Yêu anh từ Paris đến New York...

Nhật Hạ, Theo Trí Thức Trẻ 14:00 07/08/2012

Mưa có vị đắng đúng không anh? Anh à, anh đang ở đâu?

Tặng: Mèo con, Chuột đang đợi anh…
 
Như Mai 

“Mai à! Giờ này khi em đọc bức thư này là lúc anh đang bay đến một nơi rất xa. Anh xin lỗi đã không nói gì, anh xin lỗi vì anh biết em sẽ khóc rất nhiều nhưng cho anh không giải thích lí do em nhé! Đừng đợi anh. Quên anh là cách tốt nhất em tiễn anh! Chào em... Bong bóng của anh, hòa vào gió bay thật xa...” 

Bức thư anh viết vẫn ở đây, dòng chữ nhòe đi vì nước mắt, lá thư nhàu lại vì sự đau đớn như đến nhàu cả trái tim này mất rồi… Gọi tên anh trong vô vọng, không ai trả lời cả. Em hát bài hát anh vẫn hay hát khi em buồn, cổ họng đắng lại nhưng cũng chẳng ai vòng tay ôm lấy em cả. Hàng vạn thứ mất theo anh, mất rồi, kể cả em mất theo anh…

Vĩnh à! Em phải quên anh sao? Điều này khó lắm anh biết không? Anh dùng phép quy nạp để hóa giải trái tim em nhưng em lại phải phân tích để hóa giải nỗi đau của chính mình lúc này.

Quên anh nghĩa là rất nhớ anh hiểu không? Quặn đau từ khi tập quên anh, trái tim em không bao giờ ngừng thắt lại vì từng giây, từng phút bên anh cứ ùa về. Tim em đau tím vì mỗi lúc càng bị thắt chặt lại. Hay là em bất lực hả anh?

U ám - từ khi tập quên anh, đồng nghĩa với việc không có sự hiện diện của anh trong cuộc sống của mình! Mắt em mờ lại mệt mỏi vì cố quên em lại tìm kiếm anh… Hay là do em bất lực hả anh?

Êm ái – em cố gắng ru mình nhưng em không sao quên được sự êm ái của trái tim mình khi còn bên anh hay do tình yêu anh dành cho em đã quá “dỗ dành” trái tim em! Hay do em bất lực hả anh? 

Nhớ - Và anh biết không, tất cả chỉ dừng lại bởi sự nhớ nhung... Càng quên em lại càng nhớ về anh… Một lần nữa em đang nghi ngờ bản thân mình, hay do em bất lực sao anh?

Hoàng Phúc Vĩnh 

Mai à! Anh không biết lúc này em đã đọc lá thư anh gửi cho em chưa? Anh xin lỗi em, tha lỗi cho anh nhé. Anh đã từng rất ghét những bộ phim đầy nỗi đau, ghét những kịch bản bi thương kiểu bệnh tật nan y cố gắng dành giật lấy mầm sống. Suy nghĩ của anh vớ vẫn quá em nhỉ? Và anh lại là kẻ thua cuộc của trò đùa vớ vẩn đấy em à! Khi anh biết được anh bị khô tủy và bị liệt toàn thân anh đã cần em rất nhiều.

Nhưng khi anh biết được mình chẳng giữ được lời hứa rằng sẽ bảo vệ em thì anh đã thay đổi. Em trách anh, giận anh, ghét anh không hả Mai? Lá thư này viết cho em anh phải nhờ đến người khác, chuyện nhỏ nhặt vậy anh cũng phải nhờ người khác. Vậy anh cũng sẽ nhờ một người nào đó thay thế anh bảo vệ và yêu em, em nhé! Tha lỗi cho anh, anh biết em sẽ rất đau nhưng tim anh cũng đang như tan nát vì xa em… 

Anh nhớ một Mai đèo anh sau xe chỉ để chạy khóc thỏa thích khi mệt mỏi, buồn bực. Chính em đã dạy cho anh cách khóc để giải tỏa cảm xúc. Bên em, anh thật sự quá yếu đuối còn em lại rất nghị lực. Em đủ nghị lực quên anh đúng không? 

Anh nhớ một Mai bé nhỏ nằm trong lòng anh mỗi khi sợ sệt một điều gì đó. Nhưng cũng em đã nói với anh rằng nếu anh bỏ em đi em sẽ không bao giờ khóc vì điều đó rất rất ngốc. Em giữ được lời hứa dù đó chỉ là lời hứa đùa không em? Em đủ nghị lực quên anh chứ Mai? 

Anh nhớ em Mai à! Anh bất lực sao hả em? 

Paris xẻ đôi vì anh mất em…. 

***

2 năm rồi Vĩnh nhỉ! Đến giờ phút này em đã trở thành một cô bác sĩ giỏi giang, ước mơ của hai đứa mình. Mai của anh đã hoàn tất ước mơ một mình như thế đấy Vĩnh à! Bây giờ em đã đổi thay rất nhiều: Cứng rắn, mãnh mẽ và nghị lực! 

2 năm qua, chưa bao giờ em trả lời được câu hỏi em đã quên anh được chưa. Tất nhiên, em không còn đau và khóc nhiều chỉ vì nhớ anh nữa nhưng quên anh thì chưa đâu anh à! Em không bất lực nhưng em chưa đủ nghị lực vì vậy em đã tạm dung hòa nó thành kỉ niệm. Nơi đó, ngược gió, ngược nắng có khi nào anh cần có em… 

yeu-anh-tu-paris-den-new-york

“From: Hoangphucvinh@gmail.com 

Anh  đây! Vĩnh của em đây! Đừng khóc khi đọc những dòng này em nhé... Vì anh còn đang điều trị anh không thể viết dài nhưng anh chỉ muốn em hiểu rằng Vĩnh của em vẫn yêu em như ngày nào! Em biết đấy, anh bị bệnh, anh đóng vai chính trong bộ phim em vẫn thường xem đấy.

Anh bị liệt toàn thân, không đủ sức lo cho bản thân, anh cũng hoàn toàn chẳng đủ khả năng để giữ lời hứa bảo vệ em. Tự chọn cách ra đi để em không phải khổ vì anh và anh cũng chẳng phải tự trách bản thân đã không hoàn thành lời hứa.

Paris đông đúc, nơi anh và em đã hứa bên nhau. Nơi đây một mình anh đã cố gắng chống chọi với căn bệnh, một mình anh phải chăm sóc cho bản thân mình. Ngày đó anh đi, em đã quên anh rồi chứ? Nhưng anh nhớ em, bây giờ anh đã dần lành bệnh, Paris cần có em và anh cũng vậy. Anh đã mua vé, chiếc vé mang em đến gần anh, 2 ngày nữa máy bay sẽ cất cánh và tấm vé sẽ được chuyển tới tay em trong ngày hôm nay hoặc sớm hơn.

Anh xin lỗi vì anh đã vội vàng thế này, anh xin lỗi vì anh đã điều chỉnh em theo kế hoạch của anh nhưng anh biết bây giờ anh cần phải làm điều này vì thật sự anh rất cần có em. Anh mong là 2 ngày nữa em sẽ đứng ở Paris và nói rằng em đã tha thứ cho anh, mãi mãi… Anh yêu em và chờ em.” 

Email được đóng, đã có một người khóc cả đêm, suy nghĩ cả đêm vì một người tên là Vĩnh và tình yêu của anh. Paris tình yêu của cô đang ở đó, đứng trước sân bay, Mai mỉm cười vì quyết định của mình. Máy bay cất cánh đưa cô rời khỏi Việt Nam, chuyến bay khởi hành lúc 8 giờ sáng nhưng có một điều là tấm vé Vĩnh gửi về cho cô lại là 10 giờ sáng. Cô đi đâu hoàn toàn không ai biết, chỉ có một điều mà chúng ta cần hiểu là yêu thương thật sự rồi cũng sẽ là của nhau.

“From: Tieumai@gmail.com

Vĩnh! Em đã bay đến nơi mà em muốn, nhưng tấm vé anh gửi cho em thì vẫn đang ở đây. Paris vẫn ở đây! Em đã đến Mỹ, cho em không giải thích lí do anh nhé ^^. Anh đã lành bệnh rồi đúng không?

Anh biết không, nếu khi đó anh ở lại thì bệnh anh cũng sẽ được chữa lành như khi anh ở Paris chỉ là nhanh hay chậm mà thôi! Nhưng anh đã chọn cách ra đi! Anh suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa đủ để chính chắn và bây giờ sau 2 năm anh nhận ra anh cần em? Đó là tình yêu phải không anh? 

Và anh cũng biết không? Paris đáng lẽ sẽ đón em nhưng em lại muốn đến Mỹ để làm những thứ cho riêng em hơn. Em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng có lẽ chưa là gì cả? Paris ra sao hả anh? Nếu là tình yêu thật sự thì một ngày nào đó Paris và anh sẽ cùng đón em. Chào anh, em tha thứ cho anh…” 
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày