Mẫn Chi không khóc.
Mọi người chưa thấy cô rơi giọt nước mắt nào kể từ
ngày biết tin Tường Duy có bạn gái mới. Chị ấy từng là hàng xóm. Bạn. Bạn thân.
Bạn thanh mai trúc mã của anh. Hết lớp 11, cả gia đình chị ấy ra nước ngoài
sinh sống. Những tưởng rằng cái duyên của hai người đã hết. Vậy mà sau bốn năm
không gặp, bốn năm, họ lại tìm thấy nhau giữa nơi đất khách quê người. Và họ
yêu nhau.
Thật lạ.
Trước giờ Mẫn Chi rất ít khi tin chuyện “tình cũ không rủ cũng tới”. Cô nghĩ nếu
đã yêu người mới thật lòng, thì sẽ chẳng ai làm thay lòng đổi dạ được. Mặc dù
là người đến sau đấy, nhưng chính vì đến sau, nên sẽ phải được yêu gấp nhiều
lần so với người cũ, giống như là một sự đền bù ấy mà, chẳng phải vậy sao? Và
hình như Tường Duy cũng đã từng như vậy.
...
- Anh
ngốc, trước em anh đã yêu ai chưa?
- Chưa
em ngốc ạ.
- Nói
dối – Mẫn Chi bĩu môi
- Vậy
để anh nghĩ lại xem nào. Ừm... - Tường Duy vờ vờ như đang suy nghĩ - Đã yêu ai chưa nhỉ?
Mẫn Chi đưa mắt lườm Tường Duy một cái rõ sắc rồi
quay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa:
- Đấy,
biết ngay mà. Đồ lăng nhăng.
Tường Duy cười hiền:
- Đúng
là em ngốc. Nếu không tính mối tình ngốc xít hồi cấp 3 thì em là first love của
anh đấy.
- Á
à, lại còn thế nữa. Khai ra nhanh. Chết chưa, mới tí tuổi đầu đã yêu nhá. Thế
sao mà chia tay? – Mẫn Chi nói, giọng có vẻ châm chọc
- Èo,
đừng trẻ con thế chứ. Cô ấy sang Anh định cư luôn rồi, không về Việt Nam nữa
đâu mà em lo.
- Hóa
ra là vì chị ấy đi du học nên mới chia tay, chứ không thì chắc là chưa đâu nhỉ?
- Thôi
nào, đừng giận nữa. Quá khứ rồi, em nhắc làm gì. Quan trọng là giờ đây em mới
là bạn gái anh. Biết vậy thôi.
- Anh
yêu chị ấy nhiều không?
- Không
nhắc nữa mà.
- Trả
lời đi mà. Em muốn nghe.
- Ừ
thì nhiều – Tường Duy miễn cưỡng trả lời – Cô ấy là hàng xóm ngay sát vách nhà
anh. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, lớn lại đi học cùng nhau, nên nảy sinh tình
cảm cũng là chuyện thường mà, đúng không?
- Ừm.
Vậy thì anh sẽ phải yêu em gấp 100, à không, 1000 lần anh yêu chị ấy, để bù trừ
ấy mà, không là em không chịu đâu.
Tường Duy mỉm cười, đưa tay gõ vào trán Mẫn Chi:
- Luôn
luôn là vậy, em không nhận thấy sao?
Tất nhiên là Mẫn Chi nhận thấy chứ. Rất rõ là đằng
khác. Cô còn cảm nhận được tình yêu mà Tường Duy dành cho mình thật lòng, và
nhiều hơn bao giờ hết. Chính vì vậy mà cô cũng không thèm quan tâm đến quá khứ
của anh nữa, bởi ít ra nó còn “trong sạch” hơn rất rất nhiều người con trai
khác, khi mà anh chỉ mới có duy nhất một mối tình vắt vai.
“Chị ấy
thật không may mắn vì đã để tuột mất anh”. Mẫn Chi đã từng nghĩ như vậy
đấy. Cô tin tưởng tuyệt đối tình yêu Tường Duy dành cho mình. Vậy nên khi anh
nhận học bổng du học vào cuối năm thứ 3 đại học, cô đã không mảy may nghĩ đến
sẽ có một ngày anh quên cô. Mẫn Chi đã rơi nước mắt khi nghe Tường Duy thông
báo anh sẽ đi du học tại Anh trong vòng 3 năm. Không phải cô không tin anh,
trái lại, rất tin là đằng khác. Tường Duy sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, cô
chắc chắn như vậy. Cô khóc là vì sợ rằng 3 năm, cô sẽ sống thế nào khi không có
anh đây. Chưa gì mà đã cảm thấy cô đơn rồi.
- Em
ngốc, nín đi nào. - Tường Duy an ủi cô – 3 năm trông vậy chứ nhanh lắm. Anh sẽ về nhanh thôi, và tất nhiên, cũng sẽ
liên lạc với em thường xuyên nữa.
- Thế
nhỡ xa em, anh yêu một cô nàng bản địa da trắng, tóc vàng bên ấy thì...
Tường Duy không để cô nói hết câu, bước tới ôm lấy
cô. Mẫn Chi nghẹn ngào, khóc nấc thành tiếng. Tường Duy vỗ vỗ như an ủi:
- Anh
hứa chỉ yêu mình em thôi, cô ngốc ạ.
Mẫn Chi gật gật đầu, nước mắt vẫn lưng tròng. Vậy
đấy, cô chỉ đặt ra giả thiết Tường Duy sẽ yêu một cô nàng bản địa, chứ đâu có
ngờ rằng, anh lại phải lòng một cô gái Việt Nam. Vâng, 100% Việt Nam. Càng
không thể ngờ rằng, người đó lại chính là mối tình cũ của anh.
Sáng nay, cô dậy sớm hơn thường lệ. Thời tiết năm nay
thật kì lạ. Đã hết tháng 3 rồi mà còn lạnh giống như giữa đông vậy. Xỏ chân vào
đôi dép đi trong nhà có hình mèo Hello Kitty đáng yêu, Mẫn Chi uể oải tiến về
phía cửa sổ, đẩy nhẹ...
Chói mắt...
Có nắng...
“Ơ, mặt trời
này!” – Mẫn Chi reo lên. Cả tháng nay trời âm u, mặt trời cứ chơi trò trốn
tìm mãi.
To và rõ.
Một ngày đẹp trời! Đẹp, để gặp lại.
Và chia tay.
***
Mẫn Chi lang thang trên phố với quần Jeans và áo sơ
mi kẻ ca rô màu xanh dương, màu mà cô đặc biệt thích, cùng đôi giầy thể thao
năng động. Đơn giản nhưng khá bắt mắt. Mẫn Chi luôn thích ăn mặc theo kiểu cá
tính, tomboy như thế, mặc dù trông cô khá xinh và nữ tính.
Cho tới khi gặp anh...
Lần đầu tiên cô biết đứng ngây người ngắm một bộ váy
màu hồng nhạt, mặc trên mình con ma-nơ-canh. Mẫn Chi tưởng tượng mình sẽ thế
nào trong bộ váy đó. Cô mỉm cười.
Lần đầu tiên cô đứng trước gương thở dài ngao ngán
nhìn chiếc giường rộng rãi phủ đầy quần áo con trai. Sau mấy tiếng vật lộn với
đống đồ của mình, cô không tìm ra được bộ nào phù hợp, chỉ để đi liên hoan cuối
năm với đội tình nguyện, nhưng nơi ấy có anh.
Lần đầu tiên cô đứng từ xa lặng lẽ trông theo bóng
một người dần khuất trên con phố.
Lần đầu tiên cô học cắm hoa trong sự ngỡ ngàng của
mẹ.
Lần đầu tiên, cô khóc vì nhớ...
...
Còn nhiều cái lần đầu tiên nữa, Mẫn Chi không kể
hết, nhưng quan trọng nhất...
Lần đầu tiên, cô biết yêu.
Nhưng có để làm gì đâu. Dù sao thì hôm nay cô và anh
cũng sẽ chính thức chia tay nhau. Bây giờ là 8h sáng. Cái hẹn của anh, 8h tối.
Còn nửa ngày cho cô.
***
Mẫn Chi ra Bờ Hồ, nơi hẹn hò đầu tiên của hai đứa. Cảm
xúc còn vẹn nguyên như ngày nào. Cô còn nhớ lần đó, Tường Duy mua cho cô một
chiếc kem ốc quế Tràng Tiền ngon ơi là ngon. Rõ ràng là Mẫn Chi đã ăn kem ốc
quê Tràng Tiền suốt 18 năm có lẻ rồi cơ mà, sao lần này lại khác thế nhỉ? Vị
của nó đến bây giờ, cô còn nhớ. Là vui vẻ. Là hạnh phúc. Là ngọt ngào. Vị ngọt
của kem hay chăng là vị ngọt của tình yêu đầu đời? Hai đứa đi dạo một vòng Bờ
Hồ và kết thúc hành trình dưới chân tháp Hòa Phong.
Đó là lần đầu tiên Tường Duy nắm tay cô và nói những
lời yêu thương.
Mẫn Chi mải miết bước đi, không ngờ đã tới tháp Hòa Phong từ bao giờ. Cô đứng lặng nhìn vào tháp như bị thôi miên.
- Cái
tháp bị cậu nhìn cháy sém rồi kìa đồ ngốc.
Một giọng nói quen thuộc kéo Mẫn Chi về với hiện
tại. Cô giật mình quay ra. Là Nhật Minh, cậu bạn cùng khoa và cũng là nhóm
trưởng nhóm tình nguyện của Mẫn Chi ở trường đại học. Cô nhìn Minh, cười trừ
rồi lên tiếng:
- Cậu
làm gì ở đây thế?
Nhật Minh tiến về phía Mẫn Chi:
- Cậu
chóng quên thế. Nhà tôi ở gần đây mà.
- Ừ
nhỉ - Mẫn Chi cúi nhìn đồng hồ - 9h sáng. Hôm nay không phải đến trường à?
- Chủ
nhật mà,
hâm.
Minh đưa tay cốc vào đầu cô một cái. Mẫn Chi khẽ
nhăn mặt, rồi thôi. Minh nhìn cô, vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Nếu là bình thường thì
Mẫn Chi đã gào toáng lên rồi trả đũa bằng được cho xem. Minh còn lạ gì tính Mẫn
Chi nữa. Ở đội tình nguyện, suốt ngày Mình tìm mọi cách chọc ghẹo Mẫn Chi, cho
đến khi cái mặt cô bắt đầu nhăn lên, nổi giận đùng đùng, rượt đuổi Minh hết mấy
vòng xung quanh gốc cây to trong trường, bắt được anh mới chịu thôi. Thấy Mẫn
Chi không giống với thường ngày, Minh buột miệng:
- Cậu
làm sao thế? Có chuyện gì à?
- Không
có gì - Mẫn Chi tiếp tục nhìn thẳng, chân vẫn rảo bước
- Sao
hôm nay cậu lạ thế?
Mẫn Chi dừng lại, quay sang nhìn Minh chăm chăm, rồi
chợt nghiêm mặt:
- Đồng
chí Hoàng Nhật Minh, nếu đồng chí không bận gì, có thể dành cho tôi một ngày
không? Tôi chỉ mượn đồng chí đến...19h30 thôi. Haha – Rồi lại xị mặt, ánh mắt
đầy biểu cảm - Đưa tôi đi chơi, nhé!
Minh tròn mắt nhìn Mẫn Chi, rồi chợt hiểu ra và cười
ha hả. Cũng giả bộ nghiêm chỉnh như cô, Minh đứng nghiêm rồi chặt gót chân theo
kiểu quân đội, cao giọng:
- Tuân lệnh! Nữ chủ nhân muốn đi đâu trước đây?
***
Lượn lờ khắp phố phường Hà Nội, đi bộ một chặng bến Hàn
Quốc, nghịch ngợm cả ngày trong công viên nước Hồ Tây, chơi mấy trò chơi khiến Mẫn
Chi thấy tâm trạng khá thoải mái. La hét om sòm và nhắm tít mắt trên tàu lượn
siêu tốc, lúng túng bẻ tay lái với trò ô tô đụng, làm cho chiếc ô tô cứ xoay vòng
một chỗ trong khi chiếc của Nhật Minh thì chạy vèo vèo, không quên thè lưỡi chế
giễu khi đi qua Mẫn Chi làm cô tức điên người, rồi lại đến trò thuyền lắc làm
cô có cảm giác như bay bổng trên không trung. Nhật Minh ngắm Mẫn Chi cười đùa
như trẻ con cũng thấy vui lây. Cô như quên mất cuộc hẹn với Tường Duy vào buổi
tối.
Hay chỉ giả vờ quên...
Bởi đến khi hai đứa ngồi yên vị trên chiếc đu quay khổng lồ, kí ức trong cô mới
chực ùa về. Dù mới chỉ một lần chơi trò này với Tường Duy, nhưng có lẽ Mẫn Chi
sẽ không bao giờ quên được. Đó là một ngày mùa đông, tháng 12 Hà Nội với cái
lạnh thấu xương, kỉ niệm một năm ngày hai đứa yêu nhau, Mẫn Chi và Tường Duy đã
cùng nhau ngồi trên chiếc đu quay khổng lồ. Khi đu quay lên cao, toàn cảnh công
viên với những ánh đèn rực rỡ như nằm gọn trong tầm mắt của Mẫn Chi, cô reo lên
cực kì thích thú.
- Duy,
đẹp quá. Chưa bao giờ em được ngồi trên đây vào buổi tối cả.
Tường Duy nhìn cô, đầy yêu thương:
- Sau
này nếu em thích, anh sẽ thường xuyên đưa em tới đây.
Mẫn Chi gật đầu cười tươi rồi tiếp tục đưa mắt ra xa
qua lớp kính dày. Bỗng Tường Duy nhẹ nhàng cầm lấy tay cô:
- Từ
giờ mỗi lần kỉ niệm ngày yêu nhau, mình sẽ tới đây em nhé!
Mẫn Chi quay ra nhìn Tường Duy, đôi mắt ánh lên niềm
vui nghẹn ngào. Nước mắt trào ra, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Vậy
mà rút cuộc đã không có lần thứ hai tới đây cùng anh. Một lần, và chắc là mãi
mãi.
Nhật Minh lặng nhìn đôi mắt ngấn nước long lanh của Mẫn
Chi một hồi lâu, mãi mới lấy lại tinh thần, lên tiếng gọi:
- Này
Mắt Cười, cậu khóc đấy à?
Mẫn Chi nhìn sang Nhật Minh, lau nước mắt rồi nhoẻn
miệng:
- Lâu
lắm mới có người gọi tôi như vậy đấy. Cậu biết cả biệt danh ấy của tôi à? Tôi
cứ tưởng...
- Dĩ nhiên. Cậu tưởng là chỉ mỗi anh Duy gọi cậu vậy thôi chắc?
“Là tôi đặt cho cậu biệt danh này mà, Mắt Cười. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tôi chỉ biết công nhận thế thôi chứ chưa từng nghĩ là đúng, nhưng đấy là trước khi gặp cậu, cô gái ạ. Cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen tròn của cậu, chẳng hiểu sao trái tim tôi cứ như nhảy lô tô trong lồng ngực. Tôi thực sự không thể hiểu nổi mình. Biệt danh này, là tôi nói cho anh Tường Duy biết đấy chứ. Tiếc là anh ấy gọi cậu là Mắt Cười trước, chứ không phải tôi...”.
Nhật Minh thầm nghĩ và hồi tưởng lại quá khứ. Ngày
ấy khi mới bước chân vào trường, Nhật Minh và Mẫn Chi cùng vào đội tình nguyện
1 lần, lúc ấy Tường Duy đã là nhóm trưởng. Những ngày học tập và sinh hoạt, đi
làm các công tác xã hội cùng nhau, Nhật Minh biết mình đã thích cô nhóc có đôi
mắt biết nói, biết cười này. Nhưng bản tính nhút nhát, cậu chưa bao giờ dám nói
ra tình cảm của mình với Mẫn Chi. Cho tới một ngày khi biết Tường Duy và Mẫn
Chi chính thức thành một đôi, Nhật Minh đã chọn cách giữ bí mật này cho riêng
mình, chưa một lần thổ lộ cùng ai. Minh luôn chúc cho Mẫn Chi được hạnh phúc
bên người cô yêu thương, nhưng chỉ có cậu mới biết, hằng đêm cô gái ấy vẫn xuất
hiện trong giấc mơ của mình. Nhật Minh biết, anh còn thích Mẫn Chi nhiều lắm.
- Thực
ra thì... Nhật Minh à, Tường Duy về nước được ít ngày rồi. Hôm nay anh ấy hẹn
gặp tôi... – Mẫn Chi cúi đầu nói với Minh lúc cậu dừng xe cho cô xuống ở Bờ Hồ
theo yêu cầu của cô.
- Tôi
cũng đoán được phần nào rồi. Cậu có định gặp anh ấy không?
- Tôi
biết chúng tôi cũng sẽ chẳng cứu vãn được nữa đâu, nhưng tôi cũng sẽ gặp. Tôi
cần một lời giải thích, không phải thế sao?
- Ừm...
- Sắp
hết giờ thuê cậu rồi, Nhật Minh. Haha. Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay nhé. Tôi rất
vui.
- Cậu
tới đó một mình được chứ? Không sao chứ?
- Yên
tâm đi – Mẫn Chi nháy mắt – Tôi không yếu đuối vậy đâu. Dù sao thì Tường Duy
cũng sẽ không bao giờ dám bắt nạt tôi.
“Nhưng anh ấy
đã làm tổn thương cậu đấy, đồ ngốc” – Nhật Minh thầm nói trong đầu.
- Để
tôi đưa cậu tới chỗ hẹn.
- Không
cần đâu – Mẫn Chi mỉm cười – Nếu bị bắt nạt nhất định tôi sẽ gọi cho cậu. An
tâm về đi, nhé!
Nhật Minh đứng nhìn theo Mẫn Chi, chờ bóng cô khuất
hẳn mới quay đi, lòng không khỏi âu lo.
“Cậu sẽ ổn,
đúng không Mắt Cười?”
City View cafe.
Họ ngồi đối diện nhau.
Chàng trai với khuôn mặt hiện rõ vẻ có lỗi, trong
khi cô gái vẫn rất bình thản nhấp từng ngụm Capuccino.
- Mẫn
Chi...
- Em
muốn anh gọi em bằng tên anh thường gọi. Anh còn nhớ không?
- Ừmmmm
– Tường Duy dừng lại một chút - Là Mắt Cười nhỉ?
“Là Mắt Cười nhỉ?” ư? Ngay đến cả tên thân mật của cô mà anh cũng phải hỏi lại. Mẫn Chi
nhếch mép:
- Anh
không thấy là mình đang nợ em một lời giải thích sao?
- Anh
xin lỗi, Mẫn Chi.
- Được
rồi. Nói không trách anh là em nói dối. Nhưng em có thể hiểu được. Trên đời này
đúng là không nên nói trước điều gì, nhất lại chuyện tình cảm, bởi chúng ta đâu
thể chế ngự được nó, phải không?
Chàng trai thở dài nhìn ra phía cửa kính. Quang cảnh
vẫn thế. Vẫn tấp nập dòng người lại qua
với ánh đèn cao áp và đèn xe mờ ảo, vẫn quán cũ, chỗ ngồi thân thuộc, nhưng mối
quan hệ của họ đã khác.
Họ đã là
tình cũ.
Vài ba câu hỏi thăm về học tập, gia đình, bạn bè
không làm cho cuộc nói chuyện của họ bớt nhạt nhẽo, trái lại, một sự gượng gạo
nổi lên thấy rõ. Ai cũng muốn sớm kết thúc cuộc gặp gỡ đầy tẻ nhạt này, nhưng
không ai lên tiếng trước. Đúng lúc Tường Duy có điện thoại, anh mới có cơ hội
để chào cô ra về. Mẫn Chi mỉm cười chào lại anh.
Nhìn theo hình dáng quen thuộc của anh bước xuống
từng bậc cầu thang.
Hết rồi.
Vậy là kết thúc.
Bản nhạc It’s over vang lên trong quán, réo rắt.
Một giọt nước lăn dài trên má, rơi xuống tay cô.
Đó là lần đầu tiên cô thực sự khóc vì sự ra đi của
Tường Duy. Để kết thúc tất cả. Bằng nước mắt.
- Cầm
lấy này.
Mẫn Chi ngước lên. Nhật Minh đang đứng ngay cạnh,
chìa tay đưa cho cô chiếc khăn tay. Cô cầm chiếc khăn, tròn mắt ngạc nhiên.
Nhật Minh ngồi xuống đối diện, vẫn không nói gì.
- Sao
cậu biết tôi ở đây?
- Đi
theo cậu – Nhật Minh thản nhiên đáp
- Cậu
đi theo tôi làm gì – Mẫn Chi nói, có phần giận dỗi.
- Bởi
tôi biết nhất định cậu sẽ khóc.
Mẫn Chi im lặng, không nói. Mắt cô còn ngấn nước,
Nhật Minh nói đâu có sai.
- Kết
thúc và bắt đầu, ranh giới giữa chúng rất mong manh, cậu có thấy thế không? Kết
thúc để bắt đầu những thứ mới mẻ hơn. Nếu không có kết thúc, sao có thể có bắt
đầu. Vậy nên, vui lên nhé, Mắt Cười.
Điện thoại rung, báo có tin nhắn.
“Mẫn Chi, anh
xin lỗi đã không cùng em đi đến cuối con đường như anh đã hứa. Hi vọng em có
thể sống vui vẻ khi không có anh.
Biệt danh
Mắt Cười trả lại cho em. Bởi vì anh đã nói dối em. Thực ra người đã nghĩ ra cái
tên đó không phải anh. Anh vừa gặp cậu ấy dưới tầng một. Cậu ấy bảo lên tìm em.
Đó là một người con trai rất tốt. Cậu ấy thực sự rất thích em. Cậu ấy yêu và
xứng đáng với em hơn anh.
P.S: Anh hi vọng em đã biết người ấy là ai. Chắc lúc này cậu ấy đã ở trước mặt em rồi. Luôn hạnh phúc nhé!”.
Mẫn Chi sửng sốt nhìn Nhật Minh, chợt nhớ lại...
Thiệp chúc mừng sinh nhật của Minh có ghi chữ: “Happy birthday, M.C”.
Email lúc nào cũng có tiêu đề: “Gửi M.C”,
Ngay cả chat yahoo:
“Minh_Hoang...:
Buzz! Này M.C!
Killtime_ManChi...:
Gì? Chẳng bao giờ gọi thẳng tên người ta thế? Gọi Mẫn Chi xem nào!!!
Minh_Hoang...:
Không gọi! M.C là Mẫn Chi, nhưng đồng thời cũng không phải Mẫn Chi, haha. Đồ
tưởng bở!
Killtime_ManChi...:
Nếu không phải Mẫn Chi thì là gì mà cậu suốt ngày gọi tôi bằng cái tên đó? Ức
chế!!!
Minh_Hoang...: Là... Miss Chubby. Hahaha...
Killtime_ManChi: Cái gì? AAAAAAA. Đồ xấu xaaa...
Ra là vậy...
Hóa ra M.C không chỉ là viết tắt của Mẫn Chi, cũng
không hề là viết tắt của Miss Chubby – Quý cô mũm mĩm - như cậu ấy hay đùa. Hóa ra, M.C là Mắt Cười...
- Là
cậu sao? – Mẫn Chi hỏi, ánh mắt đượm buồn.
- Gì?
- Biệt
danh Mắt Cười?
- Tôi... Cậu... Làm sao cậu biết? – Nhật Minh ngơ ngác.
Vậy đấy.
Có những sự thật khiến cho mọi việc rẽ sang một
hướng hoàn toàn mới mà trước đó dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào chúng
ta cũng không thể nghĩ ra được. Nếu hôm nay Tường Duy không nói, có lẽ Mẫn Chi
sẽ không bao giờ biết được Nhật Minh là người đặt cho cô biệt danh ấy, cũng sẽ
không thể biết rằng, Nhật Minh thích cô. Luôn âm thầm và lặng lẽ. Không ồn ào,
không khoa trương.
Nhưng thực sự rất ấm áp.
- Mẫn
Chi – Nhật Minh lên tiếng, phá tan không gian yên tĩnh đến ngột ngạt nãy giờ
của hai người. Gấp gáp – Tôi muốn nói. Thực ra từ lâu tôi đã...
- Để
sau đi, được không? – Mẫn Chi nhẹ nhàng – Lúc này tôi muốn ăn kem ốc quế Tràng
Tiền. Cậu mua cho tôi nhé!
Nhật Minh nhìn cô, bật cười:
- Ừ.
Cùng đi nào.
Trời về đêm, gió se se lạnh. Vậy mà cô nhóc ấy vẫn
ăn kem một cách ngon lành, thỉnh thoảng còn cười với Nhật Minh. Đã lâu lắm rồi,
kem ốc quế Tràng Tiền mới có vị ngọt đến thế. Điều này, chỉ có cô mới cảm nhận
được.
Nhật Minh đang đưa ánh mắt nhìn về phía Tháp Rùa xa
xa. Trước giờ vẫn là cậu ấy luôn âm thầm ở bên cô, chỉ có điều, Mẫn Chi đã vô
tâm không nhận ra điều đó.
Lúc này vẫn là chưa quá muộn, đúng không?
Hít một hơi căng đầy lồng ngực, Mẫn Chi đưa tay gạt
đi giọt lệ cuối cùng còn vướng lại trên khóe mi: “Tường Duy, trả lại anh những tháng ngày ta đã từng yêu. Trả lại anh
những buổi chiều tay trong tay cùng nhau dạo phố, trả lại những đêm đông ấm áp
bên tách cafe nghe đâu đây còn phả mùi thơm đậm đà. Trả lại anh quán quen, góc
quen, nụ cười quen, giọng nói quen. Em sẽ để quá khứ mãi là kỉ niệm đẹp...
Bởi vì em
sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không có anh...”
Mẫn Chi quay sang nhìn cậu bạn ngốc nghếch vẫn lặng
lẽ ngồi bên cạnh. Mọi thứ đến bất ngờ, nhẹ nhàng và bình yên lạ. Cô mỉm cười,
thầm nói với chính mình, với quá khứ đầy ngọt ngào nhưng cũng thấm đẫm nỗi đau,
chờ đợi và nước mắt...
“Ngủ ngoan nhé, yêu thương...”