Em đã tìm thấy anh!

CT, Theo Trí Thức Trẻ 14:00 25/04/2012

Có những người đã tìm thấy nhau sau những ngày kiếm tìm dài đằng đẵng. Họ bắt gặp hình ảnh của chính mình trong ánh mắt người kia, dù cho trước đó có lạc lối trong một ánh mắt khác. Và họ đi về phía nhau…

23h30’

Cả căn phòng đang chìm trong im lặng. Chỉ có ánh sáng tím của chiếc đèn ngủ hắt lờ mờ và tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều. Điện thoại của Vy bất ngờ đổ chuông và rung lên từng hồi. Mắt vẫn nhắm tịt, quờ quạng mò cái điện thoại thường để ở đầu giường, Vy mở máy và trả lời với giọng ngái ngủ, chẳng thiết mở mắt ra xem ai gọi:

- Alo!

- Ngủ rồi à?

- Ừ!

- Vậy thôi ngủ tiếp đi!

Vy để lại điện thoại dưới gối, mơ màng nguyền rủa cái đứa nào rảnh rỗi thế. Vy kéo chăn lên, xoay người lại, được 1s thì chuông điện thoại lại vang lên. Vy với lấy điện thoại, giọng cáu kỉnh:

- Alo!

- Thực ra không muốn làm phiền cậu. Nhưng mà có một chuyện…

Giờ Vy mới lờ mờ đoán ra giọng nói của thằng bạn thân, nó cố mở mắt ra 1 tý, giọng cũng dịu hơn.

- Có chuyện gì thế?

- Tớ yêu Trang!

- Ừ biết rồi. Ơ mà đâu phải, người yêu cậu tên Thủy chứ!

- Trang là người yêu cũ, nhưng tớ vẫn chưa hết tình cảm.

- Vậy vấn đề là… - Vy chợt tỉnh hẳn người - Đừng nói với tớ là cậu đang yêu cả hai người đấy.

Việt im lặng. Vy ngao ngán thở dài.

- Thế đã xảy ra chuyện gì?

- Cả hai người đó biết chuyện.

- Điên thật! - Vy lẩm bẩm.

- Và đang bắt tớ phải chọn…

- Chuyện này đâu có gì ghê gớm. Cậu vốn là người đa tình mà!

- Nhưng cả hai đều đang khóc vì tớ. Mà… cậu biết rồi đấy, tớ không thể chịu được nước mắt của con gái.

- Thế cậu định tiếp tục?

- Tớ không biết nữa…

- Biết vậy mà cả hai vẫn yêu cậu à?

-

- Ngu thật!

- Tớ biết tớ ngu!

- Tớ không nói cậu. Riêng cậu đáng được ăn tát!

Việt lại im lặng.

- Tình yêu tay ba không sớm thì muộn cũng làm cả ba đau khổ thôi. Cậu làm ơn lần sau yêu đương nghiêm túc một tý cho tớ nhờ. Giờ thì gọi cho cả hai người đó mà “sám hối”.

Vy tắt máy. Rồi loay hoay bật máy tính lên, chọn một bài nhạc bất kì và mở cửa ra ban công. Chắc Vy sẽ lại thức hết đêm mất. Gió se se luồn qua kẽ tay, Vy vuốt nhẹ một nụ hồng tỉ muội vẫn đang say sưa ngủ. Vy ngồi xuống nền, hơi lạnh làm nó rùng mình. Ngẩng mặt lên trời ngắm một đám bụi vũ trụ xẹt qua rồi tắt ngấm, Vy vẫn như cô bé 16 tuổi, ngây thơ tin đó là sao băng và nhắm mắt lại ước, nhưng nó không nghĩ được gì cả. Những mối tình của Việt luôn làm tim Vy đau nhói.

“Còn yêu nhau nữa không, trái tim em như lặng câm. Khi cất tiếng hát là nỗi đau chia lìa nhau. Em buồn biết mấy, biết đã xa nhau từ đây. Yêu em, yêu em mà sao vẫn cứ gian dối…”

Gần sáng, Vy mới chia tay bầu trời đêm cùng những suy nghĩ miên man để vào nhà. Điện thoại báo có tin nhắn, Vy mở hộp thư ra, là của Việt: “Tớ đã nói chuyện với cả hai người rồi. Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cậu. Ngủ ngon nhé!”. Vy lưu lại tin nhắn của Việt trong một thư mục khác mang tên: “Yêu dấu”. Trong suốt hai năm, Vy đã lưu tất cả những tin nhắn của Việt vào đấy. Từ những cái mess vu vơ trẻ con kiểu: “Ngủ rồi à? Nếu chưa ngủ thì đừng thức khuya. Nếu ngủ rồi thì ngủ ngon nhé!”, đến những tin nhắn ngộ nghĩnh chúc mừng Giáng sinh, hay cả những tin nhắn như đêm nay, khi Việt nói về những người con gái khác. Vy muốn mắng Việt, muốn nói thật nặng lời, rằng: đã lừa đảo còn tỏ ra cao thượng, rằng Việt cũng chỉ là một thằng con trai vừa tham lam vừa ích kỉ. Nhưng tin nhắn của Việt, cả câu nói đầy hối lỗi: “Tớ không chịu được nước mắt con gái…” làm lòng Vy chùng xuống. Ai bảo Vy dành quá nhiều tình cảm cho Việt... Ai bảo Việt cứ tìm đến Vy mỗi lúc gặp chuyện rắc rối khiến Vy dù không muốn cũng phải hoàn thành tốt vai trò của một người bạn thân. Ừ, BẠN THÂN!

***

Alone café một chiều nhạt nắng. Vy khuấy đều chiếc thìa inox trong ly café đen đắng nghét của mình. Vài tia nắng nghịch ngợm chưa chịu tắt vẫn còn nhảy nhót trên hàng cây già nua ngoài cửa sổ, một chút gió vi vu thả mình chậm lại, lay mấy chiếc lá ven đường, cánh bằng lăng ngập ngừng nửa giây trong không gian rồi thả trôi trong gió. Ngày đẹp!

Vy đưa ly café lên miệng, nhấp một ngụm. Đắng. Ngọt. Rồi lại đắng. Hương vị quyện vào nhau tan nơi đầu lưỡi và dịu dàng đọng lại đó. Việt cũng y như café vậy, bản chất đắng nhưng bên trong cũng có chút gì đó ngọt ngào và quan trọng nhất là không dễ tan đi. Người ta nói con gái không nên uống nhiều café đắng. Cũng như ly café ấy, Việt là mẫu người ngàn lần không nên yêu, vậy mà Vy đã yêu, lại yêu thầm suốt hai năm. Vy từng tưởng tình yêu như thế chỉ có trong truyện, nhưng giờ nó mới biết, khi đã yêu thì mọi lí do đều trở nên vô lí hết. Khi con tim bảo đúng thì cứ việc yêu thôi. Việt như là cây, còn Vy giống lá trong “Chuyện tình cây, lá, gió”. Mà không, Việt sẽ chẳng yêu Vy đâu, ít nhất là bây giờ.

Một nụ cười tiến thẳng đến chỗ Vy, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Gió đã xuất hiện!”. Vy thầm nghĩ rồi tự cười suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Nếu Việt không là cây thì Khang càng chẳng thể là gió.

- Gặp anh làm em vui thế cơ à?

- Ơ… - Vy sực tỉnh, đưa mắt ngó lơ ra ngoài cửa sổ.

Khang liếc nhanh ly café đã vơi đi một nửa.

- Em lại tâm trạng à?

- Bạn em thất tình! - Vy nói mà vẫn không nhìn lại. Nó có thói quen nói thật hết những gì nó nghĩ với Khang.

- Bạn em? Nghĩa là không phải em rồi. Vậy tại sao anh lại thấy một cô bé vừa bị từ chối nhỉ?

- Anh đang tự nói mình hả?

- Em vừa gọi anh là “anh”. Và theo từ điển tiếng Việt thì từ đó chẳng có chút gì tương đương với hai từ “cô bé” cả.

Vy quay lại nhìn Khang, nhún vai, những lúc thế này nó chẳng muốn tranh luận với Khang làm gì. Đưa tay cầm cái ly trên bàn, nó nhìn thứ nước vàng sẫm rõ ràng là trà lipton.

- Sao anh đổi nước của em?

- Con gái không nên uống nhiều café.

- Lipton không hợp với em.

- Vậy thì café lại càng không. Sữa nhé!

Vy lắc đầu, kề ly nước lên miệng. Chát và ngọt, nhưng rõ ràng là vị đắng chẳng thể thay thế được vị café. Khang im lặng. Vy im lặng. Mắt Vy đổi sắc khi nhìn qua vai Khang. Việt cũng đang ở đây, phía bàn bên kia, cùng một cô gái khác. Việt đang làm cô ta cười. Vy không nghĩ là Việt có thể hẹn hò nhanh đến thế. Mới chia tay hai người kia một tuần, Vy cũng không liên lạc suốt một tuần đó. Vy chán nản đồng thời cũng lo không biết Việt có buồn không. Nhưng xem ra… Vy lo thừa rồi. Vy hụt hẫng, thử trốn chạy cảm giác. Vậy mà lúc này lại thấy tim mình rạn ra. Đau. Như một con dao sắc ngọt, ban đầu cứa vào chưa có cảm giác nhiều. Chỉ khi vết thương chảy máu mới thấy nhức nhối.

Khang kín đáo nhìn theo ánh mắt thẫn thờ của Vy và nhận ra nguyên nhân. Anh cầm nhẹ tay Vy. Nó giật mình theo phản xạ, vội vàng rút tay lại không may làm đổ ly trà trên bàn. Một tiếng “choang” thu hút những ánh mắt. Vy bối rối thật sự, nó không muốn bị Việt nhận ra lúc này. Người phục vụ tới thu dọn và đổi cho Vy một ly khác. Khang dịu dàng:

- Anh xin lỗi!

Nhưng Vy không còn giữ bình tĩnh được. Nó bước nhanh ra khỏi quán. Phía sau là Khang đang cố đi theo đưa Vy về. Và trong một góc quán, Việt lặng thinh, thấy lòng mình nổi lên cảm giác buồn khó tả.



Thu mình bé lại.

Tìm quên trong những giấc mơ.

Vậy mà sao vẫn cứ đợi chờ?

Để tỉnh dậy thấy mắt mình ướt đẫm.

Café. Chiều mưa. Một cuộc hẹn.

Việt ngồi đối diện Vy, mắt lơ đãng hướng về một điểm vô định bên ngoài. Vy nhìn Việt. Im lặng. Im lặng rất lâu. Người ta sẽ im lặng khi chẳng biết nói gì, khi chẳng còn gì để nói, hoặc… trước một sự chia ly. Khoảng lặng cần thiết để chấp nhận sự thật và để tự nói với mình rằng: người đó, người mà ta rất yêu đó… (sắp) đi rồi.

- Chuyến bay của cậu lúc mấy giờ?

- 7h tối.

- Vậy là còn 4 tiếng nữa. Cũng tốt. Đi vui vẻ… - Vy nói mà thấy lòng nghẹn đắng. Có cái gì nổi lên bảo Vy giữ Việt lại, nhưng sau đó, nó tự chìm xuống. Vy không thể nói, dù biết nó sẽ hối hận rất nhiều.

- Ừm… thế… không còn gì để nói à? - Việt bỗng nhiên ngập ngừng.

Vy im lặng. Lại là một sự im lặng đáng sợ nữa. Vy nhìn ra ngoài, đăm đắm dõi theo một chiếc lá khô đang treo trên cây, tự nhủ nếu chiếc lá kia rụng xuống thì nó sẽ nói với Việt. Gió ào qua. Chiếc lá nhỏ rụng thật. Vy hít một hơi thật sâu, quay người lại:

- Thực ra…

- Đi dạo một chút nhé! - Việt thản nhiên đứng dậy.

Vy luống cuống đứng lên theo Việt. Rời Alone café. Vy bước bên cạnh Việt trên con đường trải dài hoa hoàng hậu. Chiều vàng. Hoa hoàng hậu vàng. Sao bỗng nhiên thấy quen quen. Cảnh ấm áp mà lòng người lạnh lẽo, hững hờ.

- Khang rất tốt với Vy! - Việt khẽ bảo.

- Ừ! - Vy trả lời, hi vọng có một chút ghen tuông trong mắt Việt.

- Nếu có yêu một người… thì… hãy yêu Khang nhé!

- Nhưng mà người tớ thật sự quan tâm là…

- Khang thích hợp hơn bất cứ người nào để làm cho cậu hạnh phúc.

Vy thở hắt ra. Sao Việt vẫn không hiểu? Dẫu cho ngày mai Việt có bay tới một nơi nào khác không có Vy. Dẫu cho Việt có xa Vy mãi mãi thì… yêu mà, chẳng thể một sớm một chiều quên đi được. Việt đưa Vy về tận nhà, dặn Vy đi ngủ sớm, như mọi ngày. Tình bạn tám năm, tình yêu đơn phương hai năm của Vy. Tất cả sắp bay theo Việt đến một phương trời khác. Vẫn biết Việt còn quan tâm Vy, còn nhớ Vy nhưng Vy sợ cái gọi là xa mặt cách lòng lắm. Việt không biết tình cảm của Vy thì làm sao có ý nghĩ quay về, trở lại bên người luôn chờ Việt. Vy phải làm một cái gì đó. Phải quyết định nhanh mới được.

- Việt này…

“Giờ anh đi mãi xa, xa thật xa nơi chân trời. Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là bóng mây trôi vào đêm. Mây buồn mây khóc, em buồn em khóc. Em không tin ta sẽ vắng xa nhau từ đây. Ngoài kia mưa đã rơi, như giọt nước mắt không lời. Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ những ngày thơ. Thôi tình xa cách, thôi tình đã mất. Em quay lưng đi cho nước mắt dâng tràn đôi mi…”

***

Một chiều sau ngày Việt đi. Vy một mình với café sữa trên Alone café. Vy không thích lipton, nhưng café với sữa thì được. Hương vị café vẫn đọng lại mà không quá gay gắt. Trời chiều đổ mưa, những hạt nước lớn rơi thẳng từ không trung, nghiêng theo chiều gió, đập mạnh xuống mặt đường vắng. Việt gửi mail cho Vy, nói qua chuyện học hành và những người bạn mới, trong đó có một cô bạn Trung Quốc rất dễ thương. Việt vẫn dặn Vy chăm sóc sức khỏe “Và nhớ đừng để hạnh phúc bay đi mất nhé! Nhớ Vy! Và “yêu” Vy rất nhiều”. Vy mỉm cười. Nó tưởng rằng nó phải nhớ Việt nhiều lắm, nhưng nỗi nhớ dù có đong đầy đến đâu thì theo thời gian cũng phải vơi thôi. Khi Việt đi, Vy không nói ra tình cảm của mình, thì bây giờ cũng vậy. Vy để Việt bình yên ra đi. Hôm đó, nó chỉ nói một câu đơn giản:“Đừng quên Vy nhé!”

Khang vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vy vừa xoa hai bàn tay vào nhau. Anh gọi một lipton nóng.

- Anh điên à? - Vy ngạc nhiên đến hét toáng lên khi thấy bộ dạng ướt sũng của Khang - Sao anh lại đội mưa tới?

- Thái độ của em là gì đây? Nên hiểu là em sắp lên lớp anh hay là em quá lo cho anh nhỉ? - Khang cười trừ.

- Thôi ngay cái bộ mặt nham nhở của anh đi!

- Vậy anh sẽ hiểu là em đang lo lắng nhé!

- Hứ… - Vy giả vờ giận dỗi quay mặt đi. Khang cười cầu hòa, uống một hơi hết nửa ly Lipton.

Khang nhìn Vy ngúng nguẩy như trẻ con, đáng yêu không thể tả. Cả tình cảm của Vy cũng rất trong sáng nữa. Vy bất ngờ quay lại, bắt gặp ánh mắt của Khang, bỗng dưng lòng nó xao xuyến. Một cái gì nhẹ nhàng lắm đang thay đổi. Một thứ tình cảm ấm áp len lỏi chữa lành hẳn những vết thương đang liền sẹo. Vy bối rối ngập ngừng. Khang hơi run, nhưng chẳng phải vì lạnh.

Café chiều mưa. Có những người đã tìm thấy nhau sau những ngày kiếm tìm dài đằng đẵng. Café chiều mưa. Họ bắt gặp hình ảnh của chính mình trong ánh mắt người kia, dù cho trước đó có lạc lối trong một ánh mắt khác. Và họ đi về phía nhau…
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày