Thảm cảnh con nhà giàu bị lừa vì dại trai

HM (tuyetlanh9090...@yahoo.com), Theo Trí Thức Trẻ 17:08 13/12/2012

Thật không ngờ, con người cho tôi tình yêu, tình thương và cảm giác ấm áp ấy đã hoàn toàn biến mất sau khi cầm quyển sổ đỏ nhà tôi.

Từ nhỏ tôi đã quen với không khí gia đình lạnh lẽo, cô đơn. Bố tôi buôn bán bất động sản, còn mẹ thì mở một dãy các khách sạn lớn nhỏ. Ngày còn bé họ luôn nói với tôi “bố mẹ phải kiếm thật nhiều tiền để cho hai chị em con được sung sướng”, và đó cũng là câu nói họ luôn dùng trong suốt hai mươi năm qua. Ngôi nhà lạnh lẽo chỉ có hai chị em và một bác giúp việc đã già, cuộc sống vật chất đầy đủ, dư thừa đến tẻ nhạt: trường học cao cấp, xe đưa xe đón, quần áo hàng hiệu… tất cả những gì họ dành cho chúng tôi là như thế.

Có thể bạn sẽ bĩu môi nói tôi sướng không biết hưởng thụ, nhưng khi bạn là tôi thì bạn sẽ hiểu. Nhiều lúc tôi ước giá mình được sinh ra trong gia đình bình thường thôi, nhưng bố mẹ con cái yêu thương đùm bọc nhau, chia sẻ miếng cơm manh áo từng tí một còn hơn sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Thứ tôi cần chỉ đơn giản là sự quan tâm từ bố mẹ, một lời động viên lúc vấp ngã, một bàn tay ôm chặt khi bước sai lầm, vậy mà sao khó quá…

Bố mẹ tôi, những người đã sinh ra tôi, cho tôi sự sống và vật chất sung sướng nhưng lại không cho tôi tình yêu thương. Khi tôi phá phách, bắt nạt bạn bè bị cô giáo kỉ luật, họ dùng tiền để lấp liếm. Khi tôi đụng xe vô người ta, không cần quát nạt hay dạy dỗ và bắt tôi xin lỗi, cũng chẳng lo tôi có bị thương không, họ chỉ “quăng” tiền bồi thường nhiều lên cho tất cả qua nhanh.

Thảm cảnh con nhà giàu bị lừa vì dại trai 1
Ảnh minh họa

Từ bé tới lớn, ngoài chị gái hơn 5 tuổi luôn ở bên và quan tâm, thì thực sự tôi không biết cảm giác được yêu thương thế nào. Cuộc sống giàu sang, đầy đủ quá tù túng với chị em tôi vì thế mà năm ngoái, sau khi tốt nghiệp một trường đại học của Nhật, chị gái tôi cũng cưới chồng và định cư luôn bên đó. Có lẽ chị ấy đã quá chán ghét và mệt mỏi với gia đình này nên mới bỏ rơi đứa em là tôi nhanh đến vậy. Không còn chị ở bên, tôi cũng quen với việc đi sớm về muộn. Tôi ghét phải ở lại một mình với ngôi nhà lạnh lẽo cô đơn ấy.

Tôi bắt đầu giao du với lũ bạn hư trong lớp, đi chơi cùng chúng nhiều hơn mà cũng chẳng cần để ý họ có thật lòng với mình hay không. Tôi biết chúng chơi với mình vì tôi có đủ khả năng theo cả hội khắp các cuộc chơi, thậm chí là bao bạn đến hết cuộc vui này sang cuộc vui khác. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm những suy nghĩ ấy, với tôi chỉ cần có thật nhiều người ở bên là được. Tôi ghét cảm giác một mình hơn việc ghét bỏ những tình bạn chớp nhoáng từ các cuộc chơi.

Những ngày đầu khi mới tham gia, tôi còn thấy hơi khó quen vì mệt mỏi với tiếng nhạc ầm ĩ trong bar, sàn, nhưng dần lại thấy cũng thích. Tôi có cảm giác tiếng nhạc ầm ĩ kết hợp với những tiếng huýt sáo, hò reo đã lấp liếm đi sự cô quạnh của mình, cũng vì thế tôi đến bar nhiều hơn. Một lần, hai lần, rồi ba lần,… tôi hình thành cho mình thói quen vào bar. Vui thì ghé qua với lũ bạn, buồn thì ghé qua một mình để nhấm nháp vị cay nồng của rượu và đu đưa theo tiếng nhạc, đôi khi lại có thêm những người bạn mới quen khá thú vị nữa.

Từ sở thích đi bar ấy tôi đã quen Huy. Anh chàng với dáng vẻ thư sinh, nụ cười có chút ngây ngô xuất hiện trong tiếng tạp nham xô bồ và ánh đèn nhấp nháy. Chúng tôi trao đổi số điện thoại, cùng đi ăn, đi coi phim, nắm tay nhau dạo phố. Dần dần cuộc sống của tôi bỗng trở nên ấm áp hơn khi có Huy. Tôi đã mong anh ở bên mãi như vậy, tôi thấy mình cần anh và tôi tin anh vô điều kiện.

Hôm ấy anh đến tìm tôi, anh rất buồn, thậm chí tôi có thể thấy nước mắt đọng trên mi anh, anh nói với tôi mẹ anh bị bệnh nặng và cần rất nhiều tiền. Tôi như con ngốc tin vào cái kịch bản như phim ấy, tìm mọi cách lấy tiền tiết kiệm rồi bán đồ dùng của mình để đưa anh tiền. Chưa lúc nào tôi nghĩ tiền lại quan trọng như vậy, nói dối bố mẹ đủ điều để xin tiền nhưng đưa bao nhiêu cho anh vẫn không đủ.

Cuối cùng tôi đánh liều lẻn vô phòng bố mẹ lấy trộm tiền. Bình thường, tiền đều cất trong két, vì thế tôi tìm mãi cũng không thấy đồng nào bên ngoài. Vô tình hôm ấy có chiếc sổ đỏ mẹ đi đâu mang về rồi để quên trên bàn trang điểm, trong tôi chợt lóe lên suy nghĩ lấy nó và mang đến đưa cho Huy.

Tôi cứ nghĩ như thế là khẳng định tình yêu, cứu rỗi khó khăn của anh và anh sẽ càng yêu tôi hơn. Nhưng… thật không ngờ, con người cho tôi tình yêu, tình thương và cảm giác ấm áp ấy đã hoàn toàn biến mất sau khi cầm quyển sổ đỏ nhà tôi. Gọi vào số anh toàn thấy tắt máy… Ngoài số điện thoại di động ra thì ngay cả nhà Huy tôi cũng không biết, tôi chỉ 1 vài lần đưa anh về đến đầu ngõ. Tôi tin tưởng anh đến mụ mị, tin tưởng một cách mù quáng mà không hề biết tất cả chỉ là cái bẫy để một con bé ngốc nghếch như tôi tự nhảy vào.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã biết chuyện, như những gì tôi tưởng tượng, một trận lôi đình đã đổ thẳng vào đầu tôi. Bố mẹ liên tục chỉ trích, mắng mỏ, đay nghiến, thậm chí là đòi đuổi tôi khỏi nhà. Cuối cùng, bố mẹ tôi đã báo công an để truy tìm tung tích Huy.

Tôi như đang chìm sâu xuống vực thẳm. Tôi không biết rồi mai sẽ ra sao… Những bước đi tiếp theo như vô định, tôi không sao đứng lên nổi khỏi nơi tối tăm vô hình này. Gia đình, bạn bè, tình yêu…, tất cả đều là ngõ cụt, tôi không nhìn thấy chút tương lai nào trong đó. Hỏi làm sao tôi có thể sống tiếp được đây!!

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày