Chú Cường (đang cầm bó hoa) hát trong một chương trình kỉ niệm.
Bạn với bố có
thân thiết và hay tâm sự cùng nhau không?
Mình là con
gái nên chuyện nhỏ to gì mình hay tâm sự với mẹ hơn. Nhưng bất cứ quyết định lớn
nào trong cuộc sống, hay đơn giản chỉ là khi mình cần một lời khuyên chân thành
về những vấn đề đang vướng phải, mình đều tìm đến bố. Ngày mình còn bé, bố
thường là người hay đưa mình đi chơi, kiên nhẫn ngồi nhặt nhạnh những mẩu bút
màu với mình, hay đưa mình đi học đàn, học vẽ. Hai bố con cũng hay lượn phố
những buổi trưa hè nóng nực, thưởng thức que kem mát lạnh và tìm đọc những cuốn
truyện mới nhất.
Sở thích của
hai bố con cũng giống nhau: những món ăn mà mẹ mình hay nấu, loài vật nuôi yêu
thích… Bố luôn khuyến khích mình theo đuổi đam mê và ước mơ của bản thân, luôn
tự tin về những gì mình đang làm. Mình còn nói đùa rằng sẽ cố gắng tìm được một
người bạn trai có tính cách giống như bố, vì đối với mình, bố là người hoàn hảo
(cười).
Thư có thể
chia sẻ về một kỉ niệm thời chiến mà bố đã từng kể cho bạn không?
Một trong
những câu chuyện mà mình luôn ghi nhớ là câu chuyện về người đồng đội năm xưa
đã cứu bố mình nơi chiến trường hiểm nguy. Lúc ấy bố mình đang bị thương rất
nặng, những mảnh bom cứa ngang chân. Bác đồng đội ấy đã cõng bố mình trên lưng,
cố gắng đưa bố mình về nơi có tiếp viện. Cũng chính vì vậy mà bác ấy hi sinh.
Sự ra đi của bác cũng linh thiêng, hùng tráng như những người anh hùng
khác, nhưng đối với gia đình mình, sự hi sinh của bác còn có rất nhiều ý nghĩa lớn lao.
Cho đến giờ, mỗi khi trái gió trở trời, bố lại bảo chân bố rất đau, không chỉ
là nỗi đau thể xác mà còn vì bố nhớ tới người bạn cũ đã ra đi mãi mãi.
Là con của
một chiến sĩ từng tham gia chiến đấu, bản thân Thư nghĩ gì về chiến tranh và về
những người lính?
Chiến tranh
là điều không ai muốn, những hậu quả nó để lại rất đáng sợ kể cả về mặt tinh
thần hay thể xác. Nhưng nhờ đó mà người ta mới nhận thức được giá trị của tình
đoàn kết, lòng yêu nước. Có đền đáp cả cuộc đời này cũng không sánh hết với
những gì mà những người lính đã làm cho đất nước. Những bạn trẻ ngày nay có thể
nói rằng mình yêu nước tha thiết, nhưng lời nói đôi khi không đi với hành
động. Mình nghĩ thay vì những lời văn hoa, ca ngợi hay tán dương, thì sự quan
tâm, lòng chân thành, một nén nhang tưởng nhớ… sẽ làm ấm lòng những người lính
năm nào.
Hôm nay là
ngày Thương binh liệt sĩ 27/7, Thư có muốn gửi lời chúc gì đến bố thân yêu?
Ngày 27/7 năm
nay là năm thứ hai mình xa nhà, không được ở Hà Nội, không được ở nhà để chúc
mừng “ngày đặc biệt” của bố. Mình nhớ bố rất nhiều, mong thời gian trôi thật
nhanh tới cuối năm để gia đình mình được đoàn tụ. Mình mong bố có một ngày 27/7
thật đặc biệt. Và mình cũng muốn bố biết mình đang học tập và làm việc chăm
chỉ. Những gì mình có được ngày hôm nay đều nhờ công lao của bố mẹ, chính vì vậy mình
sẽ càng cố gắng hơn nữa.
Trần Tôn Châu Giang - "Bố đã, đang và sẽ luôn là trụ cột của cả gia đình mình"
Bạn gái thứ hai mà chúng mình sẽ làm quen là bạn
Trần Tôn Châu Giang, hiện đang là sinh viên năm 2 trường ĐH Luật TP Hồ Chí
Minh. Bố của bạn là chú Trần Hoàng Ngân (sinh năm 1962), từng tham gia chiến đấu
trước năm 1975. Chú Ngân là thương binh 4/4, hậu quả của những vết đạn găm trên
người.
Giang ngồi ở hàng ghế dưới, thứ năm từ trái sang.
Với
tình trạng sức khỏe của bố như vậy, gia đình Giang có gặp nhiều khó khăn không?
Thật ra là cũng có khó khăn, nhưng mình nghĩ nếu
so với những bạn có bố là thương binh nặng hơn, thì mình và gia đình mình vẫn
còn rất may mắn. Những khó khăn trong gia đình cũng không quá nhiều. Mình chỉ thương bố
mình vì bố thường khó nhọc khi làm những công việc nặng nhọc, nhất là những khi trái
gió trở trời thì bố rất đau. Kinh tế gia
đình cũng có những thời điểm rất khó khăn, do bố là người trụ cột trong nhà mà,
nhưng không bao giờ bố để mình phải cảm thấy thiếu thốn gì cả.
Bạn
cùng gia đình đã vượt qua những khó khăn đó như thế nào?
Thế còn cuộc sống của sinh viên đại học, lại học tập xa nhà như Giang?
Cuộc sống xa gia đình và ở một thành phố sầm uất
thì chắc chắn là ai cũng có khó khăn rồi (cười). Mình ở đây vừa phải cố gắng học
tập vừa phải đi làm thêm từ rất sớm để đỡ giúp bố mẹ phần nào. Và tất nhiên là
cũng mong có học bổng nữa chứ.
Và
những thành quả mà Giang đã đạt được đến bây giờ?
Thật ra những gì mình đạt được so với các bạn
sinh viên khác thì cũng không có gì đáng kể. Nhưng mình cũng cảm thấy
vui khi nhận được học bổng của AUF khuyến khích học tập, học bổng của trường ĐH
Luật TP HCM. Mình cũng tích cực tham gia các phong trào tình nguyện, các hoạt động
ngoại khóa của trường mình tổ chức.
Giang nghĩ thế nào về bố của mình?
Lúc nào trong mắt bố mình cũng là cô con gái “rượu” cả. Dù sức khỏe bố có không tốt, dù đôi lúc hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn nhưng chưa bao giờ bố mẹ để cho hai chị em mình cảm thấy chúng mình thiếu thốn. Mình cảm thấy thực sự may mắn, đôi lúc còn quên đi mất việc bố là thương binh cơ mà (cười).
Dù sức khỏe của bố không tốt nhưng rõ ràng là bố đã, đang và sẽ luôn là trụ cột của cả gia đình. Bố cũng đã rất cố gắng để cuộc sống gia đình mình không quá khó khăn. Nói chung lúc nào mình cũng ngưỡng mộ và tự hào về bố - một người lính trong chiến tranh và giờ người lính ấy hòa nhập rất tốt với cuộc sống hòa bình. Lúc nào mình cũng mong muốn học thật tốt, ra trường có một công việc ổn định, lương khá khá đủ để lo cho kinh tế gia đình và em trai. À, và nếu được mình sẽ giúp bố mở một tiệm bánh thật lớn nữa, vì bố mình đang muốn thử sức ở lĩnh vực kinh doanh mà.Cảm
ơn hai bạn Anh Thư và Châu Giang, chúc hai bạn luôn học tập tốt và hạnh phúc bên gia đình của mình. Nhân ngày Thương binh liệt sĩ Việt Nam 27/7, chúng tớ cũng xin gửi những lời chúc sức khỏe và niềm vui đến với chú Cường, chú Ngân và tất cả những người lính đã từng chiến đấu cho Tổ quốc thân yêu.
Sau khi Cách mạng Tháng 8-1945 thành công, nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời. Khi chính quyền cách mạng đang còn non trẻ thì thực dân Pháp âm mưu trở lại xâm lược nước ta. Kiên quyết bảo vệ thành quả cách mạng, giữ gìn độc lập tự do, quân và dân ta ở những nơi thực dân Pháp gây hấn đã chiến đấu anh dũng, chặn lại bàn tay đẫm máu của thực dân xâm lược. Trong cuộc chiến đấu này, nhiều chiến sĩ đồng bào ta đã bị thương, có người đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường. Trước tình hình ấy, Đảng và Nhà nước ta đã quyết định nhiều chính sách quan trọng về công tác thương binh liệt sĩ, góp phần đảm bảo đời sống vật chất tinh thần của các gia đình chính sách trong thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến. Bác Hồ đã chọn ngày 27/7/1947 làm ngày Thương binh, nhằm kỷ niệm và bảo vệ công tác thương binh liệt sĩ. Vào ngày hôm đó, một cuộc mít tinh quan trọng đã được diễn ra tại Thái Nguyên (có 2000 người tham gia). Từ năm 1955 đến nay, ngày 27-7 - ngày Thương binh được đổi thành ngày Thương binh liệt sĩ.