, hơn nữa bố mẹ cô đều là bác sỹ ở những bệnh viện lớn, cô còn phải lo nghĩ gì về công việc ổn định trong tương lai nữa. Mà xét cho cùng, thành phố cô đang sống cũng không phải là vùng quê hay vùng nông thôn xa xôi hẻo lá nào cả, thực tế nó là một trong những đô thị loại 1 của cả nước và cũng là một trong những trung tâm kinh tế hàng đầu Việt Nam ấy chứ, vậy thì ở lại cũng chưa chắc là không tốt. Chỉ là, tâm lý con người luôn luôn chạy theo số đông mà thôi.

-Thôi chết rồi! Bây giờ đã hơn 4h chiều rồi, mình còn phải qua mấy shop quần áo nữa.

Quỳnh đứng phắt dậy như một cái lò xo, rồi cô ngúng nguẩy kéo cánh tay Thành, anh bị cô xoay cho một hồi cũng chưa định thần lại, bây giờ mới để ý hai người bọn họ đã đến plaza từ lúc nào. Quỳnh lại kéo anh lướt qua mấy cửa hàng, rồi cô dừng khựng lại trước cửa một gian hàng quần áo nam, Thành nhìn Quỳnh, hình như cô đang nhìn cái gì đó, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, anh phát hiện hoá ra là cô đang chăm chú vào một bộ quần áo nam mà một chàng ma nơ canh đang mặc. 

-Anh thấy bộ kia được không? Thôi…cứ vào thử đi đã.

Thành đành miễn cưỡng chấp nhận cầm đống quần áo trên tay Quỳnh đưa cho. Vừa nãy cô nói anh thử bộ quần áo thể thao mà ma nơ canh mặc, ai ngờ vào đây cô choáng ngợp thế nào mà nhét đầy tay anh cả đống quần áo liền một lúc rồi bắt anh thử. Sau một hồi, thay ra thay vào, thử hết bộ này đến bộ kia, cuối cùng Quỳnh cũng đồng ý lấy một cái áo trong gian hàng.

-Em bắt anh thử cả tiếng đồng hồ mà lấy có mỗi cái áo này thôi hả?

-Ờ... thì… em tưởng mấy cái kia đẹp, ai ngờ anh mặc lên trông xấu quá, có mỗi cái này là tạm được. Sao, anh nghĩ sao? Anh nghĩ xem anh Tùng mặc bộ này liệu có được không?

-Em thấy được thì chắc là được, lần nào em chả bắt anh cực khổ làm người mẫu cho em. 

-Thì tại người anh cỡ anh Tùng đấy chứ, cái này phải trách số phận, ai bảo anh là anh hàng xóm tốt bụng của em chứ. Mà giờ này bác Tân với mẹ em chắc vẫn ở Metro mua đồ, mình có về muộn tí xíu cũng không lo bị mắng đâu. 

-Thảo nào hôm nay em cứ nằng nặc rủ mẹ anh đi chợ cùng mẹ em, em đúng là sói đội lốt thỏ nhá.

Thành cốc vào trán Quỳnh một cái, vừa nói vừa cười cô. Quỳnh kêu la rầm trời mặc dù cô chả thấy đau gì cả, dù sao cũng là cái cốc yêu của người anh trai giành cho em gái, cô phải nhân cơ hội thoả sức mà nũng nịu với anh. Quỳnh là con một nên từ nhỏ đã không có anh chị em. Năm cô 10 tuổi, nhà cô chuyển về gần nhà anh sống, bố anh và bố Quỳnh từng lạ bạn đồng niên nên hai nhà dần dần trở thành hàng xóm thân thiết. Thành hơn cô bốn tuổi, theo như bố mẹ Quỳnh nhận xét thì anh là một người điềm đạm, chính chắn và tất nhiên là cô cũng nghĩ vậy. Ngoài ra, lý do mà Quỳnh chơi thân với anh còn là vì anh lúc nào cũng nhường nhịn cô, chả bao giờ chấp cô cả. 

-Huhuhu… đau quá trán em bị sưng một quả táo rồi đây này, không thèm chơi với anh nữa, rồi khi nào anh dẫn chị Epi của anh về đây, em sẽ kể hết tật xấu của anh cho chị ấy bao gồm cả việc anh là một người vũ phu nữa. 

-Thôi mà... anh xin lỗi. Qua đây anh xem nào, anh chỉ chạm nhẹ lên trán em thôi mà, làm sao mà bị sưng được.

Thấy anh luống cuống dỗ dành, Quỳnh cười thầm trong bụng tiến gần về phía Thành, khi anh vừa định xem trán cô có sao không thì Quỳnh đã nhanh tay cốc vào đầu anh một cái rõ là đau. Anh giật mình lùi lại, đưa tay xoa nhẹ lên trán nhưng cũng không hề kêu la và cũng chả trách mắng gì cô cả, chỉ nhoẻn miệng cười nhíu mày nhìn cô.

-Anh à, bộ dây chuyền đôi này đẹp nhỉ! Quỳnh nói với Thành, tay chỉ vào bộ dây chuyền để trong tủ kính ở quầy trang sức. Đó là bộ dây chuyền được xỏ vào hai chiếc nhẫn bạc. Em mua cái này, rồi em đeo một cái đưa cho anh Tùng đeo một cái, anh thấy được không?



Thành gật đầu trả lời Quỳnh, lúc này cô nhân viên quầy hàng trang sức vội lên tiếng:

-Đây là bộ dây chuyền đôi mới ra ngày hôm qua của hãng, số lượng rất hạn chế, trên thị trường chỉ có 2 bộ thôi đấy, một bộ được bán vào hôm qua rồi. Hôm nay còn đúng bộ này thôi, hai bạn đeo chắc hợp lắm đấy. Bộ dây chuyền này có ý nghĩa là: khi hai người yêu nhau cùng đeo thì người con trai sẽ luôn luôn che chở, bảo vệ cho người con gái. Mà chị còn nghe mấy chị trên hãng nói, nó được một thầy pháp mà công ty chị mời về phù phép đấy.

Đôi mắt Quỳnh sáng lấp lánh chăm chú nghe cô gái kia nói, có vẻ như Quỳnh đã bị lời giới thiệu đường mật của cô nhân viên quầy hàng trang sức hấp dẫn, cô gật đầu đồng ý mua cái rụp rồi quay qua cười khì khì, nói nhỏ vào tai Thành:

-Bộ dây chuyền này có phép nhiệm màu đấy, em phải mua ngay mới được. Mà vừa nãy cô bán hàng này còn tưởngmình là người yêu đấy anh ạ… haha… Chị Epi của anh mà nghe thấy câu này, chắc sẽ đá veo anh một cái bay sang Tây Trúc thỉnh kinh luôn ấy chứ. 

Quỳnh thao thao bất tuyệt một lúc rồi trầm ngâm hỏi Thành:

-Mà hôm nay, anh đi với em có xin phép chị ấy chưa vậy?

-Em yên tâm đi, anh đi cùng em cô ấy còn vui là đằng khác.

-Hứ... sao mà vui được hay anh kiểm soát chị ấy kỹ quá,  khiến anh đi với người khác mà chị ấy còn thấy vui vì tự do, anh phải cẩn thận không là mất chị ấy đấy. Mà thôi đợi chị bán hàng gói đồ xong thì mình về luôn đi, anh còn phải thử món bánh kem em làm nữa đấy.

-Lại bắt anh làm vật thí nghiệm của em hả?

-Thôi mà… anh giúp em nốt lần này đi, tối nay em định tặng cho anh Tùng một cái bánh ga tô tự tay em làm, nhưng mà công thức mới này em chưa làm bao giờ. Chẳng nhẽ, anh muốn em gái anh bị quê mặt trước người ta hả? Thôi giúp em đi nhé!

Quỳnh nũng nịu một hồi, cũng nhận được sự chấp nhận của Thành trong khi cô nhân viên quầy trang sức lúi húi gói bộ dây chuyền vào hộp rồi đưa cho cô. Sau đó, Quỳnh vội lôi Thành về nhà chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ cho buổi hẹn hò tối nay với Tùng – anh sinh viên cùng trường học khoá trên và cũng là người yêu của cô.

Hôm nay, đúng như Quỳnh dự đoán bố mẹ cô sang nhà bên ăn cơm với bố mẹ Thành. Quỳnh nói với bố mẹ là hẹn bạn đi chơi tối nên ăn uống qua quýt rồi về nhà luôn. Cô vội vàng chuẩn bị quần áo, trang điểm tươm tất, cũng không quên đóng gói chiếc áo chiều nay mới mua cho Tùng vào hộp, mang theo cả chiếc bánh ga tô làm đi làm lại hai lần mà chiều nay anh hàng xóm đáng yêu của cô đã duyệt. Cô còn quên một thứ, đó là bộ dây chuyền đôi, chợt nhớ ra, cô vội lục chiếc túi để trên bàn. Trong lúc mở chiếc hộp đựng bộ dây chuyển, cô phát hiện ra một chiếc nhẫn bạc màu trắng giống y hệt hai chiếc nhẫn làm mặt bộ dây chuyền đôi, cứ tưởng nó bị tuột ra từ bộ dây chuyền đó, ai ngờ cô kiểm tra thấy bộ dây chuyền kia còn đầy đủ hai chiếc nhẫn. “Cô nhân viên bán hàng này thật dẻo miệng, nói còn mỗi một bộ này thôi, thế mà gói nhầm thêm cả một chiếc nhẫn nữa vào đây. Thôi kệ coi như ta được lãi, đáng đời cái tội nói dối.” - Quỳnh nhủ thầm rồi đeo chiếc nhẫn thừa ra vào ngón tay phải. Sau đó, cô nhanh tay cho 2 chiếc dây chuyền vào hộp đem đi, sở dĩ Quỳnh không đeo luôn một sợi vì cô muốn Tùng sẽ là người đeo cho cô.

Tùng đứng chờ cô bạn gái tại điểm hẹn, thực ra là do anh đến sớm chứ không phải là do cô đến muộn. Tùng đến sớm để viết nốt tấm thiệp cho vào túi quà tặng Quỳnh, vì anh nghĩ mãi cũng chưa biết viết gì nữa. Anh suy nghĩ một hồi rồi đặt bút viết từng chữ trên tấm thiệp: “Hôm nay là sinh nhật anh, nhưng anh vẫn muốn tặng em một món quà. Đây là món đồ mà anh tự tay làm tặng em, một chậu hoa Epiphyllum bằng giấy, cái tên nghe lạ đúng không? Em muốn biết là hoa gì thì cứ mở ra là sẽ hiểu nhé! Hy vọng là em thích nó.

Ký tên: Anh làm vườn của em.”

***

Thành đeo chiếc nhẫn bạc còn lại lấy ra từ bộ dây chuyền hôm qua anh mua vào bàn tay phải của mình, tất nhiên chiếc nhẫn kia chính là chiếc nhẫn đang ở trên tay Quỳnh. Thực ra, anh yêu Quỳnh từ rất lâu rồi, ngay từ khi cô trở thành cô hàng xóm bé nhỏ của anh, chỉ có điều là Quỳnh không biết. Từ lúc biết Quỳnh yêu Tùng, anh đã trách mình rất nhiều lần tại sao lại không dám nói ra tình cảm với cô, để giờ đây thì đã quá muộn. Nhưng không sao cả, đối với anh, chỉ cần Quỳnh hạnh phúc, anh sẽ luôn đứng sau, âm thầm bảo vệ cho cô. Giá trị của tình yêu không nằm ở sự sở hữu mà nằm ở sự che chở và Thành luôn tin vào điều đó.

Sau buổi tối lãng mạn bên Tùng, Quỳnh trở về nhà cầm theo túi quà mà Tùng tặng, cô lấy hộp quà được gói gém cẩn thận trong túi ra, nhẹ nhàng bóc hết lớp giấy gói quà, thì ra là một chậu hoa Quỳnh trắng được làm bằng giấy rất tinh xảo. Cô nhoẻn miệng cười, với tay lấy tấm thiệp trong túi ra, ngắm nghía những dòng chữ được in sẵn trên bìa ngoài của tấm thiệp , rồi Quỳnh từ từ mở nó ra đọc…
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày