Tôi luôn nhớ đến người yêu cũ đã mất

Hương Thỏ (babyblue34...@yahoo.com), Theo Trí Thức Trẻ 16:00 23/08/2012

Thậm chí tôi còn đồng ý yêu một người chỉ vì anh ấy quá giống với Lam – tình yêu lớn trong đời tôi…

Đúng sinh nhật 21 tuổi thì Lam rời xa tôi. Khi tình yêu của chúng tôi đang tốt đẹp, đang tràn ngập trong tiếng cười và hạnh phúc thì anh lại ra đi, bỏ lại tôi một mình.

Tôi và Lam học cùng trường, cùng khoa nhưng khác lớp. Chúng tôi cùng ở trong ký túc xá của trường và cùng trong đội sinh viên tình nguyện.

“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” vì thế mà tôi đã yêu Lam, một chàng trai gốc Nam Định dáng người cao to, da ngăm đen, tính tình cởi mở, phóng khoáng.

Chúng tôi bắt đầu yêu nhau đúng sinh nhật 19 tuổi của tôi và tới sinh nhật năm 21 là tình yêu của chúng tôi được 2 năm.

Vậy mà Lam lại xa tôi, không một lời từ biệt….

Tôi còn nhớ rõ cái ngày định mệnh đó. Mới sáng sớm, cửa ký túc xá nữ được mở cũng là lúc Lam gõ cửa phòng tôi mang theo một bó hoa thật to, một hộp quà nhỏ, trong đó có 2 chiếc áo đôi hình gấu Pooh mà tôi thích. Tôi đã rất vui.

Buổi chiều, chúng tôi vẫn cùng nhau đi mua trái cây, bánh kẹo để tổ chức một tiệc sinh nhật nhỏ trong phòng ký túc xá. Tối hôm đó, khi tôi và các bạn đang chuẩn bị bày biện các thứ thì Lam kêu ra ngoài có chút việc. 1h sau không thấy Lam quay lại, tôi gọi điện thoại tới cả chục cuộc cũng không nghe. Tôi bắt đầu lo lắng…

1h sau một anh cùng phòng Lam chạy hớt hải tới phòng tôi và thông báo: Lam bị tai nạn khi đang sang đường, trên tay là chiếc bánh sinh nhật nhỏ hình trái tim có in mặt gấu Pooh.

Tôi chết lặng, mắt mờ dần đi và ngất lịm khi nào không hay. Tôi chỉ có thể lờ mờ biết rằng, Lam đã xa tôi và không bao giờ quay trở lại.

Mấy ngày sau đám tang của Lam, tôi vẫn như người mất hồn. Tôi không đi học, không ăn uống được nhiều, tôi chỉ khóc. Tôi trách mình bởi chỉ vì cái ngày sinh nhật ấy mà anh đã phải xa tôi mãi mãi.

toi-luon-nho-den-nguoi-yeu-cu-da-mat
Tôi phát hiện ra mình không thể quên nổi anh ấy, dù anh đã mãi mãi ra đi (Ảnh minh họa)

Hai tuần sau, tôi bình tâm trở lại, khóc ít hơn, bắt đầu nói chuyện với mọi người và tôi đã đi học trở lại.

Tôi chọn cách vùi đầu vào học, tôi học suốt ngày. Sáng lên giảng đường thì chiều và tối lên thư viện cho tới khi cô thủ thư đóng cửa và đuổi về thì thôi. Chính vì vậy mà kết quả học tập của tôi tốt lên rất nhiều, tôi được bầu làm chủ tịch hội sinh viên.

Nhưng không vì thế mà tôi có thể quên được Lam, tôi nhớ anh từng giây từng phút. Hình ảnh của Lam, những kỉ niệm của chúng tôi luôn hiện hữu trong mỗi giấc mơ của tôi. Tôi nhớ anh vô cùng.

Một năm, đó không phải là khoảng thời gian ngắn nhưng nó vẫn không đủ để làm tôi có thể quên đi anh, quên đi tình yêu của chúng tôi. Vì vậy, tôi từ chối tất cả những người đàn ông khác muốn đến bên tôi.

Bạn bè khuyên bảo tôi nhiều, họ bảo tôi nên thử yêu một ai đó vì biết đâu cảm giác mới lạ có thể giúp tôi quên anh. Lúc đầu, tôi không đồng ý, nhưng về sau cảm giác cô đơn đã làm tôi phải khuất phục. Tôi bắt đầu tìm hiểu những người con trai đến với mình.

Nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy tất cả những người đó thật nhạt nhẽo, họ thật vô vị, sao họ chẳng giống Lam, chẳng ấm áp, chẳng thể nào ngọt ngào và lãng mạn như tình yêu anh dành cho tôi.

Vì vậy tôi lại buông xuôi, tôi bỏ qua những người con trai đó vì tôi chẳng thể nào có chút cảm xúc với họ.

Minh đến với tôi. Minh là người duy nhất khiến trái tim tôi đang ngủ sâu bỗng nhiên thức giấc. Không phải tôi yêu Minh vì anh là người đẹp trai, giàu có, thông minh và đặc biệt gì cả mà tôi yêu Minh vì anh có nhiều nét giống Lam.

Những lời nói, cử chỉ của anh sao lại giống Lam đến thế. Anh khiến tôi tò mò và cố gắng tới gần hơn vì tôi nghĩ rằng: Hay Lam đã đầu thai thành Minh để lại đến bên tôi. Thật nực cười phải không nhưng tôi thực sự đã nghĩ như vậy đấy.

Thế là tôi đồng ý yêu Minh, đồng ý bên một người mà tôi cho rằng đó là Lam. Cho tới một ngày, Minh nói muốn dẫn tôi về nhà giới thiệu với gia đình. Tôi đã rất vui nhưng chỉ vài phút sau… tôi im lặng và nói cần suy nghĩ.

Tôi trở về phòng mà nước mắt không ngừng rơi. Tôi đã vui, vui lắm nhưng tôi lại khóc bởi lời nói đó của Minh làm tôi nhớ đến Lam. Trước cái ngày định mệnh ấy, Lam cũng đã bảo rằng sau sinh nhật tôi, Lam sẽ đưa tôi về thăm nhà và gia đình.

Tôi lật lại từng trang nhật ký về Lam, những bức hình mà chúng tôi chụp chung, những món quà tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau, cảm xúc trong tôi lại ùa về.

Tôi nhớ anh lắm, nhớ anh rất nhiều và tôi biết dù anh đã đi xa rồi nhưng tình cảm trong tôi vẫn không hề thay đổi, tôi vẫn luôn yêu anh. Tôi cũng biết, ở nơi ấy Lam vẫn luôn nhìn về phía tôi, dõi theo những bước chân tôi đi để bao bọc, che chở cho tôi.

Tôi không biết nữa, tâm trí tôi đang rối bời. Tôi lo sợ. Tôi thấy mình là một kẻ giả dối đang lừa gạt tất cả và thậm chí là lừa dối chính bản thân mình. Tôi sẽ phải làm sao đây khi tôi luôn nhớ đến người yêu đã mất.

Tôi phải làm sao để có thể từ chối lời đề nghị của Minh, làm sao để Minh có thể hiểu và thông cảm cho tôi bây giờ?