Có một kiểu yêu rất ngộ, chính là luôn dằn vặt làm đau lòng nhau

Trinh Leng Keng, Theo Trí Thức Trẻ 00:00 17/06/2017

Yêu nhau mà lại không mang đến hạnh phúc cho nhau, lại toàn gieo nỗi buồn thì là cớ làm sao thế nhỉ?

Đã bao giờ bạn nghe kể về một câu chuyện tình yêu mà ở đó, người ta yêu nhau toàn bằng nước mắt không? Tôi có một cô bạn, và đúng là câu chuyện của cô ấy là một câu chuyện tình đẫm lệ - đúng theo nghĩa đen của nó.

Giống như nhiều người nói, có lẽ cô ấy là một dạng thích "bị ngược". Không phải là ngược đãi về thể xác, mà là về mặt tinh thần. Cô ấy tự nguyên biến mình thành một cây tầm gửi để neo đậu vào người bạn trai và để cho anh ta toàn quyền điều khiển gì.

Ví dụ như việc cô ấy sẽ tham dự một buổi tiệc, và như thường lệ, cô ấy sẽ khoác lên mình bộ váy lấp lánh mà cô ấy thích nhất, đeo đôi khuyên mà cô ấy cho là đẹp nhất, đi đôi giày mà cô ấy nghĩ là phù hợp nhất…

Thì bây giờ, cô ấy chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun, quần sooc jean và đi giày thể thao. Tôi không có ý nghĩ rằng bộ đồ cô ấy mặc là không đẹp, nhưng nó thực sự không phù hợp. Nhưng cô ấy vẫn diện, chỉ vì người yêu của cô ấy thích thế!

Có một kiểu yêu rất ngộ, chính là luôn dằn vặt làm đau lòng nhau - Ảnh 1.

Anh ta cho rằng váy vóc quá rườm rà, quá điệu đà. Nhất là anh ta không thể chịu được khi có ánh nhìn của những gã đàn ông khác chăm chú vào bờ eo thon của người yêu mình, hay đôi vai mảnh, hay đôi chân dài… Anh ta ghen. Chính vì ghen, nên tự "hô biến" cho người yêu mình trở nên nhạt nhòa hơn so với bình thường rất nhiều.

Tôi không tìm thấy mối liên kết thể hiện sự yêu thương trong hành động này, vậy mà cô bạn tôi có vẻ cảm kích lắm. Cô ấy cho rằng vì anh ta yêu nên anh ta mới ghen, và hành động "giữ bạn gái" có phần hơi cực đoan ấy, cũng đồng nghĩa với việc anh ta coi cô là quan trọng – một thứ báu vật.

Nhưng tôi thử hỏi bạn, khi là báu vật, bạn thích được người ta trân trọng nâng niu mình, hay đơn thuần chỉ là bỏ vào hộp rồi trưng trong tủ kính?

Lại một ví dụ khác nhé, có lần, cô bạn tôi đi chơi về hơi muộn một chút so với giờ giới nghiêm mà bạn trai cô ấy đặt ra (là 10h đêm ạ), và cô ấy nhận được một cái tát ngay khi vừa bước xuống xe. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, vì tôi là người đưa cô ấy về, và tôi biết rất rõ cô ấy chỉ đi cùng chúng tôi thôi – những kẻ độc thân và ế rầu ế rĩ, hơn hết lại toàn là con gái chứ không có mống bạn trai nào.

Cô bạn tôi sau đó vẫn ổn. Tôi cũng khâm phục vô cùng cái cách cô ấy tự lấy lại cân bằng cho mình và viện hàng tá lý do để biện hộ cho bạn trai mình. Cô ấy vừa nhận được một hành động bạo lực đáng khiếp sợ, mà cô ấy vẫn có thể cắn răng chịu đựng. Thậm chí còn tự hào vì người yêu mình biết "quản lý" người yêu quá...

Có một kiểu yêu rất ngộ, chính là luôn dằn vặt làm đau lòng nhau - Ảnh 2.

Chà, còn khá nhiều chuyện khiến cô bạn tôi phải khổ sở, phải khóc lóc hết nước mắt. Nhưng mỗi lần đề cập tới chuyện hãy chia tay đi thì cô ấy lại không thể. Giống như cô ấy đã bị nghiện cái cảm giác bị quản thúc, bị đối xử tệ bạc nhân danh tình yêu rồi vậy.

Nhiều bạn bè của tôi cũng cho rằng cô ấy đang mù quáng, đang bị lạc vào một con đường không dành cho mình. Và đa số đều nghĩ con đường đó chẳng dẫn tới đâu, chỉ là một ngõ cụt thôi. Đến một lúc nào đó cô ấy sẽ nhận ra và quay đầu lại. Nhưng cũng có người bi quan hơn, cho rằng đó không phải là ngõ cụt, mà là con đường dẫn tới địa ngục. Và họ chẹp miệng tiếc thay cho bạn của tôi.

Còn tôi, tôi lại nghĩ cô ấy không mù quáng, không đi lạc, mà cô ấy đã tự lựa chọn cho mình một cách yêu khác với người bình thường. Cách yêu ấy cho thấy cô ấy là một thực thể quá đỗi mong manh, quá đỗi yếu mềm. Đến nỗi cô ấy chẳng còn tự tin vào chính bản thân mình, không nghĩ rằng mình sẽ tìm được một người khác tốt hơn, nên mới cố chấp bấu víu vào anh người yêu hiện tại.

Dẫu sao, thì tôi cũng đến thua với kiểu yêu này. Một kiểu yêu rất ngộ, chỉ toan làm đau khổ cho nhau. Chẳng biết là đã bao giờ cô bạn tôi thấy hạnh phúc là một cái gì đó rất khác, so với những gì cô ấy cảm nhận hay không nhỉ?